Cuộc Sống Cưng Chiều Vợ Nhỏ Thập Niên 70


Bao nhiêu người trong xưởng nồi hơi đều biết chuyện Lâm Niệm và Vương Vinh Võ đính hôn, hiện tại xảy ra việc này, cô thất nghiệp, thanh danh nhất định sẽ bị ảnh hưởng, cứ như vậy giải quyết bằng ba trăm đồng?

Mẹ Lâm bị em gái trừng, có chút chột dạ, lại rất nhanh tìm được lý do: “Không như vậy thì phải làm sao bây giờ? Đều đã đánh người ta thành như vậy, Nhị Nha cũng nên hết giận, dù sao cũng không thể báo công an đi? Đó chính là chị ruột của nó!”

“Tại sao lại không được?” Người trả lời là Lâm Niệm.


Mẹ Lâm nhíu mày nhìn qua: “Con nói bậy gì đó?”

“Con không có nói bậy.



Lâm Niệm khép hai đầu gối, tay đặt trên đầu gối, trên mặt vẫn là biểu cảm ôn hòa thường ngày, nhưng lời nói ra lại làm người ta tức giận.


“Nếu bọn họ đã dám làm, đương nhiên phải gánh vác hậu quả, nếu hôm nay không bị con phát hiện, chẳng phải qua một thời gian nữa con phải xuống nông thôn tham gia đội sản xuất sao.




“Người cũng đánh, tiền cũng trả, con còn muốn thế nào? Cùng lắm thì ba trăm đồng tiền này mẹ không lấy, đều cho con đã được chưa?”

Mặt Lâm Niệm quay về hướng mẹ Lâm, nói không được.


Mẹ Lâm không có kiên nhẫn, lồng ngực liên tục phập phồng: “Con chính là muốn quậy cho cái nhà này không yên đúng không, đến lúc mặt mũi nhà chúng ta mất hết con mới vui?”

“Chuyện này con không làm sai gì hết.

” Lâm Niệm nói: “Hại ngài mất mặt chính là Lâm Phương, chứ không phải con.



“Vậy rốt cuộc con muốn thế nào?” Mẹ Lâm đen mặt hỏi.


“Rất đơn giản, con chỉ có hai yêu cầu.



Lâm Niệm vươn hai ngón tay: “Thứ nhất, Vương Vinh Võ phá huỷ cuộc thi chiêu công của con, con muốn anh ta bồi thường tiền cho con.



“Không phải đã đáp ứng đưa ba trăm đồng sao?”

“Ba trăm đồng nào đủ?” Lâm Niệm kinh ngạc: “Hiện tại trong thành bán một công việc chính thức công ít nhất cũng phải tám trăm đồng, xưởng chế dược càng cao hơn một chút, ít nhất phải bồi thường cho cháu một ngàn đồng mới đúng.



Tần Quan Quỳnh không đáp ứng: “Một ngàn đồng quá nhiều, cháu chỉ là thi mà thôi.




“Đúng là thi, nhưng không phải Vương Vinh Võ đã cam chịu cháu sẽ thi đậu sao? Nếu không anh ta ném bài thi của cháu làm gì?”

Biểu cảm Vương Vinh Võ cực kỳ phong phú phủ nhận: “Anh đó là phòng ngừa lỡ như.



Lâm Niệm căn bản không để ý tới anh ta: “Nếu không đáp ứng, cháu cũng chỉ có thể đi tố cáo.



Tần Quan Quỳnh nghẹn một bụng lửa giận, thật sâu hối hận lúc trước mình lại nhìn trúng một người chanh chua như vậy, nếu bà ta không tìm cô làm con dâu, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như ngày hôm nay.


Bà ta cắn chặt răng: “Được, một ngàn thì một ngàn.



Lâm Niệm vừa lòng, tiếp tục nói: “Thứ hai, cháu muốn Vương Vinh Võ và Lâm Phương xuống nông thôn.



“Không được!”


“Không được!”

Tần Quan Quỳnh và mẹ Lâm cùng lúc từ chối, yêu cầu này đã vượt qua điểm mấu chốt của bọn họ.


Mẹ Lâm trừng Lâm Niệm, ánh mắt hung ác: “Lâm Phương là chị con, sao con lại nhẫn tâm như vậy?!”

Gương mặt xinh đẹp của Lâm Niệm lạnh như băng, cười lạnh một tiếng: “Lúc chị ta lăn lộn với người khác âm mưu đá con xuống nông thôn sao không nghĩ tới việc con là em gái chị ta? Nếu bọn họ đã muốn cho con xuống nông thôn, vì sao con không thể làm cho bọn họ xuống nông thôn?”

Cô đứng dậy, sự tức giận nhịn từ nãy đến bây giờ lập tức bùng phát vào ngay lúc này: “Hoặc là bọn họ xuống nông thôn, hoặc là con đi tố cáo!”

“Lâm Niệm!” Mẹ Lâm bị thái độ của Lâm Niệm chọc giận, tiện tay vơ được một cây gậy, sau đó quay sang định đánh cô: “Con thiếu đánh có phải hay không?”

Dì nhỏ ôm chặt bà ta: “Chị! Chị làm gì vậy?”

“Em đừng cản chị! Hôm nay có thế nào chị cũng phải dạy dỗ nó một trận!” Mẹ Lâm muốn đẩy em gái ra: “Phí công nuôi nó lớn đến như vậy, chị chưa thấy qua ai nhẫn tâm như nó đâu!”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận