Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Thì ra là Hà thị làm ít đồ mà nàng thích ăn cho Tử Tình, "Bà ngoại để ta đưa tới cho ngươi, ta nói là bây giờ ngươi đã mời đầu bếp riêng, muốn ăn gì mà không có, nhưng bà ngoại ngươi nói đây là tâm ý của bà, ta đành phải đưa tới cho ngươi." Thẩm thị nói xong mở ra gói đồ trong tay, là mấy cái bánh làm bằng gạo nếp cùng bột đậu, có hấp, có chiên, Tử Tình ăn một cái.

"Nương, sao không đón bà ngoại đến đây?" Tử Tình hỏi.

"Sao ta không muốn đón chứ? Nhưng sắp tháng tám, bà không chịu đến, đại cữu bọn họ còn nói ốn bày tiệc đại thọ bảy mươi." Thẩm thị nói.

"Chắc chắn to hơn đại thọ sáu mươi." Tử Vũ cười nói.

"Đó là phải rồi, ta sẽ tặng một bộ trang sức vàng." Tử Tình cười nói.

"Không cần đâu, ngươi làm một cái khăn buộc đầu như của bà nội ngươi ấy, ta thấy đeo rất đẹp." Thẩm thị nói.

"Nương, đó gọi là đai buộc đầu, ta biết rồi, ta nhất định sẽ tìm một miếng ngọc tốt." Tử Tình đáp ứng.

Mùng sáu tháng tám, Thu Ngọc sinh nữ nhi, mười bốn tháng tám, Tử Bình cũng sinh nữ nhi, Tử Tình cùng Lưu thị Trần thị chuẩn bị một phần lễ tặng đi, tặng không nhiều, chỉ là chút trứng gà cùng vải dệt.

Trung thu đến mà Lâm Khang Bình còn chưa trở về, đây chính là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Trong lòng Tử Tình có chút lo sợ bất an, ăn không ngon, ngủ không yên, luôn nôn nóng.

Mười lăm, buổi tối, ánh trăng như nước, Tử Tình ở trên đình hóng mát, mang trái cây cúng, hương nến, hứa nguyện với ánh trăng: "Thần tiên trên trời, bồ tát,quỷ dưới trần, xin phù hộ Lâm Khang Bình có thể bình an trở về, tiểu nữ vô cùng cảm kích."

Tử Tình đang quỳ cầu nguyện, Lâm Phong chạy tới, thở hổn hển nói: "Nãi nãi, gia đã trở lại, Lâm Phúc cõng vào, gia bị thương, máu me đầy người."

Tử Tình vừa nghe, vội đứng lên, run run rẩy rẩy muốn chạy đi, mà chân mềm nhùn, may mà Tiểu Thanh Tiểu Lam tinh mắt đỡ nàng.

Lâm An thấy vậy, khiển trách một câu: "Còn không mau đi hỗ trợ. Nói làm gì? Hoang mang rối loạn làm nãi nãi bị nguy hiểm, cẩn thận gia lột da ngươi."

Lâm Phong sợ tới mức vội chạy ra cổng, vừa chạy vừa than thở, Lâm An cũng chạy theo.

Tử Tình thất tha thất thiểu đi qua cầu nổi, dưới sự giúp đỡ của Tiểu Thanh cùng Tiểu Lam mà nghiêng ngả chao đảo vào sân, Lâm Phúc cõng Lâm Khang Bình vào, Tử Tình thấy thân thể Lâm Khang Bình đầy máu, cố gắng không ngất xỉu, chỉ huy Lâm Phúc đem hắn đặt ở trên giường phòng ngoài. Tiến lên, cởi áo Lâm Khang Bình, miệng vết thương ở trên bụng, không biết là đao hay là kiếm làm bị thương, một vết thật dài, máu đã ngừng, dùng kim mao.

Tử Tình sai Tiểu Thanh đi nấu nước, Tiểu Lam lấy rượu đế, rượu đế này là do Tử Tình cố ý nấu ra, chuyên môn dùng để khử độc, Lâm An Lâm Phúc giúp đỡ Tử Tình cởi quần áo bẩn của Lâm Khang Bình ra, dùng nước ấm lau người trước. Lại dùng rượu đế lau lau miệng vết thương cho hắn.

Làm xong chuyện này, Tử Tình sờ sờ trán Lâm Khang Bình, sốt cao không ngừng, Tử Tình vừa dùng rượu hạ nhiệt cho hắn, vừa phân phó Lâm An đi mời Chu đại phu đến.

Chu đại phu bắt mạch, xem miệng vết thương, hỏi: "Đây là vết đao chém, miệng vết thương còn hơi thâm, may mà kịp thời dùng dược, đã không còn chảy máu. May mà không nguy hiểm đến tánh mạng, đúng là mệnh lớn. Mà sao lại bị thế này?"

Lâm Phúc liếc mắt Tử Tình một cái, Tử Tình nói: "Tướng công trên đường về, qua Xương châu thì gặp kẻ trộm cướp hại dân hại nước, bị cướp bạc và đồ, tướng công của ta biết một ít thế võ đơn giản, chỉ sợ đối phương là bị bạc làm đỏ mắt."

"Sao bây giờ rối loạn thế nhỉ? Haizz, chỗ ta có chút thuốc trị thương tự ta chế ra, bình thường dùng cho người săn thú, chắc là dùng được."

"Chu đại phu, việc này, ta hi vọng ngươi có thể giữ bí mật, ta sợ truyền đi ra ngoài, những người đó lỡ tìm tới cửa tới trả thù thì hỏng mất." Tử Tình nói.

Chờ chu đại phu viết phương thuốc, Lâm An đi bốc thuốc, và lấy thốc trị thương, Tiểu Lam hầm dược, Tử Tình lại đút mãi mà không được, không biết như thế nào cho phải, Tiểu Lam kéo Tử Bình đến một bên, nói: "Chủ tử, lúc trước ngươi bị bệnh, không uống thuốc vô, gia ngậm thuốc trong miệng, rồi đút cho ngươi, ngươi cũng thử đi."

Tử Tình nghe vậy, việc này không có nghe Lâm Khang Bình nói qua, nhưng lúc này, Tử Tình cũng bất chấp xấu hổ, để Tiểu Thanh, Tiểu Lam ở lại hỗ trợ, ngậm một hớp thuốc, để lên miệng Lâm Khang Bình, có lẽ là trong tiềm thức nhớ được hương vị của Tử Tình, nên hắn há mồm, Tử Tình mừng khôn tả xiết, rất nhanh một ngụm một ngụm đem thuốc cho hắn uống vào.

Mớm xong dược, Tử Tình mới có công phu gọi Lâm Phúc tới, hỏi chuyện gì xảy ra. Nhìn sắc mặt vừa rồi của Lâm Phúc, chỉ sợ còn có lời không thể nói cho người ngoài.

Nguyên lai mà Lâm Khang Bình trước kia đi Việt thành đều bằng đường thủy, nhưng lần này bởi vì nhớ Tử Tình, một người mang thai ở nhà một người, nên muốn trở về nhanh, liền mướn chiếc xe ngựa, đi đường bộ.

"Ai ngờ vừa qua Lĩnh Nam, tiến vào đường núi thì đụng phải hai thế lực đang chém giết nhau, nhìn là biết có thâm cừu đại hận, muốn đưa nhau vào chỗ chết, hai bên chết không ít, nhưng tình thế vẫn nghiêng về một phía, có một bên chỉ còn hai người. Gia nguyên bản không định chõ mõm vào, sau này thấy một vị quý công tử cả người đầy máu, hấp hối, lấy ra một khối ngọc bội, xin gia chuyển cho đứa con mà hắn không kịp gặp mặt, lời này đả động gia. Gia nhất thời mềm lòng, liền ra tay, đối phương có rất nhiều người, xuống tay lại ngoan độc, ta cõng vị công tử nọ, gia và người kia cản phía sau, mới chạy ra ngoài được, nào ngờ gia vẫn bị thương, cố gắng để không ngã xuống, vừa đến chỗ không có người, gia lấy ra hầu bao, lấy mấy cọng kim mao dùng cho mình, cũng cho quý công tử kia dùng chút, nhanh chóng cầm được máu. Tùy tùng của quý công tử cũng bị trọng thương (thương nặng), bọn họ thả tín hiệu, có người đến đón bọn họ đi, nguyên bản là cũng muốn mang gia đi, gia không chịu, nói chủ tử chắc chắn ở nhà chờ mong, bảo ta đưa hắn trở lại, bọn họ cho chúng ta một chiếc xe ngựa, ta đánh xe, ngựa không dừng vó chạy trở về, hết hai ngày thời gian, trên đường đi, gia lúc ngất lúc tỉnh, ta không dám dừng lại tìm đại phu." Lâm Phúc nói.

May mà lần này Lâm Khang Bình dẫn theo người, Lâm An, Lâm Phúc vốn có chút võ công cơ bản, vài năm nay đi theo Lâm Khang Bình luyện võ, Tử Tình suy nghĩ, nên lại mua Lâm Phong, Lâm Sơn, phái Lâm Phúc đi theo Lâm Khang Bình, không ngờ có chỗ trọng dụng, Tử Tình thưởng Lâm Phúc hai lượng, để hắn đi nghỉ tạm.

Giờ phút này, Tử Tình vô cùng cảm kích Tiêu Tú Thủy, nếu không có dược nàng cho thì không biết Lâm Khang Bình còn có thể sống trở về hay không. Đúng rồi, Tử Tình nghĩ đến dược không chỉ có thể cầm máu, còn có thể giảm nhiệt, lại nhanh chóng tìm ra, bôi cho Lâm Khang Bình, nhìn vết thương lộ thịt, Tử Tình rơi nước mắt.

Tử Tình phái mọi người nghỉ ngơi, bản thân ngồi ở đầu giường, thường xuyên đổi cái khăn ướt mới cho hắn. Cũng không biết trải qua bao lâu, thấy Lâm Khang Bình đỡ sốt, Tử Tình buông lỏng, nằm cạnh Lâm Khang Bình mà ngủ.

Lâm Khang Bình tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở phòng, biết bản thân còn sống về nhà, thế mới an ổn, lúc này thấy Tử Tình dựa vào hắn mà ngủ, biết nàng thức một đêm, Lâm Khang Bình đau lòng không thôi, không dám lộn xộn, sợ đánh thức Tử Tình.

Lúc này Tiểu Lam rón ra rón rén vào được, Lâm Khang Bình vội vẫy vẫy tay, ai ngờ Tử Tình ngủ cũng không an ổn, đến cùng vẫn tỉnh dậy, thấy Lâm Khang Bình đang nhìn nàng, nước mắt rơi ào ào, Lâm Khang Bình cuống quít muốn vươn tay lau, không ngờ vừa động, miệng vết thương kéo ra, "Ôi" một tiếng, Tử Tình vội cúi đầu nhìn miệng vết thương, Lâm Khang Bình nhẹ ôm lấy nàng, nói: "Tình nhi, ta không sao, đừng lo lắng, ngủ thêm lúc nữa đi."

"Ngươi là đồ trứng thối, ngươi rõ ràng đã đáp ứng ta, muốn cùng ta vui vẻ đến già, nhìn con lớn lên, nhưng ngươi đã làm gì hả? Lúc ngươi ra tay không nghĩ tới ta sao? Ngươi mà có nguy hiểm gì, ta cùng đứa nhỏ làm sao bây giờ?" Tử Tình khóc thút thít, nghẹn nghèo.

"Tình nhi, ngươi mắng ta đi, nhưng xin ngươi đừng khóc, ngươi rơi nước mắt, trái tim ta sẽ không dễ chịu. Ta nghĩ đến ngươi, nếu hắn không nói hắn có một đứa nhỏ chưa ra đời, ta nghĩ đến ngươi, nghĩ đến lỡ như có một ngày, ta gặp chuyện như vậy, sẽ có bao nhiêu hi vọng muốn sống trở về nhìn thê tử cùng đứa nhỏ của mình. Suy bụng ta ra bụng người, ta ra tay cứu hắn. Tình nhi, ta thật sự không có việc gì, ngoan, đừng khóc, cùng ta nằm thêm lát nữa đi."

Tử Tình thấy hắn đúng là không sao, khóc đủ, nên nằm ở bên người hắn, cầm lấy tay hắn, chỉ chốc lát lại ngủ.

Lâm Khang Bình nằm hơn nửa tháng mới có thể xuống đất, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đến xem vài lần, cuối cùng cũng yên tâm.

Ngày này, Tử Tình thấy Lâm Khang Bình có thể xuống đất, liền chuyển về nội viện, Lâm Khang Bình ôm Tử Tình nằm trên tháp quý phi, nói lần này vốn là cầm nhiều đồ về cho Tử Tình, nhiều len sợi, còn có một khối ngọc màu tím, mấy viên trân châu lớn, đều để trên xe mà mình thuê, không biết ai đã nhặt được nữa. Nói xong liền tìm quần áo bẩn cùng giày của hắn, nói ngân phiếu hắn để ở chỗ đó.

"Lục hết ra rồi, ngươi giờ mới nhớ à? Tiểu Lam đốt quần áo đó rồi, rách thế thì mặc kiểu gì? Trước khi đốt, lục ra ngân phiếu một ngàn lượng, ta thấy quá ít, nên kiếm trong giày ngươi được ba ngàn lượng."

"Tình nhi của ta thật thông minh, có thể nghĩ đến ta giấu ở giày, xem ra, về sau ta không thể giấu tiền riêng rồi."

Tử Tình nghe vậy, lập tức véo tai hắn: "Không phải đã nói là ngay cả ngươi cũng là của ta, còn muốn giấu tiền riêng à, đúng rồi, ta còn thấy một khối ngọc bội, khắc chữ "Hãn", chẳng lẽ đây là ngọc của người nọ?"

"Nguy rồi, ta quên đưa cho người ta, người ta còn nói để đứa nhỏ chưa ra đời của hắn đeo. Ta tìm hắn ở đâu đây?"

Đang nói, Tiểu Thanh nói: "Gia, có người tới, nói là đến đưa đồ của gia, thuận tiện lấy thứ của hắn đi."

"Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến, ngươi mau đi xem đi." Tử Tình đem ngọc bội đưa cho hắn.

Sau nửa canh giờ, vẻ mặt Lâm Khang Bình vui mừng vào, một tay còn bê một tảng đá, một tay cầm cái hòm, nói: "Không ngờ bọn họ ghê gớm thật, hơn nửa tháng mà còn có thể giúp ta tìm được mấy thứ này, lại còn tìm được chúng ta."

Trong lòng Tử Tình sợ hãi, nghĩ đến một điều không tốt, cũng không nghĩ muốn Lâm Khang Bình mất vui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui