Cuộc Sống Cưng Chiều Vợ Nhỏ Thập Niên 70


Cô ta muốn nói gì đó, nhưng miệng bị rách do cái tát của dì nhỏ lúc nãy, vừa định mở miệng nói là đau không thôi.


Lâm Phương che miệng, trong lòng oán giận, hận dì nhỏ xuống tay quá tàn nhẫn, càng hận Lâm Niệm làm việc không lưu tình.


Lâm Niệm cảm nhận được ánh mắt của cô ta, không them để ý đến, hỏi Vương Vinh Võ: “Anh ném bài thi của tôi?”

Một chút chờ mong mới vừa dâng lên trong lòng Vương Vinh Võ lập tức biến mất khi nghe Lâm Niệm nói câu này, anh ta không ngờ ngay cả việc này Lâm Niệm cũng nghe được, trong lúc nhất thời ánh mắt trốn tránh, không dám trả lời.


Dì nhỏ thấy dáng vẻ chột dạ này của anh ta là biết có vấn đề, ôm cánh tay Lâm Niệm căng thẳng hỏi: “Bài thi gì?”

“Cuộc thi chiêu công của xưởng chế dược, Vương Vinh Võ nói với Lâm Phương, anh ta tìm người ném bài thi của cháu.



Giọng Lâm Niệm rất bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại không khác gì một tia sấm sét vang lên bên tai mọi người.


Hiện tại muốn làm một công nhân có công việc khó biết bao nhiêu! Càng đừng nói là xưởng chế dược, kia chính là nơi ngay cả cơ hội báo danh người bình thường cũng chưa có, Vương Vinh Võ vậy mà ném bài thi của cô!


Mẹ Lâm biết chuyện con gái út tham gia chiêu công, nghe nói cô thi không tồi, đã sớm mặc sức tưởng tượng trước khi con gái gả chồng có thể lấy mấy tháng tiền lương.


Hiện tại giấc mơ hoàn toàn tan biến.


Bà ta che ngực, tức giận đến sắc mặt xanh mét.


“Vương Vinh Võ!” Tần Quan Quỳnh tức giận lớn giọng mắng, đi qua ném hai cái tát bốp bốp lên mặt con trai: “Sao con lại khốn nạn như vậy!!”

Vương Vinh Võ bị đánh đến chỉ có thể ngao ngao trốn tránh, đôi tay che trán: “Mẹ ơi, mẹ ơi! Con sai rồi, con không dám nữa!”

“Con xin lỗi mẹ thì có ích lợi gì?”

Vương Vinh Võ vì thế lại quay mặt về hướng Lâm Niệm: “Niệm Niệm anh xin lỗi, anh sai rồi, là anh khốn nạn, em đánh anh đi!”

Lâm Niệm không để ý tới, ngược lại là dì nhỏ tức giận đến không được, đi lên lại cho Vương Vinh Võ mấy bạt tay.


Dì không giống như Tần Quan Quỳnh, khi đánh không hề dùng một chút sức lực, một chân đá qua Vương Vinh Võ quỳ cũng quỳ không nổi nữa.



Tần Quan Quỳnh nhìn mà co giật khoe miệng, nhưng con trai nhà mình làm chuyện ngu xuẩn, dù sao cũng phải để người ta trút giận.


Bà ta để dì nhỏ đánh vài cái, chính mình lại đi lên đắp thêm một cái tát, sau đó nói với Lâm Niệm: “Niệm Niệm, dì thay Vinh Võ xin lỗi cháu, nó chính là lớn tuổi nhưng không thông minh hơn chút nào hết, nhất thời xúc động làm chuyện hồ đồ thôi.



“Không liên quan đến dì.

” Lâm Niệm không giận chó đánh mèo người khác, nhưng cũng không cho bà ta sắc mặt tốt: “Vương Vinh Võ ném bài thi của cháu là vì muốn ép cháu xuống nông thôn, không phải nhất thời hồ đồ.



Biểu cảm Tần Quan Quỳnh cứng đờ.


Dì nhỏ nghe như vậy thì càng thêm tức giận, cởi giày ra đánh lên mặt Vương Vinh Võ: “Cậu có còn là người hay không? Niệm Niệm nhà tôi có làm chuyện gì rất có lỗi với cậu à, cậu lại muốn hại con bé như vậy?!”

Vương Vinh Võ bị đánh đến chịu không nổi, vội vàng trốn tránh trách nhiệm: “Đây đều là Lâm Phương kêu cháu làm, cô ta ép cháu từ hôn với Lâm Niệm, cô ta nói nếu cháu không từ hôn thì sẽ không buông tha cho cháu, cháu cũng hết cách nên mới làm như vậy!”

Lâm Phương như bị đánh cho một đòn nghiêm trọng, tuy rằng cô ta đã đoán được Vương Vinh Võ sẽ đẩy hết trách nhiệm đến trên đầu cô ta, nhưng khi việc này thật sự xảy ra, cô ta vẫn cảm thấy khó có thể tin.


Lâm Phương liếc thấy ánh mắt mọi người chung quanh nhìn cô ta, chuông cảnh báo trong lòng vang lên, cô ta sờ sờ gương mặt sưng đỏ, cảm thấy không thể tùy ý Vương Vinh Võ hất bát nước bẩn lên đầu mình.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận