Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Tháng năm, Lâm Khang Bình bình an trở về, khi vào cửa đã hơn chín giờ tối, Tử Tình đã tắm rửa lên giường, đang nhắm mắt bấm đốt ngón tay xem bao giờ Lâm Khang Bình về, chợt thấy màn bị xốc lên, lộ ra người mình ngày nhớ đêm mong, Tử Tình ngơ ngác, còn tưởng rằng mình nằm mơ thì Lâm Khang Bình đã hôn lên, cảm xúc ấm áp trên môi nhắc nhở nàng, hai tay Tử Tình vòng lên cổ Lâm Khang Bình, nhiệt liệt đáp lại hắn, tựa hồ mỗi tế bào đều khát vọng hắn vuốt ve, khát vọng hắn hôn môi.

"Tình nhi, ngoan, ta còn chưa tắm rửa." Lâm Khang Bình ôm Tử Tình, thở hào hển nói.

Tử Tình như không nghe thấy, ngược lại lấy tay cởi áo hắn, Lâm Khang Bình cố nén, lý trí lập tức vỡ tan, xả áo Tử Tình, đem mặt chôn ở ngực Tử Tình, than thở một câu: "Thật thơm."

Đột nhiên Lâm Khang Bình ngậm lấy mềm mại trước ngực Tử Tình, chỉ nghe hai tiếng ừng ực, Lâm Khang Bình ngẩng đầu nói: "Thật ngọt, thì ra đây là hương vị sữa mẹ. Tình nhi có muốn nếm thử không?"

Tử Tình vừa định hỏi thử thế nào thì Lâm Khang Bình lại hút một ngụm sữa, trực tiếp cho vào miệng Tử Tình, hai người lại lần nữa hôn trằn trọc, không biết khi nào thì quần áo của Lâm Khang Bình rơi trên đất, ghé vào trên người Tử Tình, da thịt thân cận, Tử Tình ức chế không được khát vọng của bản thân, hai chân nâng lên, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng Lâm Khang Bình, đón ý va chạm cùng hắn, lúc động tình còn không tự chủ được mà gọi ra: "Khang Bình, ta còn muốn, Khang Bình ta yêu ngươi."

"Tình nhi, dễ nghe, nói nữa đi, ta thích, ta cũng yêu ngươi, rất rất yêu." Lâm Khang Bình nói xong, hai tay nâng mông Tử Tình, càng ra sức vận động.

Lúc tắm rửa, Tử Tình nhớ tới hành động vừa rồi, đem mặt chôn ở ngực Lâm Khang Bình, nói cái gì cũng không ngẩng đầu, mà nàng cũng không hiểu vì sao mình có thể lớn tiếng nói ra: "Khang Bình, ta còn muốn, ta yêu ngươi." Một câu này, phải biết rằng, ở hiện đại nàng còn chưa trải qua chuyện này, đây chính là cổ đại, không biết Lâm Khang Bình nghĩ mình thế nào nữa?

"Tình nhi, giờ mới biết thẹn thùng à? Vừa rồi nhiệt tình mà?"

"Ta cũng không biết mình sao có thể như vậy nữa? Ngươi có kinh thường ta không?" Tử Tình buồn buồn hỏi.

Lâm Khang Bình nâng mặt Tử Tình lên, gằn từng tiếng: "Nghe này, Tình nhi, ta vui mừng còn không kịp, điều này thuyết minh ngươi đã hoàn toàn chấp nhận ta, ta thật sự rất vui vẻ, ta làm sao có thể khinh thường ngươi? Chúng ta là vợ chồng, niềm vui cùng giường là cuộc sống bình thường của vợ chồng, không có gì đáng xấu hổ. Ngươi nhất định không thể nghĩ như vậy, ta thích ngươi. Tình nhi, ta yêu ngươi."

Tử Tình nghe xong gật gật đầu, trên mặt một mảnh ửng hồng, Lâm Khang Bình nhẹ hôn môi nàng, đứng lên, cẩn thận lau khô nước trên người Tử Tình, dùng khăn tắm bao nàng lại, ôm nàng lên giường, ôm nàng ngủ say đến hừng đông.

Ngày kế, Lâm Khang Bình tỉnh lại nhìn thấy xe đẩy trong phòng, kinh hỉ hỏi Tử Tình lấy từ nơi nào.

"Ta đang muốn nói chuyện này cùng ngươi, mấy ngày nay ta ôm con dạo ở trong vườn, một lúc đã ra mồ hôi, ta suy nghĩ vài ngày mới nghĩ ra được, mời Từ sư phụ làm, còn có hai cái nữa, ta muốn lấy nó bán đi, ngươi nói chúng ta là nên mở cửa hàng bán hay đem bản vẽ cùng hàng mẫu bán cho Văn gia?"

"Tử mở cửa hàng thì phải làm rất nhiều chuyện, ví dụ như tìm chưởng quầy tìm tiểu nhị, tìm thợ mộc, thợ sơn, tìm thợ thêu, hơn nữa, ở An Châu chắc chắn không dễ bán bằng kinh thành. Chỉ có một nhà bán thì dễ dàng đưa tới phiền toái. Không bằng bán cho Văn gia đi, nhà bọn họ to, cửa hàng gì cũng có, ngươi cảm thấy thế nào? Nhưng ta rất hiếu kỳ, đầu của ngươi còn có thứ gì thần kỳ nữa?"

"Cũng giống ý ta, ta cũng không muốn trêu chọc thị phi. Vậy bán cho Văn gia đi. Việc này giao cho ngươi. Dưới một ngàn lượng - không bán."

Vì thế, hai tháng sau, ở kinh thành, Xương châu, An châu cùng bán xe trẻ con, xe ba bánh, một chiếc ở kinh thành bán 3 lượng bạc, còn cung không đủ cầu, Văn gia lại buôn bán lời một đống lớn, đương nhiên, đây là điều nói sau.

Sau khi Lâm Khang Bình trở về, tới gần Đoan Ngọ, bận việc đưa quà tặng lễ hai nơi, quà thì hai người đã thương lượng, Tử Tình không quan tâm nữa. Thẩm thị ăn xong tết Đoan Ngọ sẽ cùng Tử Hỉ đi Xương châu thi, Tử Tình hằng ngày đẩy Thư Duệ đi qua cùng bọn họ nói chuyện, ngày này, Tử Tình vừa mới tiến vào cổng, chỉ thấy Thu Ngọc ôm đứa bé đi lại, nói: "Ta không ăn với bà ngươi nữa, tiện nghi gì thì chưa chiếm được mà bị thối cả thân, đại nương của ngươi quả thật là kẻ chẳng ra gì, kể lể ta cả đống, ta còn chưa chiếm nàng một chút tiện nghi, nếu chiếm tiện nghi của nàng, nàng không ăn ta mới lạ. Tử Tình, nương ngươi đâu?"

Tử Tình nghe xong, không hiểu, cùng nàng vào phòng, Thẩm thị ra đón, nguyên lai là Thu Ngọc cùng Chu thị cãi nhau, Chu thị biết Thu Ngọc tính thu hoạch vụ thu xong sẽ xây nhà, thấy huynh đệ tỷ muội trong nhà chỉ còn mỗi mình ở nhà cũ, tất nhiên có chút không cam lòng, liền cùng Tăng Thụy Khánh thương lượng, dù sao phòng cũ có hai đống lớn, khó là còn có một cái nhà gỗ và sân ở sau, bọn họ quyết định phá hết phòng đi, làm một căn nhà sân đăng trước nhà đằng sau, như vậy, cũng có thể ở trong sân trồng cây ăn quả, dưa hấu, nuôi nhiều gà vịt.

"Chuyện này có gì không tốt?” Tử Tình hỏi.

"Tốt gì mà tốt, bọn họ xây nhà thì ông bà ngươi nghỉ ngơi ở đâu? Về sau đại cô nhị cô ngươi đến, ở nơi nào? Rõ ràng là muốn đuổi chúng ta đi mà, chỉ sợ còn muốn đuổi ông bà ngươi đi luôn, để cả nhà hắn sống thoải mái. Ta chỉ mới hỏi vài câu, đại cha đại nương ngươi lại kể lể ta đủ điều, nói ta chiếm tiện nghi nhiều năm như vậy, không buông tay được, ta thừa nhận là ta là chiếm chút tiện nghi, nhưng không chiếm bọn họ, dựa vào cái gì mà kể lể ta? Hắn là lão đại, mấy năm nay đối xử với đệ đệ muội muội, làm được chuyện tốt gì?" Thu Ngọc khóc nói.

Thẩm thị khuyên Thu Ngọc vài câu, "Việc này còn chưa có nghe đại ca đại tẩu nói qua, lỡ có ngày đó thì cha mẹ chỉ có thể chuyển đến nơi này ở, về sau muốn an bày thế nào thì còn phải xem ý của cha mẹ cùng đại ca, ngươi đừng khóc, đứa nhỏ còn uống sữa mà, cũng đừng giận, tức giận dễ hỏng sữa, đứa nhỏ làm sao bây giờ? Việc này, chờ nhị ca ngươi trở về lại nói đi."

Thu Ngọc nghe xong, lấy khăn xoa xoa nước mắt, Tử Tình bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, năm kia đi lão phòng làm bánh ngọt, không phải nói Tăng Thụy Khánh chỉ có tài sản ở phía trước thôi sao? Cũng không thấy bọn họ tới thương lượng chuyện tài sản ở phòng sau với cha mẹ, đã quyết định xây nhà?

Tử Tình hỏi: "Phòng sau ở lão phòng, chúng ta có một nửa phải không? Sao đại cha xây nhà hết vậy?"

"Cũng đúng, năm đó lúc ở riêng, ông bà ngươi chỉ nói đem tổ trạch cho hắn, ta cũng hỏi đại cha ngươi rồi, hắn nói đây là chuyện giữ hắn cùng cha ngươi, liên quan gì đến ta, việc này phải làm cho rõ, không thể vô duyên vô cớ bị bọn họ tính kế được, làm lão đại, mấy năm nay không thấy bọn họ nhường đệ đệ muội muội một lần nào." Thu Ngọc căm giận nói.

"Nhị ca ngươi ra ngoài rồi, chờ hắn trở về ta thương lượng cùng hắn." Thẩm thị cũng không biết việc này phải làm thế nào cho phải, bỗng cả nhà Tử Lộc về, Tử Thọ cũng theo, Thu Ngọc thấy Tăng Thụy Tường không ở đây, Thẩm thị cùng vài đứa nhỏ cũng nói không nên lời, đành cáo từ.

Tử Lộc cùng Tử Thọ vội hỏi xảy ra chuyện gì, Tử Hỉ cũng từ thư phòng ra, Thẩm thị đem mọi chuyện nói rõ, Tử Hỉ nói trước: "Dựa vào cái gì mà để cho bọn hắn chiếm hết, năm đó họ chỉ cho một mẫu ruộng nước bốn mẫu ruộng đã đuổi chúng ta đi đấy."

"Còn thêm một mảnh đất trong thôn nữa, ngươi không biết à?" Tử Lộc hỏi.

"Tuy chỗ đó không xây nhà, nhưng vị trí rất tốt, dù sao cũng là ở trấn, hơn nữa còn gần đường lớn, theo ta thì phải để đại cha bỏ tiền ra mua." Tử Thọ nói.

"Bây giờ vấn đề không chỉ là chuyện đại cha muốn chiếm phòng của chúng ta, căn phòng kia dù bán cho đại cha bọn họ, cũng không được mấy lượng bạc, chẳng lẽ vì mấy lượng bạc này mà để họ hận chết chúng ta à, bây giờ chuyện quan trọng là vấn đề ông bà sống ở đâu kìa, ta nghĩ đã đau đầu, chắc đại cha đại nương ngươi muốn ném gói đồ này đi." Thẩm thị đau đầu.

"A, nương, có phải về sau ông bà sẽ chuyển đến nhà chúng ta không? Không phải chứ?" Tử Vũ cùng Hà thị vào cửa, nghe được lời Thẩm thị nói, vội hỏi.

"Nương, ngươi cảm thấy ông bà bọn họ nguyện ý chuyển đến chỗ chúng ta sao?" Tử Tình hỏi.

"Bọn họ có nguyện ý hay không thì ta không biết, dù sao ta sẽ không đồng ý, nhưng tiểu cô ngươi vừa rồi cũng nói, chuyển đến chỗ chúng ta, đại cô nhị cô ngươi chắc chắn sẽ không đến ở nửa tháng một tháng như trước, chắc bà ngươi chưa hẳn đã nguyện ý, ta e là đánh chủ ý tới học đường." Thẩm thị nói.

"Học đường đâu có phòng ở, với lại tiếng bọn nhỏ đọc sách, bà có thể nhịn được mấy ngày? Bên học đường tổng cộng không đến hai gian phòng ở, lúc trước cũng không định để người ở, nên làm hơi thô, chỉ có cái phòng và cái giá mà thôi." Tử Tình nói.

Thẩm thị nghe xong, khó xử, bản thân nói thầm một câu: "Chẳng lẽ còn phải mua thêm một miếng đất xây nhà?"

"Nương, mình có miếng đất trong thôn rồi mà, xây nhà cũng không hết mấy lượng bạc, còn mua cái gì?" Tử Lộc nói.

Thẩm thị nghe xong vỗ tay nói: "Cũng đúng, sao ta quên nó nhỉ?"

"Ta cảm thấy mặc dù chúng ta không được bao nhiêu bạc về tài sản lão phòng, nhưng cần phải nói rõ ràng cùng đại cha, không thể im lặng, bằng không, đại cha cùng đại nương không nói chúng ta phúc hậu, mà e là họ được tiện nghi còn khoe mẽ, nói chúng ta yếu đuối." Tử Hỉ nói.

"Vậy để đại cha ra bạc xây nhà trên đất trong thôn để ông bà ở đi, dù sao cũng tốn không mấy lượng bạc, đại cha chắc sẽ đồng ý, đỡ hơn việc trực tiếp lấy bạc của hắn." Tử Thọ nói.

Tử Tình nhìn đồng hồ để bàn, đã mười một giờ, Tăng Thụy Tường còn chưa về nhà, chỉ sợ thương lượng không ra kết quả, Lâm Khang Bình cũng nên về nhà, vội cáo từ trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui