Cuộc Sống Của Trí Huệ

Ta không nhớ mình đã trở về Mai uyển như thế nào nữa, chỉ là cảm thấy đầu óc vô cùng choáng váng, buồn ngủ không thể mở nổi mắt. Tam thúc rất lo lắng, phân phó Tử Hà đi tìm Lãng Đạt. Ta lắc đầu, nói không cần đâu, thầm nghĩ giằng co với Thương Song Cẩn đến hơn nửa đêm, có tinh thần mới là lạ. Sau khi nằm xuống, Tam thúc như thường lệ mang chiếc ghế tròn ngồi trước đầu giường, nói là trông coi ta, bảo ta an tâm ngủ đi. Ta gật đầu, nhắm hai mắt lại.

Một giấc này, ta đã mơ một giấc mộng dài.

Trong mộng, ta bay tới hiện đại dạo qua một vòng, bồi ba mẹ về nhà cùng gia gia nãi nãi(ông bà) đón một năm mới; hết năm, ta đến trường học, nhìn thấy bạn trai đã từng thề non hẹn biển đang ôm một nữ tử tóc dài ngọt ngào cười đùa.

Ta chán nản đi khỏi đó.

Rời khỏi, đường đi bị tường cao lấp kín chặn lại. Ta cố gắng vượt qua, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ra được. Đang vô cùng lo lắng, thì bên tường đột nhiên xuất hiện một chiếc thang mây. Tay  chân ta bám chặt leo lên chiếc thang, sau khi gian nan bò đến đầu tường, lại bị một cảnh tượng kinh sợ đập vào mắt.

Trong sa mạc mịt mờ, Thương Song Cẩn mặc chiến giáp uy phong lẫm liệt đang đánh nhau với một nam tử mặc trang phục vải bố. Ta rướn cổ lên, muốn nhìn cho rõ nam tử áo vải là ai. Tổ phụ đột nhiên xuất hiện, Người tức giận đằng đằng đi tới trước mặt nam tử áo vải, một phen gạt khăn che mặt của hắn xuống. Khuôn mặt nam tử liền lộ ra.

Ta giật mình, đúng là phụ thân!

Thương Song Cẩn chợt nâng kiếm, đâm vào ngực phụ thân. Phụ thân không kịp tránh, trúng kiếm, máu tươi từ ngực phun ra. Ta nhào qua lớn tiếng bảo Thương Song Cẩn dừng tay, nhưng hắn không nghe, lần nữa giơ kiếm về phía phụ thân. Ta ngăn ở trước người phụ thân, nhưng vô ích, trường kiếm vẫn sượt qua thân thể ta đâm vào phụ thân.

Nhìn phụ thân ôm bụng phun ra máu, ta đau đến xé ruột, lớn tiếng gọi Người. Phụ thân từ từ ngã xuống, khoảnh khắc gần sát mặt đất, Người dường như nghe được tiếng ta gọi, đưa mắt nhìn ta, mỉm cười, âm thanh xa xăm: "A Niếp, A Niếp của ta......"

Phụ thân từ từ nhắm mắt lại, ta khóc lớn, gào thét......

"Nha đầu, tỉnh...... Nha đầu, ô ô...... Tỉnh......" Ta ở trong mộng nghe thấy tiếng gọi của phụ thân, mông lung lại nghe thấy Tam thúc khóc bên tai gọi ta. Ta muốn mở mắt ra, thử một chút, lại không mở ra được, chầm chậm, ta tích tụ hơi sức toàn thân, cuối cùng gian nan mở mắt, trong phòng một mảnh mờ mịt, cái gì cũng không thấy rõ.

Tay bị nắm chặt, ta muốn động dậy chút mà không được, hé miệng muốn nói chuyện, mà cổ họng đau vô cùng, thử mấy lần mà không phát ra được âm thanh nào. Chuyện gì xảy ra vậy? Mộng yểm sao? Ta có chút gấp gáp, dùng sức giãy giụa, hội tụ sức lực toàn thân, rốt cuộc kêu lên một tiếng: "A......"

Tiếng nói vừa cất lên, trong nháy mắt cả phòng sáng ngời.



Ta lại mê man ba ngày ba đêm, Hòa Tạp không có ở đây, Lãng Đạt không nhìn ra nguyên cớ. Tam thúc nôn nóng, trong lòng đại loạn, A Mỗ nhắc nhở Người, đại phu cũng vô dụng, chi bằng thỉnh pháp sư. Vì thế người trong thôn trang từ cao tới thấp đều bị phái đi tìm, Phương Tiếu quen cửa quen nẻo, nhanh chóng lên núi thỉnh vị pháp sư lần trước đã chiêu hồn cho ta đến.

Lập đàn, cúng bái, chiêu hồn......

Trong lúc tiến hành, Thương Song Cẩn nhận được tin tức vội vàng trở lại, Trưởng Tôn Liệt cũng tới, bọn họ quẳng đi sự đối địch, cùng với mọi người ngồi quanh pháp đàn, chiêu hồn cầu phúc cho ta. Cúng bái hành lễ được một nửa, thầy mo lắc đầu, nói hồn phách của ta đã bay quá xa rồi, chỉ e không triệu hồi được, bảo Tam thúc chuẩn bị hậu sự đi.

Tam thúc lập tức hôn mê bất tỉnh.

Thương Song Cẩn ra lệnh cho pháp sư, phải triệu hồi được hồn phách của ta, bằng không hắn chu di cửu tộc nhà lão. Pháp sư sợ hãi, run rẩy nói lão pháp lực có hạn, cần sự giúp đỡ, lão cho địa chỉ cụ thể, để Thương Song Cẩn đi mời người, nhưng cũng nhắc nhở nói không nhât định có thể mời được. Thương Song Cẩn sai Phương Tiếu và Lâm Thuận lập tức đi làm, ra lệnh không mời được người, thì bọn họ cũng đừng trở lại nữa. Hai người lĩnh mệnh, sau nửa canh giờ, trói về hai lão đầu......

Ta đã tỉnh lại, Tam thúc vẫn còn sợ hãi, Người cho rằng Thương Song Cẩn từng bước từng bước ép sát làm ta nảy sinh ý niệm bi quan không muốn sống, cho nên phát giận toàn bộ lên Thương Song Cẩn, ngay cả Trưởng Tôn Liệt cũng không may mắn thoát khỏi. Tam thúc đuổi bọn hắn đi, đuổi đi hết, một khắc cũng không cho phép lưu lại. Thương Song Cẩn không lên tiếng, nhìn Trưởng Tôn Liệt một cái, hai người một trước một sau yên lặng mà rời khỏi......

"Tam thúc, bọn họ hiện tại đang ở nơi nào?" Ta đựa đầu giường, thưởng thức trái cây Tam thúc bóc cho, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Tam thúc lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Lão Thôi an bài bọn hắn đến thôn trang dưới núi đi."

Ta đây hôn mê, kế hoạch hồi kinh của Thương Song Cẩn lần nữa bị trì hoãn. Bất quá cũng không phải là hoàn toàn không có chỗ tốt, hắn không hề ép buộc ta lập tức theo hắn đi Lợi Châu nữa, chỉ nhờ Tam thúc truyền lời bảo ta nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện đi Lợi châu bàn lại sau, cho nên ta cũng coi như là trong họa được phúc đi.

Ta hỏi: "Khi nào thúc đi Quận Phủ nhậm chức thế?"

Tam thúc nghe vậy, vẻ mặt ghét bỏ, nói: "Ai muốn đi làm cái phá quan đó, không đi!"

Phá quan?(Chức quan rách)

Ha ha, Thái Thú chính là đại quan một phương nha.

Ta cười nói: "Thánh chỉ truyền đến, Người cũng không đi sao?" Lần này mượn nạn lũ lụt, Thương Song Cẩn thành công giành lại Vân Châu từ tay Liêm vương, Nhất vương công thành vạn xương khô, đằng sau trận chiến mĩ mãn này là sự hy sinh của mấy vạn dân chúng yếu ớt đáng thương Đi.

Tam thúc thở dài, chống lên cằm nhìn ta hỏi: "Nha đầu, con nói thúc sẽ là một quan tốt sao?"

Ta nắm tay của Người, cầm thật chặt, kiên định nói: "Dĩ nhiên."

Tam thúc nhếch miệng cười, cầm ngược lại tay ta, "Nếu nha đầu nhà ta đã tin tưởng thúc là quan tốt, quan này thúc nhất định phải làm."

Ngày thứ ba sau khi ta tỉnh lại Thương Song Cẩn hồi kinh rồi, trước khi đi, hắn tới tạm biệt ta, không hề lạnh lùng, không hề bức người nữa, mà chỉ dịu dàng vuốt tóc ta, nói chờ hắn hoàn thành sự vụ trong tay sẽ tới đón ta hồi kinh, bảo ta an tâm chờ hắn. Ngày thứ tư sau khi Thương Song Cẩn đi, Kinh Thành chợt truyền tới một đạo thánh chỉ khẩn cấp, tuyên Trưởng Tôn Liệt lập tức hồi kinh, không được chậm trễ.

"Huệ Nhi, ta đi đây." Dưới chân núi, Trưởng Tôn Liệt nói với ta.

"Ừ." Trong lòng ta chua xót khôn kể, huynh ấy hồi kinh không phải ngẫu nhiên, không cần nói cũng biết nhất định là Thương Song Cẩn động tay động chân trong đó. Hoàng mệnh lớn như trời, mặc kệ là ta đây một tiểu thư phủ Thượng Thư, hay Trưởng Tôn Liệt là công tử phủ thái sư, đối mặt với hoàng quyền, cũng chỉ là con kiến mà thôi.

Trưởng Tôn Liệt chần chừ tới trước mặt ta, thử thăm dò kéo tay ta, thấy ta không rút ra, trong phút chốc, đôi mắt chàng tràn ngập ánh sáng, nhìn ta, ánh mắt sáng ngời, nói: "Huệ Nhi, chờ ta, sau khi hồi kinh diện thánh ta lập tức trở về Vân Châu."

Ta từ chối cho ý kiến, tự nhủ trong lòng một khi hồi kinh, Thương Song Cẩn há lại sẽ dễ dàng để cho huynh trở về sao?

Trưởng Tôn Liệt nhẹ nhàng nâng nâng cằm ta, vẻ mặt dịu dàng như nước, "Huệ Nhi, hãy chờ ta trở lại."

Ta không thể cự tuyệt được huynh ấy, gật đầu nói được.

Nhìn theo bóng Trưởng Tôn Liệt rời đi, trong lòng ta day dứt không thôi.

Phương Tiếu đi tới bên cạnh ta, nhẹ nhàng quẳng ra một câu: "Trước khi tiểu thư trở thành Khang vương phi, hắn sẽ không có cơ hội trở lại."

Ban đêm, trăng rằm như lưỡi câu.

Ta bước chậm ở giữa rừng núi, bên tai thổi qua tiếng gió, tiếng chim, tiếng nước chảy.

Đi tới chỗ tảng đá to ta xoay người nhìn về phía Phương Tiếu vẫn không xa không gần đi theo ta, hỏi hắn: "Có thể hàn huyên một chút được không?"

Không nghe thấy hắn đáp lời, nhưng trong nháy mắt, người đã đứng cạnh ta.

Ta ngồi xuống chỗ tảng đá to, tiện tay túm lấy ngọn cỏ nhỏ, vừa bện cỏ, vừa tùy ý hỏi: "Ngươi không phải là thị vệ của hắn đi?" Thị vệ phải như Lâm Thuận vậy, ngươi mà là thị vệ, hẳn sớm bị chém rồi.

Phương tiếu lẳng lặng nhìn thẳng phía trước, không trả lời ta.

Ta không hề gì, tiếp tục hỏi: "Người có người trong lòng không?"

Phương tiếu im lặng, thời điểm ta cho là hắn sẽ không trả lời, thì hắn gật đầu một cái, nói: "Từng có qua."

Ta nói: "Sẵn có trải nghiệm, ngươi cho là tình yêu là chuyện của mấy người?"

Phương tiếu ý vị thâm trường nhìn ta, trầm ngâm một chút, nói: "Phương mỗ cho là hai."

Ta mỉm cười: "Thật là khéo, ta với ngươi có cùng ý tưởng đấy."

Phương Tiếu không nói gì.

Không nói lời nào cũng không sao cả, chỉ cần hắn nhắn lại lời của ta đến lỗ tai Thương Song Cẩn là được rồi. Sự tình đã phát triển đến nước này, ta cũng phải chuẩn bị kĩ các phương án. Trưởng Tôn Liệt nếu có thể trở lại, ta sẽ cho mình cơ hội hưởng thụ tình yêu; nếu như...... Không thể trở về, ta chi bằng tính toán một số chuyện ngày sau nhập Khang vương phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui