Cuộc Sống Của Trí Huệ

Ngày trước trong phủ đệ ở Kinh Thành, cuộc sống hàng ngày của ta trừ bỏ sớm chiều thỉnh an trưởng bối chào hỏi bên ngoài, hầu như thời gian đều để trong đống bài tập vô tận. Đọc sách mệt mỏi, vẽ bảng chữ mẫu giải trí; vẽ mệt mỏi, thêu hoa giải trí; thêu hoa mệt mỏi, vẽ tranh giải trí. . . . . . Cứ một vòng như thế, tính tính toán toán ngay cả thời gian ngủ cũng không có nhiều. 

Một ngày đầu tháng, tâm tình của ta phiền chán, bị việc học bộn bề hành hạ gần như hỏng mất, sau khi cân nhắc ta cảm thấy nhất định phải thay đổi một chút, vì vậy cầm thời khóa biểu tự tạo đi tìm Nhị thúc kháng nghị, nói cường độ học tập cao như thế sẽ làm ta mệt mỏi suy sụp. Nhị thúc không để ý tới ta, cũng không thèm nhìn tới thời khóa biểu. 

Ta không từ bỏ ý định, vung vẩy bảng biểu cho Người nhìn, cường điệu nói nếu tiếp tục nữa ta đoán chừng sẽ không sống tới ngày cập kê. Nhị thẩm ở bên cạnh nghe sợ hết hồn hết vía, lôi kéo ta liên tục"Phi" mấy tiếng, hiếm thấy một lần trách cứ ta. Mặc dù Nhị thúc không có lên tiếng quở trách, nhưng nhìn sắc mặt của Người cũng giận bảy tám phần. Người cầm lấy thời khóa biểu nhìn kỹ một lần, nhíu nhíu mày, hỏi là ai vẽ đấy? Ta ngửa cổ, vỗ vỗ ngực mình.

Vẻ mặt Nhị thúc không phân rõ, nhìn chằm chằm ta một hồi lâu không lên tiếng. Ngày sau đó, tất cả bài tập của ta được tiêu giảm một nửa. Bài tập ít đi, cuộc sống thoải mái, mấy ngày này ta rất là hưng phấn. Nhưng sau vài ngày ngủ nướng, ta cảm giác sâu sắc sự nhàm chán. Lại bắt đầu vì thời gian dư giả mà phát sầu. 

Ra cửa đi dạo phố? Nghĩ cùng đừng nghĩ; ngửa mặt nhìn lên bầu trời nghĩ lại máy vi tính cùng TV? Trải qua một giây như chịu đựng cả một năm; ngồi ở góc tường vẽ vòng vòng? Đã làm một lần, ta thấy khá nhàm chán; mang bọn đệ đệ đi chơi? Không được, ta là tiểu thư thế gia, cử chỉ phải có lễ độ. . . . . . Tưởng tượng N loại khả năng, sau đó lại hủy bỏ N loại khả năng, cuối cùng ta chấp nhận lần nữa vùi vào trong đống sách. Sau khi Tam thúc biết, vài ngày liên tục giễu cợt ta. 

Cuộc sống ở thôn quê không giống với Kinh Thành, mỗi ngày đều trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã chừng mười ngày. Nhị thúc không nán lại trong thôn trang, căn bản hai ngày trở về một lần, không biết ở loại địa phương này Người bận rộn việc gì. Mới đầu tưởng là Tam thúc sẽ rất rãnh rỗi, ai ngờ cả ngày cũng không thấy bóng dáng, ta dụ dỗ uy hiếp tra hỏi nửa ngày, người hầu Tư Thanh của Tam thúc mới thận trọng nói Người vào núi. 

Ta ù ù cạc cạc, vào núi? Vào núi làm gì? Tư thanh lại đánh chết cũng không nói. 

Không nói thì thôi, ta đây cũng không có rảnh nghe, còn phải đi chăm sóc bọn heo đây. 

Ngày thứ ba đến nơi này, Trí Duệ liền đếm số gà vịt ngỗng trong trang một lần, nói tổng cộng 2660 con. Số lớn như vậy, ta rất hoài nghi hắn có đếm đúng hay không, vì vậy gọi Tổng quản sự của thôn trang là lão Thôi tới, trả lời một không sai một con. Ta rất vui mừng, xem ra không có phí công dạy nền tảng toán học.

Đếm rõ ràng số lượng, Trí Duệ bắt đầu chia phân công nhiệm vụ, hắn chia số lượng gà vịt ngỗng thành hai nửa, nói này bên hơn một ngàn con do hắn chăm sóc, bên kia hơn một ngàn con con do ta chăm sóc. Ta nhức đầu, hỏi hắn heo bên Bắc Viện thì sao? Có hai con sắp sinh. Trí Duệ tỏ vẻ biết rõ boăn khoăn của ta, tự hỏi tự trả lời nửa khắc, hào khí nói hắn chăm sóc heo cùng ta là được. 

Ba ngày sau, hai con heo mẹ sinh nở, tổng cộng sinh hai mươi con heo con. Trí Duệ vui mừng ngủ không yên, cũng không nhắc đến nhớ mẫu thân, một ngày mấy lần chạy đến chuồng heo bốc lên mùi khó ngửi, vui tươi hớn hở không nhìn ra một chút khó chịu. 

Ta liền thảm, ta chịu đựng đủ mùi vị gà vịt ngỗng, mỗi ngày còn bị Trí Duệ mạnh mẽ lôi kéo đi cho heo ăn. Trẻ con bẩm sinh tính tò mò, đối với sự vật chưa thấy qua thường có tâm tình cố chấp. Vì không muốn đả kích tính tích cực học hỏi của hắn, ta chỉ có thể làm bộ vui mừng mà tới. Nhưng để dễ chịu hơn một chút, ta tìm trang bộc quét dọn các chuồng heo ít nhất hai lần mỗi ngày, cố gắng hạ mùi hôi thối xuống mức thấp nhất. 

". . . . . . A tỷ, nghĩ gì thế, xem tỷ đổ thức ăn cho heo đều rơi ở cái rãnh bên ngoài rồi, A tỷ, A tỷ. . . . . ." 

"Hả? à, thật xin lỗi, lại lần nữa, Tử Hà, múc thêm cho ta một chén. . . . . ." 

Cho  heo con ăn xong, ta cảm thấy có chút đau lưng, tùy tiện đưa ra mấy đề tài rồi đuổi Trí Duệ đi, muốn tranh thủ thời gian trở về phòng chợp mắt một lát. Nghĩ thế còn chưa tới gần bên giường, Tử Hà đi vào nói: "Tiểu thư, Thu Đồng tiểu tinh cầu kiến ngài." Ta nhíu nhíu mày: "Tìm A Mỗ đi, có yêu cầu gì, chỉ cần không quá phận, thì thỏa mãn nàng ta là được."

Tử hà nói: "Tiểu thư đã quên, hôm qua Người nói muốn mặc xiêm áo của cô nương Di tộc, sáng sớm hôm nay A Mỗ đã đi lên trấn mua."

Ta vỗ vỗ đầu,đúng là có chuyện như vậy, sáng sớm bận hết việc này việc kia đến tận bây giờ, quên mất. Hết cách rồi, dù sao cũng là thị thiếp của Tam thúc, cho dù không thích cũng không thể quá lạnh nhạt. "Đưa nàng ta đến tiền thính chờ, ta thay quần áo rồi sẽ tới."

Tam thúc tới Vân Châu không bao lâu thì nạp thiếp thất, là thứ nữ một địa chủ bản địa họ Tô, tên gọi Thu Đồng. Lúc ta mới vừa nghe được cái tên này thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước, tay Nhị thúc bưng ly trà thúc cũng khẽ run.

Nguyên do là khi tự luyện chữ, ta từng  tả qua tình tiết cơ bản của " Hồng Lâu Mộng” , gạt Nhị thúc nói là biên tập chuyện xưa. Hơn nữa đối với Thu Đồng, Nhị thúc ấn tượng rất sâu sắc. Khi đó tình cờ gặp chuyện Tổ mẫu Thích Phùng muốn nạp thêm thị thiếp khiến cho Nhị thẩm ngột ngạt, ta xuất phát từ sự bất bình, thêm mắm thêm muối khiến hình tượng Thu Đồng vốn không tốt đẹp gì còn tệ hơn, dựa vào cái này nhắc nhở Nhị thúc, hậu viện bất ổn gia đình khó yên.

Tam thúc thấy sắc mặt ta và Nhị thúc khác thường, rất là kỳ quái. Thu Đồng kính xong trà liền lui ra sau, Tam thúc hỏi ta xảy ra chuyện gì? Ta nhịn cười nói sơ sơ nguyên do, Tam thúc cười to, nói thật là trùng hợp, còn nói Thu Đồng chỉ là một thiếp thị, bảo ta không cần để ở trong lòng.

Làm một người trùng sinh ở cổ đại, hoàn cảnh khiến ta đối với chuyện nam tử nạp thiếp ...  đã sớm thấy bình thường. Dĩ nhiên, điều này cũng có thể là bởi vì sự tình đó xảy ra trên người mình, không ai nhận thức rõ được nguyên do, cho nên thời điểm Tam thúc nói với ta Người nạp Thu Đồng, ta thực nhẹ nhàng chúc mừng Người, một không xem thường, hai không lên tiếng phê phán.

Nhưng mà về Thu Đồng, trực giác khiến ta có chút bài xích nàng, muốn hỏi nguyên nhân, ta đúng là nói không ra được vì sao. Có lẽ là giữa ta và nàng thiếu cái gọi là " nhãn duyên" gì đó đi. Thay xong quần áo đi tới tiền thính, Thu Đồng ngồi ngay ngắn ở dưới chỗ chủ vị bên trái, bên cạnh là một tiểu nha hoàn đứng thẳng. Cái thời đại này coi trọng bên phải, với thân phận của Thu Đồng, nàng không có tư cách ngồi ở bên phải.

Sau khi chào hỏi lẫn nhau, ta hỏi: "Thẩm thẩm tìm ta có chuyện?"

Thu Đồng nghe vậy sợ hãi, vội vàng đứng dậy thi lễ, ngay cả xưng cũng không dám, thỉnh ta gọi nàng “Tiểu Tinh” (nàng hầu) là được rồi.

Cấp bậc ở cổ đại nghiêm minh, rất nặng tôn ti. Luật pháp bản triều quy định rõ ràng "Thiếp là kẻ hèn" , "Thiếp được mua bán" , ý tứ rất rõ ràng, so với vợ cả, thiếp hầu như không tính là người. Nói như vậy thê tử vì trượng phu nạp thiếp là bình thường, nếu như trượng phu tự nạp thiếp ở bên ngoài mà chưa được thê tử đồng ý, theo pháp luật nữ tử được nạp này ngay cả thân phận thiếp thất cũng không có, trước khi sinh con, chỉ có thể được xưng là "Tiểu Tinh". Thu Đồng đã mang bầu sáu tháng, chỉ cần đứa bé được sinh ra bình an, có thể sẽ được nâng lên làm thiếp thất.

Ta đổi lời nói: "Tiểu Tinh thân thể dần dần nặng, đi lại không tiện, Nhị thúc đã sớm phân phó, Tiểu Tinh có yêu cầu gì, mọi thứ nhất định không dám chậm trễ." Thu Đồng nói không sai, nàng quả thật không đảm đương nổi một tiếng"Thẩm thẩm" của ta, ngày sau nếu như bị Tam thẩm biết, chỉ sợ sẽ dẫn đến tai họa to lớn cho nàng.

Thu Đồng đứng dậy thi lễ tạ ơn: "Đại ân của Nhị gia cùng tiểu thư, nô tỳ không dám quên."

Ta nói: "Đều là người một nhà, không cần khách khí."

Thu Đồng lại thi lễ tạ ơn.

Ta có chút nhức đầu, nàng ta tạ ơn tới tạ ơn lui nửa ngày mà không nói vào trọng điểm. Đều nói lễ nhiều thì người không trách, nhưng có khi nhiều lễ làm người ta phiền chết. Đáng thương cho thắt lưng của ta, mới một lúc mà càng thêm nhức mỏi. Hết cách rồi, ta không thể làm gì khác hơn là nháy mắt cho Tử Hà. Tiểu nha đầu coi như thông minh, thẳng thắn giúp ta hiểu rõ mục đích đến đây của Thu Đồng, thì ra là nàng ta nghe Tam thúc nói tú công của ta không tệ, muốn lãnh giáo một phần.

Ta nào có thời gian rỗi rãnh? Có rảnh cũng không thêu! Ta khiêm tốn một phen, cuối cùng bảoTử Hà lấy ra một cái túi nhỏ thêu chỉ bạc hình trái lựu đưa cho Thu Đồng, mới đuổi được nàng  đi. Trước khi lên giường, ta dặn dò Tử Hà, trời sập xuống cũng không được làm phiền ta.

Tỉnh dậy, xương sống thắt lưng thư dãn hơn chút, đang rửa mặt, Trí Duệ nhảy nhót đi vào, trong tay giơ cuốn vở nhỏ ta đóng cho hắn, lớn tiếng nói: "A tỷ, đệ đã làm xong đề mục, Người xem một chút."

Ta vội vàng lau khô tay, nhận lấy quyển vở nhỏ. Vừa nhìn, không tệ, hai mươi đề toán học toàn bộ tính toán đúng, không sai một đề. Ta ôm Trí Duệ vừa thơm vừa dùng sức cắn khen ngợi một phen. Tiểu tử kia rất vui mừng, ôm ta cổ nói: "A tỷ, có gì thưởng cho đệ?"

Ta giả bộ buồn rầu, nói: "Duệ nhi thông minh như vậy, trong tay A tỷ đã không còn gì có thể thưởng nữa."

Trí duệ kiêu ngạo nâng cằm nhỏ lên, phóng khoáng nói: "Được rồi, tha cho A tỷ lần này."

Hai tỷ đệ cười đùa một hồi, A Mỗ trở lại, trong tay mang theo một túi vải, vào cửa liền lau mồ hôi. Ta vội vàng rót ly trà nghênh đón, A Mỗ không có nhún nhường, nhận lấy một hơi uống cạn. Ta không đành lòng, lão thái thái lớn tuổi, làm việc khó tránh khỏi có lòng mà không có sức,  nàng lại không yên lòng người khác, hễ chuyện bản thân có thể làm được nhất định không để cho bọn nha hoàn nhúng tay.

Ta gọi Tử Hà Thanh Vân đi vào, sai các nàng nhanh chóng bóp vai, xoa chân cho A Mỗ. Như thế một phen, A Mỗ thở mạnh rồi chậm rãi bình ổn  lại. Ta mở túi vải ra, một chồng đồ được xếp chỉnh tề, quần áo và trang phục màu sắc tươi đẹp hiện ra trước mắt.

Đây là một bộ phục sức màu xanh đen được phối màu vô cùng đặc sắc của Di tộc, chỗ vạt áo trước và ống tay áo đều thêu hoa văn tinh xảo, cổ áo không chỉ có thêu mây, còn điểm xuyết một món trang sức bằng bạc, hơn nữa vạt áo trước còn có nhiều sợi tơ hình dáng khác nhau, thoạt nhìn rất xinh đẹp. Váy phía dưới ba màu hồng trắng đen xen lẫn nhau, tầng tầng lớp lớp như váy xếp li.

Ta vội vàng thay, vừa nhìn, trợn tròn mắt, "A Mỗ, váy quá dài." Vén vén váy, căn bản đi đứng không tiện.

A Mỗ cười nói: "Ta nghe ngóng được, váy nữ tử Di tộc dài quét đất, lúc đi cát bụi tung bay, mới là tôn quý."

Ta: ". . . . . ."

Ta không muốn làm cây lau nhà thân người, A Mỗ kiên trì không chịu sửa thành váy ngắn, ra vẻ thông thạo nói không may mắn. Ta hỏi có gì không may? A Mỗ nói về sau sẽ không ai thèm lấy. Ta im lặng nhìn trời, giơ tay đầu hàng, đành phải sai Tử Hà nhận lấy váy, chờ vóc dáng  cao hơn chút lại mặc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui