Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Tử Tình bọn họ từ lão phòng về nhà, bà ngoại Hà thị đang bày cơm, Tăng Thụy Tường cũng vừa vào nhà, Tử Tình đem chuyện Hạ Ngọc nói ra, Tăng Thụy Tường ngay cả cơm cũng không ăn, định qua đó xem xét.

Tử Tình vội vàng kéo cha nàng lại, đem chuyện mình đồng ý ra 30 lượng để nhị cô xây nhà, "Cha, ta cảm thấy nhị cô bị bệnh đều do tức giận, nếu nhị cô không chuyển ra, còn có thể xảy ra tình huống như vậy, lần sau thì không biết có mau mắn thế này hay không? Nhị cô thật sự rất đáng thương. Ta cảm thấy có nhà mới, xây luôn hàng rào, tự mình sống cuốc sống của chính mình, trong lòng vui vẻ, thân thể tự nhiên sẽ từ từ tốt lên. Nương của con lúc đó chẳng phải chuyển nhà thì tâm tình càng ngày càng tốt, người càng ngày càng trẻ à?"

Lúc này Hà thị cũng nói đây là đúng, Tăng Thụy Tường hỏi Tử Tình: "Nương con đi rồi, bạc trong nhà còn đủ ba mươi lượng không?"

"Đủ chứ, con biết chỗ nương cất bạc. Ta đi lấy, cha ăn cơm trước đi, ăn cơm xong cha đưa bạc đi." Tử Tình nói xong liền đứng dậy.

Sau khi ăn xong, Tử Tình muốn đi dạo phía sau núi, mỗi khi tâm tình không tốt, thì ra sao núi dạo, nhìn sự nỗ lực của bản thân, vùng núi ngỏ vốn hoang vu giờ đã cây trái đầy rẫy, mùi hoa tràn ngập, tâm tình chậm rãi lắng đọng lại.

Lâm Khang Bình nắm tay Tử Tình, từ từ đi, từ lúc buổi sáng Văn tam tới đến này, Lâm Khang Bình cầm tay Tử Tình, lần đầu tiên nắm tay nàng trở về nhà, Tử Tình không có cự tuyệt. Hiện tại Lâm Khang Bình cùng Tử Tình tản bộ, luôn luôn nắm tay Tử Tình. Hai người thật tự nhiên bước đi, Tử Tình cũng không cảm thấy ngại ngùng, linh hồn nàng vốn là người hiện đại, hơn nữa hai người đã đính hôn, Lâm Khang Bình thường xuyên đến, hoặc làm việc, hoặc tản bộ, tình cảm nhiều hơn. Huống chi thành thân cũng là chuyện sớm muộn thôi.

"Tình nhi, ngươi còn đang lo lắng cho nhị cô sao? Ngươi cũng đã bảo đưa 30 lương bạc xây nhà cho nàng rồi mà, về sau nàng sẽ có cuộc sống càng ngày càng tốt. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi rơi vào khốn cảnh như thế. Hoàn cảnh nhà của ta ngươi cũng biết, ta đã đồng ý với nhạc phụ, chúng ta xây nhà ở gần nhà mẹ đẻ của ngươi. Ngươi muốn làm nhà gì thì suy nghĩ."

Lâm Khang Bình nói toạc ra tâm sự của Tử Tình, nam nhân này luôn luôn suy nghĩ cho Tử Tình. Tử Tình bị hắn làm động tâm như vậy đó. Dựa vào hiểu biết của kiếp trước, cùng sự nhanh nhẹn của Lâm Khang Bình, chưa hẳn không thể sáng tạo một phần tài phú riêng mình, có tài phú, lại không có loại thân thích cực phẩm xằng bậy này, bản thân còn sợ không sống tốt sao? Làm gì phải suy nghĩ nhiều. Nhà cao cửa rộng nhà già chưa hẳn thích hợp với mình, nhưng Tử Tình bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, Lâm Khang Bình là nô tịch, tuy rằng thoát khỏi nô tịch, nhưng khi lập gia đình, con mình tương lai có thể tham gia thi cử không? Chẳng lẽ phụ thân mình cũng không nghĩ tới chuyện này? Tử Tình đột nhiên giật thót, run run một chút, kinh động Lâm Khang Bình.

"Sao vậy? Tình nhi, ngươi lạnh à?" Lâm Khang Bình nói xong cơi áo khoác phủ thêm cho Tử Tình.

"Khang Bình, ta, ta bỗng nhiên nghĩ đến một việc." Tử Tình có chút khó xử, sợ nói ra đả kích đến Lâm Khang Bình. Nếu vì vậy mà hối hôn, Lâm Khang Bình khẳng định sẽ đồng ý, nhưng mình lại có chút tàn nhẫn.

"Tình nhi, nghĩ gì cứ nói, không sao, chúng ta cùng nhau giải quyết."

"Đó là, nếu quả thật có một ngày chúng ta thành thân, có đứa nhỏ, nó có thể tham gia thi cử không? Không phải con cháu của nô tài không thể tham gia thi cử à?"

Lâm Khang Bình nghe xong, buồn cười, thấy Tử Tình có vài phần nhụt chí, vội xua tay nói: "Ta vui vẻ, thật sự, ngươi cư nhiên có thể nghĩ chuyện sau này cùng ta, có thể thấy được là ngươi thật sự chấp nhận ta, ngốc ạ, làm sao ngươi có thể không biết hoàng đế lập quốc, xuất thân của hắn thấp, tổ tiên cũng từng làm nô tài nhà giàu, bởi vì quy định kia làm chậm trễ tiền đồ, bất đắc dĩ vào võ tướng, không ngờ lại tạo ra mảnh giang sơn. Cho nên, lúc vừa mới xây dựng nước, hắn có quy định, trừ bỏ chính mình mang nô tịch, thì con cháu người đó đều có thể tham gia thi cử, bằng không nhạc phụ cũng sẽ không đồng ý việc hôn nhân của chúng ta."

Tử Tình nghe xong thở ra một hơi, đầu tựa vào trên cánh tay Lâm Khang Bình, thân thể Lâm Khang Bình cứng đờ, bỗng nhiên tiếp tục nói: "Tình nhi, hai ngày tới ta sẽ không đến đây, ta phải vào núi chọn mua lá trà để đưa đến Việt thành. Còn nữa, lần này ngươi đưa ngân lượng, nghe theo ngươi, ta sẽ đi mua chút đồ sứ ở Cảnh Đức trấn, cho nên lần này ta chuẩn bị thuê thuyền đi đường thủy, đến Cảnh Đức trấn mua đồ sứ, lại đi vòng qua Hàng thành mua chút tơ lụa, từ Hàng thành rời bến đến Việt thành, an toàn hơn. Tình nhi, ta mua ngọc thạch từ Việt thành sẽ trực tiếp vào kinh, phải mấy tháng mới trở về. Ngươi nhất định phải chăm sóc chính mình cho tốt, đừng để bị bệnh."

"Biết rồi, ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, nhưng là ngươi ở bên ngoài, mọi chuyện phải cẩn thận, ngươi nhất định phải nhớ kỹ lời ta nói đó, không có gì quý trọng bằng mạng sống, tiền bạc là vật ngoài thân." Tử Tình vài ngày đã quen có hắn làm bạn, đột nhiên nói đi, trong lòng thật đúng là ê ẩm.

Lâm Khang Bình nghe xong lời này, đứng lại, do dự nửa ngày, làm liều, hai tay nâng mặt Tử Tình, nói: "Làm sao bây giờ đâu? Tình nhi, ta còn chưa đi đã nhớ ngươi rồi."

Tử Tình ngây ngẩn cả người, nhìn hắn, quên đem tay đẩy hắn ra, không phải nói cổ nhân đều bảo thủ sao? Không biểu lộ tình cảm cho người khác biết, nhưng bây giờ Tử Tình cùng Lâm Khang Bình, giống như đang yêu nhau vậy.

"Tình nhi, ta nằm mơ đều muốn có một ngày này, có giờ khắc này, ta đang mơ phải không? Nếu không, ngươi véo ta đi, xem có đau không?" Lâm Khang Bình thấy Tử Tình không tức giận, không bỏ tay hắn ra, vui mừng đầy mặt, không biết phải nói gì cho phải.

Tử Tình thấy bộ dạng ngốc ngốc của hắn, nhưng là thật sự véo hắn vài cái, Lâm Khang Bình chỉ biết ngây ngô cười, Tử Tình thấy sắc trời đã tối muộn, xuống vúi, Lâm Khang Bình mới cẩn thận đi theo.

Hai ngày sau, Lâm Khang Bình đến nói lời từ biệt, Tử Tình đem quần áo hài miệt đều đóng gói, nàng thấy quần áo Lâm Khang Bình có chút cũ, nên làm hai bộ, một bộ màu tím hồng, một bộ trắng, đều là loại vải tốt, Lâm Khang Bình thấy vui mừng chết được, ôm ở trong lòng giống bảo bối.

Tử Tình luôn cảm thấy còn có chuyện gì đó chưa làm, tiễn hắn ra ngoài, nhìn thấy con chó vàng trong sân, mới nhớ tới chuyện Tú Thủy cô cô cho hoàng cẩu mao, vội chạy chạy vào, tìm cái hầu lấy ra một ít, đưa cho Lâm Khang Bình, nói: "Thứ này ngươi nhất định phải mang bên người, bên trong là kim mao cầm máu, hiệu quả rất lớn, đã nghiệm chứng trên người đại ca của ta rồi, thời điểm quan trọng có thể cứu mạng, mấy sợi là đủ, dùng tiết kiệm nhé. Lần sau có thời gian sẽ nói lại lịch của nó cho ngươi, đi đường cẩn thận." Thẳng đến khi bóng Lâm Khang Bình khuất đi, Tử Tình mới lưu luyến không rời cổng khóa lại.

Lâm Khang Bình đi rồi, Tử Tình không rời nhà, dù sao trong nhà có rau xanh, trứng gà, thịt khô, gà, cái gì đều có, trước khi Thẩm thị đi luôn dặn Tử Tình không ra ngoài. Tử Tình cũng biết với khuôn mặt của mình, ở nông thôn cũng coi là thứ nhất thứ hai, cũng sợ rước lấy phiền toái không cần thiết, trừ bỏ cùng Tăng Thụy Tường đi thăm Hạ Ngọc, cơ bản không ra khỏi cửa.

Hạ Ngọc cugnx tốt hơn nhiều, Chu Thiên Thanh cầm ngân lượng trở về xây nhà, trong lòng Hạ Ngọc có hi vọng, tâm tình tự nhiên tốt hơn, hơn nữa mỗi lần Tử Tình cùng Tăng Thụy Tường đi qua đều đưa trứng gà và thịt, lại nói giỡn khuyên giải, Hạ Ngọc tươi cười tự nhiên hơn, làm Điền thị thấy Tử Tình cũng thuận mắt rất nhiều.

Tháng tư, Thẩm thị dẫn Tử Lộc về nhà, vượt qua kì thi phủ, tuy thành tích không cao nhưng cả nhà rất vui mừng, bởi vì Tăng Thụy Tường nói Tử Lộc đã cố gắng hết mức rồi, hắn vỡ lòng khá trễ. Thẩm thị làm một bàn đồ ăn vô cùng náo nhiệt chúc mừng.

Buổi tối, ở thư phòng, Tử Tình đem chuyện nhị cô nói ra, đương nhiên còn chuyện 30 lượng bạc nữa, Thẩm thị suy nghĩ một hồi, nói: "Tình nhi, con làm rất đúng, nương thật vui vì con hiểu chuyện, nhị cô của con cũng quá khó khăn, hoàn cảnh của nàng khác nhà đại cô của con, bên địa cô kia thì nhận được phúc lại không biết cảm ơn, thầm nghĩ không làm mà hưởng, một mặt tính kế người khác, nhị cô của con thì sức khỏe ốm yếu, làm lụng vất vả không được, bản chất vẫn là lương thiện phúc hậu, ít nhất vào lúc ta khó khăn, biết bắt tay giúp ta chăm sóc các con."

Ngừng một chút, Thẩm thị vừa cười nói: "Nhưng mà, Tình nhi cũng có vốn riêng mà? Sao không lấy để tiếp tế nhị cô hả?"

Tử Tình nghe xong, cười cười, nói: "Nương, trong tay con nào có bạc, không phải đều cho Khang Bình mang đi sao?"

"Tình nhi, không thể nào, còn chưa lập gia đình đã bắt đầu thế rồi, quả thật là co gái lớn không dùng được mà." Tử Lộc trêu ghẹo, rước lấy một cái xem thường của Tử Tình.

"Mà con từ nhỏ đã có chủ ý, cũng là đứa gan lớn, đem vốn riêng giao cho một người ngoài, mệt con còn nghĩ lí do để đưa nữa chứ? Mà con vận khí cũng không kém, từ hơn mười lượng bạc, bây giờ đã hơn 100, ta mà sớm biết tiểu tử này là con rể của ta, cũng giao bạc cho hắn quản lý, bây giờ không phải ta đã làm một đại phú bà sao?"

"Nương nghĩ đi đâu vậy, chỉ sợ lúc nương giao bạc cho hắn, người ta lại không muốn tỷ tỷ, trực tiếp ôm bạc chạy." Tử Hỉ cười nói, Tử Tình đi lên cho hắn một cước, Tử Hỉ đã liệu trước, nhảy dựng né tránh, còn cố ý chọc giận nói: "Tỷ, ngươi phải thay đổi đi chứ, mỗi lần đều dùng chiêu này."

Thẩm thị nói xong, không biết nghĩ tới cái gì, búng trán Tử Tình: "Đứa nhỏ này, cho nhị cô bạc lúc Khang Bình còn chưa đi, ngược lại lừa gạt nương đưa bạc hắn."

"Nương, tỷ tỷ gạt người, ta thấy tỷ tỷ cho đại ca ca một tờ tiền giấy, đại ca ca nói không cần, tỷ tỷ còn tức giận, sau này đại ca ca mới lấy đấy." Tử Vũ nói.

"Nương, ta thực không là cố ý, không phải con không thể tự bỏ 30 lượng, mà con bỏ ra chỉ sợ nương về lại lo lắng bà nghĩ nương keo kiệt, không chịu tiếp tế nhị cô làm cái nhà đó." Tử Tình vươn tay véo Tử Vũ một phen, Tử Vũ năm nay cả tuổi mụ đã sáu tuổi, kì thực mới vừa bốn tuổi rưỡi, rất thích đeo nơ bướm, ánh mắt vừa to vừa long lanh, làn da cũng tốt, trắng noãn, Tử Tình đặc biệt thích.

"A? Vậy ý con là nương còn phải cảm ơn con hả." Thẩm thị hỏi.

"Đúng vậy.” Cả nhà vui tươi hớn hở, ai cũng ngờ ngày mai sẽ xảy ra chuyên gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui