Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

"Cha, nương, quên đi, chuyện hôm nay vốn là lỗi của đại tỷ, không riêng gì bột mì, ngươi xem đôi giày đi, có tâm mà thế này à? Còn nữa, năm ngoái lúc Tử Tình thành thân, không phải là cầm một đôi giày của Quế Anh cho có lệ ư? Đại tỷ, có phải ngươi cố ý hay không?" Hạ Ngọc nói.

"Ta làm gì ra tay hào phóng như ngươi, ra tay chính là một đôi vòng tay bằng bạc, ta cũng chưa thấy ngươi đeo bạc bao giờ? Ta cũng muốn nhìn xem Quế Anh nhà của ta xuất giá, ngươi có thể cho được thứ tốt gì?" Xuân Ngọc nói.

"Ít đánh rắm đi, có thể giống nhau à? Luôn tính kế để người khác bỏ tiền thay ngươi, ngay cả mẹ ruột ngươi còn tính kế, không phải là ngươi biết hàng năm nhị ca đều cho phụ thân một thạch lúa mạch sao? Đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi? Với cách làm của ngươi, tương lai con ngươi có thể tìm được người trong sạch để thành thân mới lạ đấy." Thu Ngọc cũng là giận đến hồ đồ, thốt lên.

"Các ngươi đều có người giúp đỡ, ta có ai giúp không? Con của ta thì sao? Con nhà đâu có Tam mối lục phinh hả (ý chỉ ăn cơm trước kẻng)?" Xuân Ngọc gào thét.

Xuân Ngọc vừa nói xong, Tăng Thụy Khánh mặt đen, đứng dậy bước đi, Chu thị mắng: "Ta muốn nhìn xem các ngươi có ngày lành gì để sống?"

"Bỏ qua đi. Có nói thêm gì đi nữa, các ngươi cũng vậy, về nhà đi." Lão gia tử thở dài một tiếng, thương tâm cùng thất vọng nói không nên lời, nhưng lại không biết nên thương tâm thất vọng ai, chắp tay sau lưng, đến phòng trước.

Một trận gió lốc đi qua, Điền thị cũng không còn cao ngạo như cũ. Ba nữ nhi bà luôn sủng ai, hôm nay làm bà tổn thương, cho nên, cũng không để ý mọi người, đi theo sau lão gia tử.

Tăng Thụy Tường dẫn bọn nhỏ về tới nhà, cả nhà ở phòng, Tăng Thụy Tường hỏi: "Các ngươi cảm thấy hôm nay ta làm quá đáng không?"

"Cha. Ta làm con rể, để ta nói trước một câu, thật ra lời ông nội nói là sai. Cả nhà đại cô hôm qua đã tới, chẳng lẽ bọn họ không biết đại cô lấy bột hỗn hợp đến à, sao không sớm nói muốn đi đổi bột mì đi, lại phải chờ hôm nay chúng ta đến mới nói muốn đổi bột mì? Còn nữa, nếu nói ra tiền mua bột mì, này bạc thì ông nội cũng có thể lấy ra, hắn không phải là không có bạc mà, theo ta được biết thì chúng ta mừng năm mới, trước khi rời nhà cho bọn họ một lượng bạc, đại ca cũng cho không ít, còn nhị ca?"

"Chúng ta đều cho 1 lượng, bởi vì lúc đi ngươi nói một câu, chúng ta cũng không thể có ít hơn các ngươi, cho nên cũng cho một lượng bạc." Tử Lộc nói.

"Chúng ta ba người hiếu kính ông bà đã tương đương với tiền nuôi dưỡng một năm của đại cha, ta nghĩ ông bà bọn họ năm nay chắc chắn sống không kém, đã như vậy thì vì sao lúc đó ông không tự mình bỏ tiền mua bột mì, phải muốn chờ phụ thân bỏ tiền?" Tử Phúc hỏi.

"Chắc là khẳng định phụ thân sẽ không cự tuyệt, còn nữa, phụ thân cự tuyệt thì còn có tỷ phu nữa mà, không ngờ tỷ ta bỗng chốc đã từ chối. Ông nội chỉ sợ bây giờ đang hối hận vì sao không lấy bạc mà mua đấy chứ?" Tử Hỉ cười nói.

"Ngươi xem, bọn nhỏ đều hiểu rõ, bọn nhỏ hồi nãy không nói, là để ông nọi bọn nó giữ chút thể diện. Ngươi đừng để trong lòng, bọn họ đâu phải không mua nổi đâu, một đám chỉ chờ chúng ta." Thẩm thị nói.

Tăng Thụy Tường nghe xong, nguyên bản cho rằng đã hơn một năm, có một số việc mọi người hẳn là biết tốt xấu, nhưng vẫn xử sự như vậy, thật là làm cho người ta lạnh lòng. Lúc đầu hắn còn chưa nghĩ đến việc trong tay lão gia tử có tiền bạc, chỉ nghĩ hôm nay mình làm quá đáng lắm không.

"Thật ra, với cách làm của chúng ta thì không mất thể diện đâu, dây chỉ là người nông dân làm thọ thôi, ông bà ta là muốn nổi bật mà, nếu nói mất thể diện, cũng là ba cô cô làm mất, dù sao người ta đàm luận chủ yếu là đào mừng thọ của đại cô cùng giày và đồ trang sức." Tử Thọ nói.

Tử Thọ vừa nói xong, bọn Tử Tình đều đồng ý, sắc mặt Tăng Thụy Tường cũng tốt rất nhiều.

Từ đây, lão gia tử cùng Điền thị không tới nhà Tăng Thụy Tường một khoảng thời gian dài, chắc trong lòng còn chưa hết giận.

Bện Tăng Thụy Tường thì coi như không có gì, không tới hai ngày, Tử Phúc thu dọn đồ đạc vào kinh, Lưu thị vẫn ở nhà dưỡng thai.

Tử Tình mấy ngày này rất vội vàng, Tình viên còn chưa tìm được đầu bếp thích hợp, dù sao Tiểu Thanh Tiểu Lam tuổi còn nhỏ, đơn giản đồ ăn thì còn được, nếu làm đầu bếp là không có khả năng. Cho nên, Tử Tình đều tự mình làm, hoặc là chỉ cách, thỉnh thoảng cũng về nhà mẹ đẻ cải thiện chút thức ăn.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Khang Bình luôn ra ngoài, đất hoang thuê người làm, mỗi ngày hắn đều đi qua tuần tra, mang theo hai gã sai vặt mới mua, Lâm Sơn, Lâm Phong, hai hài tử này đến từ nông thôn, trước kia trong nhà cũng trồng trọt, gặp gỡ năm hạn hán, lại gặp bệnh tật, đến cuối cùng thành hai cô nhi. Mới đến đây đã vội vàng cải thiện đất trồng rau.

Ngày này, Chú Vân Giang đến báo cáo, đất hoang đã được chỉnh sửa xong, tất cả đều trồng đậu nành, Tử Tình nghĩ chắc phải thuê vài đứa ở hoặc lại mua hai nhà ở đấy nuôi heo, chủ yếu là vì có phân, Lâm Khang Bình không biết nên tất nhiên là Tử Tình nói gì nghe nấy. Trong khoảng thời gian này, đi theo Tăng Thụy Ngọc cùng một người học được vài thứ, biết hoa mầu cần phân mới tốt.

"Tình nhi, ta thấy kẻ có tiền ở kinh thành gia đều thích làm thôn trang gì gì đó, không bằng, ta cũng đem vùng đất của chúng ta quy hoạch, làm ra một cái thôn trang, gọi là gì nhỉ? Tình trang, được không?"

"Không được, không xuôi tai, không bằng gọi là Khang trang đi, Khang trang có nghĩa là rộng lớn bằng phẳng, chờ về sau có tiền, lại mua một vùng đất nữa, xây một tòa nhà ở bốn phương thông với Khang trang, thật tốt. Ta thì đầi tiên là làm cư dân trong Khang trang của chúng ta có cuộc sống tiểu khang, coi như không uổng công." Nói đến điều này, trong lòng Tử Tình lại thực sự vài phần nhiệt huyết sôi trào, tại đây làm một xã hội chủ nghĩa thì thật ý nghĩa.

"Được, chờ ta đem mảnh đất này chỉnh sửa, chúng ta sẽ mua hết toàn bộ núi hoang xung quanh. Nhưng ngươi cũng đừng nóng vội, trước mắt thân thể ngươi còn chưa khỏe. Còn nữa, tiểu khang có ý gì?"

"Tiểu khang chính là có thể ăn no mặc ấm, có nhà để ở đó." Lâm Khang Bình nghe xong ôm Tử Tình hôn một miếng.

Lâm Khang Bình tìm người làm mấy gian phòng ở giữa. Đào giếng xong, lại làm hai hàng chuồng heo, bởi vì ở giữa đã đào một giếng nước, nên rửa ráy cái gì cũng tiện.

Chuồng heo làm xong, Lâm Khang Bình nhờ Tăng Thụy Ngọc kiếm hai hộ gia đình khó khăn từ trong thôn, ký khế ước mười năm. Chuyển đến, chuyên môn phụ trách cho heo ăn.

Chú Vân Giang mỗi ngày vẫn thu gom chút cám lợn, đồ ăn thừa đên, cũng không hết hai canh giờ, tiền công vẫn là hai mươi văn, đây là một việc làm nhiều năm, cũng không chậm trễ hắn làm việc chính, Thu Ngọc tất nhiên là cao hứng.

Ngày này, Lâm Khang Bình đa ra ngoài, Tử Tình đang định đi tìm Tử Hỉ trò chuyện, vừa thay xong quần áo, Chu thị đi lại. Tiểu thanh vội đỡ Tử Tình đến phòng phía trước ngồi xuống, Chu thị liếc một vòng, nói: "Tử Tình, nhà ngươi thật sự là rất thoải mái, vườn lớn như vậy, hoa hoa cỏ cỏ cũng đẹp, rau dưa, cá ciếc, vịt ngan, một năm bán được cũng không ít bạc nhỉ?"

"Có thể bán được vài đồng đâu? Đủ nhà dùng là được lắm rồi."

"Điều này cũng đúng, nơi lớn như vậy, chắc chắn cần người nhiều, một cái vườn lớn như vậy mà thu dọn thì phí tâm tư, nếu mướn nhiều người làm việc cũng được."

Tử Tình nghe xong sửng sốt, Chu thị có ý đồ gì? Chẳng lẽ muốn bỏ người vào bên này, nhưng cũng không thể để Tử Bình đến đây làm việc nặng được chứ? Đến lúc đó quản lý thế nào?

"Đại nương nói cũng đúng, nhưng Khang Bình lại mua hai người ở nông thôn đến rồi, đất trồng rau trong vườn đều giao cho bọn họ, nếu làm không hết thì vẫn còn bọn Lâm An Lâm Phúc mà."

"Ta nghe nói ngươi lại làm một cái thôn trang gì đấy, mỗi ngày để tiểu dượng ngươi mang đồ cho heo ăn, một ngày cho hai mươi văn, việc này dễ dàng, mà lại ít tốn công. Theo ta thì ngươi thuê nhiều người như vậy, không thể tìm ít việc cho tỷ phu ngươi sao? Ngươi cũng biết, nhà Bình tỷ ngươi rất gian nan, trong bụng Bình tỷ ngươi có con nữa, này tương lai phải thế nào? Ta đã hơn một năm mà trong tay không có thừa đồng nào, bạc đại cha ngươi, còn muốn nuôi ông bà, ta nghĩ ngươi luôn muốn mời người, ngươi thấy Tử Bình có thể làm chút gì?"

"Đại nương, ta thật sự là không còn việc gì nữa, tiểu dượng ở gần, trước kia hắn lại làm qua việc ghi chép tính toán, ta vừa vặn thiếu một người như vậy, việc khác, ta thật sự không có biện pháp." Tử Tình từ lúc nghe tỷ muội Điền thị nói, đối với đại nương càng không có một chút hảo cảm nào, nhiều năm như vậy mà còn giả nghèo giả đói.

Lúc này, Tử Hỉ dẫn Lưu thị cùng Trần thị đi lại tìm Tử Tình, mặt sau đi theo hai nha hoàn ôm đứa nhỏ, Tử Hỉ vừa vào cửa đã hỏi: "Tỷ, sao ngươi còn chưa đến, chúng ta chờ ngươi nửa ngày. Ơ, hôm nay sao đại nương đến đây vậy? Có chuyện gì sao?"

"Không, chỉ đến tìm tỷ ngươi trò chuyện, muốn hỏi một chút xem có thể tiemf việc làm cho tỷ phu ngươi không?"

"Ôi, tỷ ta trừ bỏ trồng ít rau dưa thì có việc nào tốt đâu? Bình tỷ phu đến nơi này thì không bằng đi tìm địa chủ thuê vài mẫu ruộng, không phải tốt hơn à? Đỡ bị người quản thúc." Tử Hỉ nói.

Chu thị không diễn nữa, đứng lên, vung khăn rời đi, Tử Hỉ nói: " Khách khí cùng nàng làm cái gì, có ai nợ ai đâu. Đúng rồi, tỷ, ngươi lập thôn trang để làm gì? Ngươi cùng tỷ phu làm một cái Tình viên còn chưa đủ, lại làm Khang trang, cha ở nhà nói là do ngươi nhiều mưu ma chước quỷ."

"Đã làm gì đâu, chỉ là mua một mảnh hoang, xem có thể làm gì không, chờ về sau tự từ cải tạo thành một cái thôn. Đúng rồi, sao các ngươi chạy tới đây, không phải nói là ở nhà chờ ta à?"

"Hôm nay quá nóng, bên chỗ ngươi mát mẻ hơn. Nhị ca ngươi cùng tam đệ muốn đọc sách, ta sợ chúng ta ở bên kia quấy rầy bọn họ, nên đi qua tìm ngươi. Không thấy ôm cả đứa nhỏ theo à. Ngươi nên mời đầu bếp nấu cơm, bằng không, chúng ta mỗi ngày chạy tới chạy lui, thật phiền toái." Trần thị nói.

"Đâu phải ta không mời các ngươi ăn cơm, các ngươi tự về mà?”

"Ôi trời, ngươi tốt xấu gì cũng là phụ nữ có thai, ta sao nhẫn tâm thế được? Ta cũng không phải không biết muội phu thương ngươi bao nhiêu, chúng ta nào dám làm phiền ngươi? Chúng ta có thể nuốt trôi sao? Muội phu còn không đem chúng ta ăn à?" Lưu thị cười nói.

"Nói bậy gì ta hả?" Lâm Khang Bình dẫn theo hai nam nữ tầm hơn năm mươi tuổi vào cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui