Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

"Nhìn xem, vừa nói Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, chúng ta có thể nói cái gì chứ, nói ngươi thương muội muội như vậy, khi nào thì có thể đi tìm người làm đầu bếp, tốt xấu gì thì chúng ta cũng có thể được nhờ." Lưu thị cười nói.

"Đây là cặp vợ chồng ta quen biết lúc ở Văn gia, lão Vương phụ trách quản lý hoa cỏ, Vương bà bà là đầu bếp chính, hôm nay các ngươi có thể ở lại thử xem, bảo đảm các ngươi vừa lòng."

"Ta đã nói rồi, muội phu thương muội tử như vậy, có thể không tìm vài người sao, bằng không, muội muội đau tay, người đau lòng chỉ có muội phu đấy." Trần thị cười nói.

"Đúng vậy, tỷ phu, hôm nay ăn cái gì?" Tử Hỉ cười nói.

"Ngươi là dồ tham ăn, ta nói ngươi sang năm cũng sẽ đi thi, sao ngươi suốt ngày chỉ biết nên ăn thế nào mới ngon hả, ngươi nhìn hai ca ca đi, người ta chăm chỉ thế nào, ta nói cho ngươi biết, ngươi mà không thi đậu, chọc tỷ ngươi thương tâm, ta sẽ không tha cho ngươi." Lâm Khang Bình tiện tay vỗ đầu Tử Hỉ.

"Ai bảo từ nhỏ ta đã đi theo tỷ chứ? Tỷ của ta là người tham ăn, nên ta cũng tham ăn, ngay cả nương đều biết đấy, so với tỷ thì ta còn kém xa lắm. Với lại lúc ta chăm chỉ thì ngươi đều không thấy." Tử Hỉ vuốt đầu, cọ đến bên người Tử Tình.

Lâm Khang Bình lắc đầu, dẫn lão Vương cùng Vương bà tử đi đến chỗ rừng, Lâm An ôm một con cá tầm ba bốn cân và hơn nửa thùng lươn đến, chọc Tử Hỉ thét chói tai, nói: "Có lộc ăn rồi, Lâm An, phiền ngươi đi nói với nương của ta một tiếng, giữa trưa chúng ta ở đây ăn cơm."

"Ngươi chỉ nghĩ đến ngươi thôi. Không bằng mời cha mẹ đến đây luôn đi, tốt xấu náo gì cũng vui vẻ hơn, cha mẹ còn chưa tới nhà của ta ăn cơm đấy. Lâm An, lát về bắt thêm một con vịt. Tiểu Lam, ngươi đi xem bếp còn cần gì thêm không, ngươi giúp đỡ bà ấy làm." Tử Tình phân phó.

Chờ Lâm An cùng Tiểu Lam đi xuống, Tử Hỉ cười nói: "Tỷ, vừa rồi ngươi thật sự có vài phần tư thế của chủ mẫu, xem ra, tỷ phu huấn luyện ngươi không ít nhỉ."

"Ngươi bậy bạ gì vậy, điều này mà cần huấn luyện hả? Tỷ ngươi vốn đã vậy rồi." Tử Tình véo Tử Hỉ một phen.

Vài người ngồi xuống chơi mạt chược, Trần thị nói: "Muội muội thật đúng là có khả năng, cả cái nhà lớn như vậy mà ngươi làm rất tốt, còn có công phu làm cái gì thôn trang nữa."

"Ngươi đừng khen nàng, đệ muội ngươi cũng không sai, nghe nói tiệm cơm nhà ngươi càng lúc càng lớn, với lại, chính ta mới hổ thẹn, không thể làm gì, để dùng tiền thuê để sống qua ngày. Nhưng như vậy cũng tốt. Các ngươi kiếm bạc càng nhiều, chúng ta có thể dựa dẫm càng lớn, ít nhất, đi theo sau tiểu tứ là việc ăn uống không thành vấn đề." Lưu thị cười nói.

"Đại tẩu, ngươi ăn uống thì cứ ăn uống, lôi kéo ta làm cái gì?" Tử Hỉ hỏi.

"Xùy, cơm nhà ai mà ngươi không ăn hết hả?" Lưu thị cười nói.

"Đại tẩu, lời này ta không thích nghe, không ngờ ngươi lại nói ta da mặt dày như thế. Ngươi đừng mắng ta thế chứ?" Tử Hỉ một bộ nghiêm trang.

Một phen nói làm Lưu thị cười đau cả bụng, Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường mang theo Tử Vũ đi lại, Tăng Thụy Tường vừa thấy Tử Hỉ ngồi ở trên bàn mạt chược, nói: "Tiểu tứ, ta còn đamg tìm ngươi này, nhị ca tam ca ngươi thảo luận học vấn, ngươi không lắng nghe lại trốn đi chơi. Còn không xuống bàn để nương ngươi chơi à, mau đi bắt giun, cùng ta đi câu cá."

Tử Hỉ than thở.

Giữa trưa, đồ ăn thức thật đúng là khác biệt, đến cùng vẫn là đầu bếp nhà giàu, vừa ra tay, đã hơn số món ăn Tử Tình làm, chủ yếu là phối hợp nhan sắc, hình dáng đồ ăn khác với những món Tử Tình thường tùy tùy tiện tiện làm, lại giống những món trong khách sạn cao cấp mà trên TV hay chiếu, Tử Hỉ nhìn lên, thì thầm: "Thịt bò kho tiêu, ớt xanh xào cá, ba chén gà, đầu cá hầm đậu phồng, măng xào với vịt, một món trắng trắng mềm mềm này là cái gì?" Tử Hỉ khẩn cấp lấy chiếc đũa nhấc lên, nói: "Là thịt cá, trời ạ, thịt của con cá này quá non, vừa vô miệng đã tan. Tỷ, ta nói trước nhá, ngày nghỉ này ta sẽ đến nhà ngươi ăn cơm, nương đỡ mệt."

"Nhìn tiểu tứ kìa, lấy cớ đến ăn cơm còn bảo là để nương đỡ mệt, ngươi không sợ làm phiền tỷ phu ngươi à?" Lưu thị cười nói.

"Đến cùng vẫn là người từ nhà giàu ra, ngươi xem, một cọng rau muống đơn giản mà người ta làm chỉnh tề như vậy, dùng là dùng nước để luộc mà làm ngon hơn chúng ta." Thẩm thị thở dài.

"Cha mẹ, các ngươi cảm thấy xong thì về sau thường xuyên đến dùng bữa." Khang Bình nói.

"Tỷ tỷ, ta cảm thấy mấy món bà ấy làm không ngon bằng ngươi, nhưng hải sâm cùng cá mực này thì hơn nương làm, hắc hắc." Tử Hỉ nói.

"Ngươi biết cái gì, người ta làm là món chính, nhà giàu thì rất ít ăn ếch, lươn, cá chạch, nên bà ấy ít nấu thôi." Tử Tình nói.

"Ngươi xem các ngươi kìa, thật thoải mái, nếu chưa ở riêng thì ta nằm mơ cũng ngờ sẽ có một ngày thế này, khi đó, hy vọng xa vời lớn nhất là có thể cho các ngươi ăn cơm no, mỗi lần về nhà thấy các ngươi xanh xao vàng vọt, trong lòng thật đau buồn." Tăng Thụy Tường nói.

"Ngươi còn biết à, ta nghĩ là ngươi không nhìn thấy đấy? Lộc nhi cùng Tình nhi không biết còn có ấn tượng không nữa, mỗi lần ăn cơm chỉ có nửa bát, đồ ăn thì chỉ sợ đến miếng mỡ cũng không có, quanh năm suốt tháng làm mệt chết mệt sống thì không sợ, nhưng bọn nhỏ ngay cả một ngụm cơm no còn không kịp ăn, ngươi nói người làm nương trong lòng có thể dễ chịu không? Dù như vậy, đại tẩu còn mỗi ngày quát ta, nói chúng ta nhiều con, nhà nàng chỉ có một đứa, giống như nàng chịu bao nhiêu cực khổ, sao nàng không nghĩ một năm ngươi cầm bao nhiêu bạc về nhà? Nói điều này, còn may mắn là Tình nhi hết bệnh, bằng không, nhà này còn không biết chừng nào mới chia đấy? Nhưng rất ủy khuất cho Tình nhi." Thẩm thị nói đến những câu sau, vành mắt có chút đỏ.

Tử Tình nghĩ nghĩ, vẫn không đem chuyện ngày đó nghe được nói ra, dù sao mọi người đã ở riêng nhiều năm, cũng sẽ không nghĩ phức tạp, lại để Tăng Thụy Tường thương tâm thì khổ.

"Nương, về sau chúng ta chắc chắn sẽ tốt hơn, có thời gian nghĩ chuyện quá khứ thì không bằng nghĩ việc ngươi có cái gì chưa ăn, hoặc là nghe người khác nói có gì ăn ngon, nói ra,để tỷ phu tìm đến, ta cũng được nhờ theo." Tử Hỉ nói.

Thẩm thị nghe xong bật cười: "Nương có đi đâu mà nghe chứ, ngươi muốn ăn gì thì cứ việc nói thẳng, đừng lôi kéo ta làm bia đỡ đạn."

Tay nghề của Vương bà tử chiếm được sự tán thành của cả nhà, nhưng nếu không vì tuổi tác lớn, được Văn gia cho nghỉ, lại quen biết với Khang Bình, Khang Bình cũng chỉ sợ không mời nổi. Nhưng để Vương bà tử làm việc bếp núp, Tử Tình thoải mái không ít.

Từ khi mang thai, Tử Tình cảm thấy bản thân rất sợ nóng, trừ buổi sáng đi đến Tăng gia, còn lại thì không ra ngoài, nằm trên tháp quý phi làm ít quần áo cho đứa nhỏ, có khi Tử Thọ, Tử Hỉ sẽ tới nói chuyện với nàng, còn có Lưu thị cùng Trần thị, trải qua một đoạn ngày ở chung, cũng coi như là quen thuộc lẫn nhau, nói chuyện tương đối tùy ý, Tử Tình cũng thêm được hai bạn khuê mật, cùng nhau trao đổi kinh nghiệm mang thai, nên chú ý chuyện gì, chia xẻ niềm vui và nỗi lo của người làm mẹ. Cơm chiều xong, Lâm Khang Bình cùng nàng đi dạo ở trong vườn, sau đó ngồi ở xích đu hóng mát, ăn chút hoa quả, nhàm chán thì cũng sẽ đánh mạt chược cùng bọn họ.

Một ngày, Tử Tình vừa ngủ trưa tỉnh lại, Trần thị tâm sự có chút nặng nề mà đến tìm Tử Tình, thấy bên người Tử Tình có Tiểu Thanh cùng Tiểu Lam, liền nói vài câu, Tử Tình thấy nàng như vậy, liền đuổi hai nha hoàn đi ra ngoài, hỏi: "Nhị tẩu có chuyện gì khó xử thì ngươi cứ nói, để xem ta có thể giúp ngươi không?"

Tử Tình vừa hỏi, Trần thị đỏ vành mắt, "Nhị tẩu, ngươi nói đi, chẳng lẽ cãi nhau với nhị ca?" trong lòng Tử Tình lộp bộp, thấy vậy thì chắc mâu thuẫn không nhỏ.

"Thật ra, cũng không có chuyện gì lớn, ta chỉ có chút khó chịu thôi, nhị ca ngươi không tin ta, lại đi tin người ngoài châm ngòi, ta giải thích mà hắn cũng không nghe, chỉ biết hờn dỗi, một ngày không quan tâm ta, ô ô, Tử Tình, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?"

Tử Tình mới hiểu sự tình, thì ra, khoảng thời gian trước, Chu thị đến chỗ Tử Tình tìm việc cho nhà Tử Bình, thật ra thì trước đây nàng từng đi tìm Trần thị, muốn để Hồ Bách Tùng đến tiệm cơm của Trần thị làm việc, Trần thị không đáp ứng, tiệm cơm nhà nàng có người nhà mẹ đẻ làm là đủ rồi, gần đây lại mời hai tiểu nhị cùng một tạp vụ, ai ngờ Chu thị có một tỷ tỷ gả đến trong thôn nhà mẹ đẻ của Trần thị, biết không ít tình hình gần đây của nhà Trần thị, thêm mắm thêm muối nói với Chu thị, Chu thị biết, tìm cơ hội nói cùng Tử Lộc, lại thêm dầu thêm dấm mà miêu tả, Tử Lộc hơi để trong lòng.

Nguyên bản thì việc này cũng không lớn, nhưng hôm qua đệ đệ của Trần thị tìm đến, nói một hộ gia đình ở cách vách chuyển đi, muốn làm tiệm cơm lớn hơn một chút, cần ngân lượng, trong lòng Tử Lộc lại nghĩ tới ngày ấy Chu thị nói, rồi nghĩ đến hơn một năm qua, Trần gia cũng quả thật đã tốt hơn, phòng cũ đã xây lại, nghe nói, cũng mua vài mẫu ruộng đất, hai đứa con nhỏ luôn luôn học trong An Châu, tiền học phí cũng không rẻ.

"Ta cảm thấy tiệm cơm buôn bán ngày một tốt hơn, cũng nên mở rộng, huống hồ, nhị ca ngươi chưa bao giờ quan tâm đến chuyện tiệm cơm, ta liền không thương lượng cùng hắn, trực tiếp đem ngân phiếu cho đệ đệ, ai ngờ nhị ca ngươi biết, trách cứ ta, nói ta không thương lượng cùng hắn, mấy trăm lượng ngân phiếu mà cho đệ của ta, còn muốn xem sổ sách ghe chép của tiệm cơm, trong lòng ta dỗi, nên nói ‘bạc này là do ta tự mình kiếm được, không phải tiền gốc gác’. Lời này nói sai nên nhị ca ngươi biến sắc, tức giận đạp cửa ra ngoài, cũng dỗi, không thèm quan tâm ta, ta đem sổ sách trước kia đặt ở trên bàn, nhưng hắn không liếc mắt một cái."

Tử Tình nghe xong, đau đầu, lúc trước, Tử Lộc lo lắng cưới Trần thị sẽ bởi vì một ít chuyện củi gạo dầu muối tương dấm chua mà tranh cãi ầm ĩ, bây giờ mâu thuẫn đến, còn không phải chuyện củi gạo dầu muối bình thường, mà liên quan đến vài trăm lượng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui