Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Tiến vào đến tháng tám, trong lòng Thẩm thị lại bắt đầu không yên ổn, mỗi ngày tính toán xem Tử Phúc cũng vào thi, rat hi, đi thi, Tăng Thụy Tường muốn tìm ít việc để thê tử làm cho đỡ lo, liền nói: "Phúc nhi đã mười bảy tuổi, nên thu xếp cho hắn một cửa hôn nhân, ngươi vẫn nên tìm người hỏi thăm nhà ai có cô nương thích hợp, gia cảnh không quan trọng, quan trọng là hiền thục biết chuyện, dù sao cũng là con dâu cả, phải làm gương cho lớp dưới, đừng tìm kiểu mới tới ít ngày đã làm gia đình không yên, còn nữa, tương lai Phúc nhi làm quan, tốt nhất là tìm người biết chữ, tương lai cũng có thể cùng Phúc nhi ra ngoài xã giao gì đó."

Thẩm thị nghe xong vỗ tay một cái, nói: "Ngươi nhắc ta mới nhớ." Nói xong lại hùng hùng hổ hổ đi tìm Hà thị thương lượng, một đêm không ngủ.

Vừa khéo giữa trưa ngày kế, Tăng Thụy Tường mang về một người khách, là đồng nghiệp của hắn lúc ở huyện học, họ Diệp, hai người bất ngờ gặp nhau ở trên đường, liền hẹn đến trong nhà ăn bữa cơm. Lúc nói chuyện phiếm, đối phương nói trong nhà có 3 nữ 1 nam, con cả là con gái, năm nay đã mười lăm, còn chưa tìm được người thích hợp, Thẩm thị ở phía sau cửa nghe xong giật mình. Chờ hắn đi rồi, liền lôi kéo Tăng Thụy Tường hỏi kĩ, Tăng Thụy Tường nghe xong cũng có chút ý tứ.

Tử Tình thấy vội nói: "Cha, nương, tuy rằng từ xưa chuyện hôn nhân đều do cha mẹ quyết định, nhưng dù sao cũng phải chờ đại ca về đã, các ngươi vẫn nên chờ đại ca về rồi nói sau, có khi đại ca cũng tìm được người rồi cũng nên."

"Cũng đúng, Phúc nhi là người có chủ kiến, lỡ tìm người mà hắn không thích, giống mấy biểu ca nhà nhị cữu con, muốn từ hôn thì rất phiền toái, mà cũng tầm cuối tháng hắn sẽ trở lại rồi." Thẩm thị suy nghĩ, liền tạm thời gác lại việc này.

Trung thu qua đi, Thẩm thị bắt đầu đếm từng ngày, ai khuyên cũng vô dụng. Đợi đến cuối tháng, Tử Phúc phong trần mệt mỏi về nhà, Thẩm thị túm lấy con, cẩn thận đánh giá cả người, không hề đề cập tới thành tích cuộc thi, phỏng chừng cũng sợ giống như Tử Lộc. Sợ làm đứa nhỏ áp lực lớn, đến lúc đó thi rớt đứa nhỏ sẽ chịu không nổi đả kích.

Tử Phúc về nhà không mấy ngày. Thu hoạch vụ thu bắt đầu, Tử Lộc bọn họ cũng nghỉ phép. Trong nhà ruộng nước đều cho thêu, dương khoai còn chưa lớn, thế là nhà lại náo nhiệt, Tử Tình cùng Tử Vũ cao hứng nhất, thường ngày trong nhà chỉ có hai nàng, lại không được ra ngoài. Tử Tình đành phải dạy Tử Vũ học chút châm tuyến giết thời gian.

Ngày này, Thẩm thị mới hỏi Tử Phúc có vừa ý cô nương nào không, lại nhắc tới đại nữ nhi của Diệp tiên sinh, Tử Phúc nghĩ nghĩ, nói: "Nương, đại nữ nhi nhà hắn ta đã gặp qua, coi như lễ phép hiểu lẽ, nhưng mẫu thân nàng là loại ngại bần yêu phú (ghét nghèo thích giàu), lại hay khóc lóc om sòm cãi nhau. Diệp tiên sinh là người sợ vợ. Ta sợ tương lai có một số việc xử lý không tốt. Vả lại, sao có chuyện hắn gặp gỡ phụ thân ngay trên đường, mà cũng không có chuyện vừa gặp gỡ đã hẹn tới cửa ăn cơm, lại không có chuyện trùng hợp là hắn nói nhà hắn có người thích hợp. Các ngươi không thấy kỳ quái sao?"

Tử Tình nhìn về phía Tử Phúc, ánh mắt không khỏi sùng bái, tâm tư này cũng quá nhạy cảm, mình hai người hai kiếp đều không nghĩ được như vậy, không riêng gì mình, ngay cả cha mẹ mấy chục tuổi đều không nhìn ra đối phương có tâm tư gì, người như vậy mà không bay nhảy trong chốn quan trường quả thực quá lãng phí nhân tài.

Thẩm thị nghĩ, nói: "Với thành thích của con, nương cũng cảm thấy không thích hợp, hắn lại chủ động đề cập đến nữ nhi nhà hắn, nếu như thế thì thôi. Nương sẽ tìm cho con nhà khác."

"Trong lòng con đã chọn được rồi, con có tiên sinh ở cò trắng thư viện, họ Lưu, hắn từng nói về đại nữ nhi nhà hắn với con rằng, luôn luôn chăm lo việc nhà, cũng đọc sách hai năm, ta cũng đã gặp lúc đến nhà tiên sinh, là người có tính tình dịu dàng. Hoàn cảnh nhà tiên sinh thì không tốt lắm, không có ruộng đất, toàn nhờ vào lương bổng của tiên sinh mà sống qua ngày. Mua một căn nhà ngay tại bên ngoài thư viện, trong nhà còn có một muội muội cùng đệ đệ nhỏ, ta thấy nàng quản lý rất thỏa đáng, bình thường cũng làm ít món đồ thêu giúp đỡ gia đình." Tử Phúc nói.

Thẩm thị nghe xong, bảo sẽ tìm người hỏi thăm một chút. Liền cùng Tăng Thụy Tường nói việc này, Tăng Thụy Tường nghe xong cũng âm thầm hổ thẹn, tự trách mình rất sốt ruột, cư nhiên không thấy đối phương có tâm tư, cũng nói tìm người hỏi thăm một chút, bỗng nói: "Cháu cả Thẩm Vạn Phúc nhà mẹ đẻ ngươi ở gần thành phía Đông phải không?"

Thẩm thị nghe xong nói: "Ta quên mất, ngày mai ta sẽ đi tìm nhờ hắn hỏi thăm."

Cả nhà đang nói, Thu Ngọc ôm đứa nhỏ đến, nói lúa mùa trong nhà muốn tìm người gặp, không bằng để Tử Phúc bọn họ đi qua hỗ trợ, cũng đang rãnh rỗi mà. Tăng Thụy Tường thấy một nữ nhân bồng bế con còn uống sữa như nàng, muội phu lại không có ở nhà, nghe xong cũng không thể cự tuyệt, đành dẫn mấy đứa con giúp nàng hai ngày.

Bọn Tử Phúc mặc dù không đồng ý, cũng không thể phản bác, làm xong về nhà, cơm cũng không ăn ở lão phòng. Từ sau khi ở riêng, Thu Ngọc trên cơ bản đều ở lão phòng, cho nên, nhà nàng không nấu nướng gì, lần này cũng thế, bọn Tử Phúc sao lại không biết xấu hổ để một người nhà như Điền thị làm cơm cho nhiều người được, huống hồ cách không xa, cho nên về nhà ăn cơm.

Thẩm thị thấy thật là đau lòng, công việc nặng nhà mình đều tiêu tiền thuê người khác làm, Thu Ngọc cũng không phải không biết, lại không biết xấu hổ há mồm bảo bọn nhỏ đi giúp, cũng không phải thiếu chút tiền ấy, nghĩ vậy, tình cảm đối với Thu Ngọc lại phai nhạt vài phần.

Không vài ngày, thê tử của Thẩm Đại Phúc Nhạc thị tự mình tới cửa đáp lời, nói cô nương nhà ấy rất tốt, đọc sách biết chữ, châm tuyến gia vụ đều tốt, năm nay đã mười lăm, nhà nàng cũng đang nhờ người thay nàng tìm kiếm.

Thẩm thị vừa nghe, tìm Tử Phúc xác nhận, rồi tìm bà mối quen biết, tới cửa cầu thân. Lưu tiên sinh là người trí tuệ, không ghét bỏ Tử Phúc xuất thân từ nông thôn, vừa nghe đã đáp ứng. Hai nhà vội vàng xem tướng, một nhà Lưu tiên sinh thấy căn nhà Tăng gia, không ngờ Tăng gia mạnh hơn nông dân nhiều, Thẩm thị nghe xong chỉ cười cười, trao đổi hôn thư, Thẩm thị giao cho nữ oa Lưu gia một đôi vòng tay long phượng vàng, hai xấp vải dệt cao cấp, làm cho Lưu gia ngoài dự đoán, Lưu tiên sinh nói thẳng là rất tốn kém, chọc bà mối buồn cười, nói: "Làm mối nhiều năm như vậy, ta lần đầu nhìn thấy có người ngại sính lễ nhiều."

Đính hôn được hai ngày, Thẩm thị cùng Tử Phúc, Tử Tình và Tử Vũ đang ở trong viện bới dương khoai, Tử Lộc Tử Thọ cùng Tử Hỉ đã trở lại học đường, chợt nghe xa xa có tiếng nhạc diễn tấu truyền đến, hình như tiến về phía cổng, Thẩm thị vội đứng dậy đem cổng mở ra, là quan sai báo tin vui đến. Thẩm thị vội kêu Tử Phúc đi rửa tay đổi quần áo mới, đang nói chuyện thì quan sai vào cửa. Hiển nhiên là không kịp thay đồ, lúc này, Tăng Thụy Tường nghe được động tĩnh cũng chạy về.

Tử Phúc chính là cử nhân, quan sai cười nói: "Tiểu nhân lần đầu tiên báo tin đậu cử nhân cho một gia đình nông thôn đấy."

Thẩm thị vội mời người vào nhà, pha trà đổ nước, ân cần chiêu đãi, còn cho hai vị quan sai một người một hầu bao, bên trong có 5 nén bạc, mỗi người diễn tấu một lượng, làm mọi người mừng đến nỗi cười không thấy mặt trời đâu.

Thẩm thị cùng Tử Phúc tiễn bước quan sai, Thẩm thị vội bảo Tử Phúc đi báo tin cho lão gia tử, mình thì vội vàng tìm người về nhà mẹ đẻ báo tin, vừa muốn bái tế tổ tiên ở từ đường, vừa muốn mở tiệc chiêu đãi toàn thôn, dù sao cũng là cử nhân đầu tiên của Đông Đường thôn, Thẩm thị vội vàng đến nỗi chân không chạm đất. Bái tế tổ tiên quyết định vào mười lăm tháng mười, mở tiệc chiêu đãi thì vào mười sáu tháng mười.

Thẩm thị không chỉ thông báo nhà mẹ đẻ ở Bạch Đường thôn, cũng gửi thư cho một nhà Thẩm Kiến Nhân ở Lâm Sơn huyện, sau buổi trưa ngày mười bốn, một nhà Thẩm Kiến Nhân chạy tới, vốn Thẩm thị muốn cho nhà tiểu ca ở trong nhà mình, bất đắc dĩ Tiêu thị lại nhớ mẫu thân, về ở lão phòng.

Tử Tình nghe tiểu cữu nương Từng thị nói, sau phòng bên lão phòng giờ chỉ có bác chồng Từng thị cùng bác chồng nhỏ Bành thị, không bán bánh nướng nữa, Tiêu gia lão tam đính hôn, chuẩn bị mở tiệm bán bánh nướng ở trong thành, Bành thị muốn tìm tiểu nhi tử nương tựa, chờ giàn xếp ổn thỏa Từng thị, phòng ở sẽ về Tăng gia.

Tử Tình nghe xong, một trận ảm đạm, vẫn là lần đầu tiên nghe nói chuyện này, Tiêu gia sắp chuyển đi rồi, bản thân càng ít có cơ hội gặp lại Tiêu Tú Thủy. Đúng là không có bữa tiệc nào không tàn, nhớ năm đó Tử Tình vừa đến, căn phòng kia ở bao nhiêu nhân? Náo nhiệt thế nào? Bây giờ đều đi cả, chỉ còn một cái phòng trống cùng bác chồng, thật sự là rất đáng thương .

Tiểu cữu nương Từng thị nói xong liền vội vàng đi, nói nàng đã hẹn vài muội tử cùng thương nghị chuyện nuôi Bác chồng.

Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nghe xong cũng không khỏi thổn thức, Tăng Thụy Tường nói: "Nhớ ngày đó dượng ta còn sống, đại cô ta tôn quý thế nào, một gia đình không ai là không tôn trọng nàng, sợ nàng cả, bây giờ lại ra thế này."

Thẩm thị nghe xong nói: "Nếu là con ruột thì không thể mặc kệ bà, khó trách mọi người đều nói, dưỡng nhi dưỡng già (đẻ con trai để được hưởng lúc về già), thành ngữ không thể sai được. Ta cũng hiểu lúc trước đại tẩu chết sống không đồng ý làm con thừa tự, phải muốn tự mình sinh con trai là vì sao. Nhưng ta lúc đó rất sợ đem Phúc nhi đưa ra ngoài, bằng không không biết vinh quang hôm nay thuộc về ai nữa?"

Hai người cảm thán một hồi, lão gia tử vào cửa, hỏi chuẩn bị tế bái đầy đủ hết chưa, còn muốn Tử Phúc viết tế văn, giao xong, vợ chồng Thẩm thị cũng đều vội.

Sáng sớm ngày mười lăm, lão gia tử liền đi qua, dẫn Tăng Thụy Tường và Tử Phúc đi rồi, nói người trong tộc đều chờ ở từ đường. Nữ quyến không thể đi theo.

Lão gia tử bọn họ mới vừa đi, Điền thị cùng Thu Ngọc ôm đứa nhỏ cùng đến, nói dù sao bên này người nhiều, cùng đến ăn luôn. Thẩm thị và Tử Tình lại bận rộn lên, cũng may sáng sớm Tăng Thụy Tường dẫn Tăng Thụy ngọc cùng Tử Phúc đi chợ phiên chọn mua đồ ăn cho hôm sau, Thẩm thị mới không cần hao tâm tốn sức nhiều.

Chờ lão gia tử bọn họ trở về, Tăng Thụy Tường lại dẫn vài biểu đệ trong tộc mượn bàn và bát đũa, cũng thông báo cho người làm bếp núc ngày mai đến giúp, thật là bận túi bụi. Cố tình lúc này một nhà đại cô Xuân Ngọc cũng tới, vốn Tăng Thụy Tường cũng không định cho bọn họ đến, phỏng chừng là lão gia tử bọn họ muốn mượn cơ hội này làm hòa dịu quan hệ hai nhà. Nếu lão gia tử cùng Điền thị đoán được ngày kế sẽ phát sinh cái gì, phỏng chừng sẽ không nói bọn họ đến, đồng thời, Tăng Thụy Tường Thẩm thị, và Tử Phúc cũng không không, bằng không đánh chết cũng sẽ không thể để cả nhà này vào cửa, đáng tiếc, trên đời thật sự không có chuyện gì muốn là muốn được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui