Cuộc Sống Cưng Chiều Vợ Nhỏ Thập Niên 70


Có được sự đáp ứng của bảo vệ cửa, Lâm Niệm lại lần nữa chạy như bay ra ngoài, mười phút sau, cô dẫn mẹ Lâm và dì nhỏ cùng tới xưởng nồi hơi.


Mẹ Lâm đang làm việc tự nhiện bị Lâm Niệm kêu đi, vừa đi đường vừa oán trách: “Rốt cuộc con có chuyện gì? Kêu chúng ta ra cũng không chịu nói, mẹ còn cả đống công việc cần làm kia kìa.



Dì nhỏ khuyên nhủ: “Niệm Niệm chắc chắn có chuyện mới kêu chúng ta.



“Em cũng thật là, chỉ giỏi hùa theo nó.

” Vốn dĩ mẹ Lâm căn bản không định để ý tới con gái út, lại bị em gái ruột cứng rắn kéo ra cửa.


Ba người đi đến xưởng nồi hơi, nhìn thấy Tần Quan Quỳnh đứng chờ ở cửa.


Tần Quan Quỳnh nhìn thấy mẹ Lâm thì hơi kinh ngạc: “Xuân Hoa, là bà nói Niệm Niệm kêu tôi?”

“Không phải.

” Mẹ Lâm xua xua tay: “Tôi cũng vừa bị nó kêu ra đây, không biết xảy ra chuyện gì nữa.




Tần Quan Quỳnh vì thế mà nhìn về phía Lâm Niệm.


Lâm Niệm vẫn giữ kín miệng không nói gì: “Chờ trở về sẽ biết.



Thời tiết nóng bức, Lâm Niệm phơi đến gương mặt hơi đỏ lên, đôi mắt rất sáng, cả người có cảm giác phấn khởi và căng thẳng dị thường.


Trong lòng Tần Quan Quỳnh hơi bất an, hỏi: “Có phải cháu cãi nhau với thằng nhóc Vinh Võ kia hay không?”

Lâm Niệm lắc đầu.


Mẹ Lâm bất mãn, nói với Tần Quan Quỳnh: “Mặc kệ nó, nó có thể có chuyện gì chứ? Cả ngày chuyện bé xé ra to.

Bà trở về làm việc tiếp đi, đừng vì cái này mà chậm trễ thời gian.



Sắc mặt Lâm Niệm căng thẳng.


Tần Quan Quỳnh nhìn nhìn Lâm Niệm, cười nói với mẹ Lâm: “Chiều nay tôi khá rảnh rỗi, đi một chuyến cũng không sao.



Bà ta đã nói như vậy, mẹ Lâm cũng không tiện có ý kiến gì, vì thế một hàng bốn người đi về hướng khu người nhà.


Một đường đi không hề đụng phải người nào, lúc đến dưới lầu, Lâm Niệm xoay người, rất nghiêm túc nói: “Đợi lát nữa mọi người đừng ai nói chuyện.



“Con đang làm chuyện xấu gì vậy hả?” Mẹ Lâm tức giận sắp không nhịn được.


“Chị.

” Dì nhỏ kéo bà ta một chút: “Cứ làm theo lời mà Niệm Niệm nói đi.




Mẹ Lâm không tình nguyện ngậm miệng.


Bốn người chạy lên lầu, Lâm Niệm dẫn đầu đi đằng trước.


Tần Quan Quỳnh nhìn bóng dáng của con dâu tương lai, cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng mạnh mẽ.


Tới tầng bốn, Lâm Niệm mở cửa.


Cô cố tình khống chế động tác của mình thật nhỏ thật nhẹ, đi đường gần như không phát ra tiếng động, sau khi đi vào lại tránh ra nhường đường chờ ba người tiến vào.


Tòa người nhà không hề có công năng cách âm, đứng ở cửa là có thể nghe được âm thanh loáng thoáng truyền đến từ trong phòng.


Lâm Niệm đương nhiên cũng nghe được những âm thanh này, lúc này cô lại bình tĩnh ngoài ý muốn.


Làm xong chuyện muốn làm, đại não dường như tiến vào kỳ ngủ đông, phản ứng đối với bên ngoài cũng trở nên chậm chạp.

Cảm giác mỏi mệt lan tỏa khắp toàn thân, làm cô chỉ muốn tìm một chỗ nằm xuống ngủ một giấc.


Âm thanh trong phòng liên tục truyền đến, giữa rất nhiều tiếng thở dốc vô nghĩa hỗn loạn có hai câu đối thoại phóng đãng.



Giọng nói này đối với mấy người ở đây mà nói quả thật quen thuộc cực kỳ, trong khoảng thời gian ngắn sắc mặt mọi người đều thay đổi, Tần Quan Quỳnh trừng lớn mắt, tay chân mẹ Lâm có chút nhũn ra.


Dì nhỏ nhìn về phía Lâm Niệm.


Lâm Niệm cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, đôi môi không còn chút máu.


Dì nhỏ nháy mắt cảm thấy đau lòng.


Lâm Niệm chỉ nhỏ hơn Lâm Phương hai tuổi, bởi vì mẹ Lâm không chăm sóc nổi, cho nên từ nhỏ đã bị đưa đến nhà bà ngoại.


Thân thể của bà ngoại không tốt, cho nên phần lớn thời gian Lâm Niệm đều do dì nhỏ chăm sóc, tình cảm chẳng thua gì so với mẹ con ruột thịt.


Dì không nhìn được cảnh Lâm Niệm chịu ủy khuất, không đợi mẹ Lâm và Tần Quan Quỳnh kịp phản ứng, dì đã nổi giận đùng đùng đi đến cửa phòng, nhanh gọn lẹ vặn mở cửa.


“Phanh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận