Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Tử Tình lo lắng
Thu Ngọc hỏi chuyện Xuân Ngọc hoặc Tăng Thụy Khánh, đang nghĩ tới nên
trả lời thế nào, ai ngờ Thu Ngọc nói: "Tử Tình, tiểu cô nói lời muốn
nói, nếu ngươi không thích nghe, coi như ta chưa từng nói ra, ta cũng
suy nghĩ mấy ngày mới đến đây."

Tử Tình thả lỏng một chút, hỏi: "Tiểu cô, ngươi có chuyện gì cứ nói."

"Là như vậy, thời gian trước đại cô ngươi đến thăm ông bà ngươi, đại dượng
cùng đại cô ngươi cũng không khá giả gì trong nửa năm qua, chúng ta ai
cũng không nghĩ đại dượng ngươi là người như thế, từ lần đó ông bà ngươi bị bệnh, thân thể luôn luôn không tốt, hay mơ thấy ác mộng, trong mộng
là đứa nhỏ người đầy máu, thuốc cũng không ngừng uống, nhưng không thấy
khỏe."

"Tiểu cô, cuối cùng là ngươi muốn nói gì? Chuyện của đại
cô ta chắc chắn là không quan tâm, cha ta nói đoạn giao rồi, ta cũng
không muốn qua lại với nhà nàng."

"Không phải chuyện của đại cô
ngươi, ngươi cũng biết đấy, năm nay Hoa Quế mười sáu, ngay cả một người
bình thường cũng không ai dòm ngó, đại dượng ngươi có sai, đại cô ngươi
cũng không đúng, mặc kệ nói như thế nào, Hoa Quế cũng là đứa nhỏ đáng
thương, có người cha mẹ như vậy, mà cứ để vậy thì Quế Anh cũng bị chậm
trễ, bây giờ, thanh danh nhà đại cô ngươi càng ngày càng thối nát, Hoa
Quế muốn tìm một hộ trong sạch cũng khó. Ý của ta là, Lâm An hoặc Lâm
Phúc nhà ngươi, bọn họ cũng đến tuổi làm mai rồi, cũng không cần nhiều
sính lễ, chỉ có một điều kiện, giống như Khang Bình đấy, có thể thoát nô tịch hay không? Ngươi xem, việc này có được không?"

Lúc này, Tiểu Lam bưng nước trà đi lên, nghe vậy, tay run lên, nước trà tràn ra.

Tử Tình liếc mắt nhìn Tiểu Lam một cái, Tiểu Lam cúi đầu, Tử Tình nói với
Thu Ngọc: "Tiểu cô, ngươi cảm thấy việc này có khả năng sao? Chưa kể
chuyện cách sống của nhà đại cô thế nào, chỉ nói đến Hoa Quế thôi, cũng
không xứng với người nhà của ta. Ngươi cũng đừng buồn, ta nói là lời nói thật, Lâm An Lâm Phúc có khả năng mà. Khang Bình nói, muốn giữ bọn họ
đến năm hai mươi tuổi mới để bọn họ thành thân. Tiểu cô, về sau chuyện
nhà đại cô, ngươi đừng nói với ta. Trực tiếp thay ta từ chối."

"Không phải đại cô ngươi bảo ta tới, bây giờ nàng nào dám đánh chủ ý đến nhà
ngươi, cha ngươi cũng không cho bọn họ vào cửa. Là ta thấy đại cô ngươi
khóc nửa ngày, nghĩ đứa nhỏ Hoa Quế này cũng đáng thương, ngươi nói xem, đây là chuyện gì? Ta thấy đứa nhỏ Hoa Quế này bị cha mẹ làm chậm trễ,
trong lòng không yên, nghĩ tới nghĩ lui. Nghĩ hai người nhà ngươi rất
thích hợp, nếu ngươi không nguyện ý thì coi như ta chưa nói. Ta cũng
không nói chuyện này với đại cô ngươi, ngươi yên tâm." Thu Ngọc thấy Tử
Tình mất hứng. Vội giải thích vài câu.

Dù Hoa Quế đáng thương thế nào, Tử Tình cũng không có khả năng đem nàng gã cho Lâm An hay Lâm
Phúc, Tử Tình đã nghĩ trước cả rồi, nước phù sa thì không để người lạ
đặt chân vào ruộng nhà, Tiểu Thanh cùng Tiểu Lam còn nhỏ, chờ thêm hai
năm sẽ lớn, Tử Tình tự nhiên muốn an bày thay bọn họ.

"Năm nay là năm gì mà ngươi cùng đại nương đều nóng lòng muốn thay người làm mối vậy?" Tử Tình hỏi.

"Trời ạ. Ngươi không biết đâu, bây giờ đại cô ngươi mỗi ngày lấy lệ rửa mặt,
ta thấy cũng khó chịu, cũng không phải vì đại cô ngươi, nàng tự làm tự
chịu, nhưng lại làm vài đứa nhỏ chậm trễ hôn sự. Đại Mao là trưởng tử,
cực kì ích kỷ, mặc kệ chuyện trong nhà, Tam Mao chỉ biết dỗ lão bà, đoạt hết tiền tài, bây giờ tứ mao còn không biết ở nơi nào chịu tội nữa, Ngũ mao năm nayđã mười bốn, cũng là kẻ tốt ăn lười làm, Hoa Quế thì ở nhà
miết, ta thấy Hoa Quế không hư hỏng lắm, nên mới nghĩ nghĩ, đến chỗ
ngươi hỏi một chút, không được thì thôi, coi như ta không hỏi."

Tử Tình lại hỏi: "Đại cô luôn luôn đem tiền bạc cất giấu kĩ, làm sao có
thể để Tam Mao chiếm?” với tính tình của Yến Nhân Đạt, nhất định sẽ liều chết bảo vệ tiền bạc, ba mươi lượng bạc, không ít đâu.

"Hình như là Tam Mao biết chỗ đại cô ngươi dấu tiền, ép buộc lấy, Hồng Tú nói nếu không cho thì đời này Hoa Quế đừng hòng gả đi. Nàng không dễ chịu thì
mọi người đừng nghĩ sống tốt, bằng không, với tính tình của dượng ngươi, mỗi ngày hận không thể ôm bạc đi ngủ, làm sao có thể đem bạc ra? Cũng
là nghiệp chướng, cưới nàng dâu này vào cửa, một chuyện tốt cũng không
có, bây giờ sinh con trai, lại ngông ngênh không chịu nỗi." Thu Ngọc thở dài.

Tử Tình thật đúng là không biết nàng sinh con trai, Thu
Ngọc thấy sắc mặt của Tử Tình, thêm một câu: "Đại cô ngươi muốn nói cho
cha ngươi cùng đại cha ngươi, nhưng không ai cho vào cửa, vì việc này,
bà ngươi không biết rớt bao nhiêu nước mắt. Cha ngươi lúc này đã quyết
tâm rồi, đại cha ngươi thì không cần nói rồi. Một nhà vốn đang êm đẹp
lại phân ba phân bốn."

"Tiểu cô, có câu ‘tự làm bậy không thể
sống’, đại cô bọn họ có ngày hôm nay, có thể trách ai? Xa không nói, nói chuyện Tam Mao đón dâu thôi, trong nhà rõ ràng có bạc, còn đến chỗ bà
khóc lóc nghèo khổ, phút cuối cùng cũng không chịu để Hồng tú lên kiệu
hoa, cuối cùng vẫn do bà bỏ đồ ra mới lên kiệu hoa, kết quả như thế nào? Hôn lễ quậy phá, thanh danh không có, cuối cùng, của cải vẫn bị người
ta lấy đi, sớm biết như thế thì lúc trước làm làm gì? Chó thì luôn ăn
cứt."

"Chuyện quá khứ đừng nói nữa, ta cũng tức giận, nếu có thể, ta tình nguyện không cần một tỷ tỷ như vậy. Quên đi, không nói chuyện
này, lại nói tiếp, ta cũng hậm hực lắm chứ, ta chỉ thương bà ngươi, suốt ngày cụp mắt gạt lệ, vì nàng, liền không sống được ngày thoải mái nào."

Tử Tình nghe xong, không lên tiếng, chuyện này Điền thị cũng tự tìm, cứ
muốn làm cả nhà Tăng Thụy Tường chịu khổ, còn không biết sai.

Thu Ngọc thấy Tử Tình không tiếp lời, nghĩ đến cũng là lão nương của mình,
nhưng lại không làm chuyện tốt gì với nhà Tử Tình, còn vì một dạng người như Yến Nhân Đạt làm mất tiền đồ của nhị ca, nghĩ đến đây, Thu Ngọc
cũng không khỏi tiếc hận vì Tăng Thụy Tường, đau lòng, nghĩ nghĩ, vẫn
nói: "Tiếc nhất là cha ngươi, vì nhà này mà trả giá nhiều như vậy, trước kia ta cũng không hiểu chuyện, bị bà ngươi nuông chiều thành hư, việc
nhà không phải làm, vài năm nay, sinh nhiều con, con cũng lớn, mới biết
được làm vợ làm mẹ không dễ dàng, năm ấy cha mẹ ngươi đúng là chịu khổ."

"Bây giờ nói thì có ý nghĩa gì? Ông nội cũng không chỉ một lần nói nương ta
không dễ dàng, nhưng được cái gì? Bà vẫn làm theo ý mình đấy thôi."

Thu Ngọc nghe nói Tử Tình xong, trên mặt ngượng ngùng, "Cũng đúng, ta
khuyên bà không ít, nhưng bà không nghe, ta cũng không có cách nào khác. Đúng rồi, ta nghe bà ngươi nói, chuyện đại cha ngươi không cứu vãn được nỗi, đại cha ngươi còn có thể tới tìm Khang Bình nhà ngươi. Ngươi nói
cũng phải thôi, làm hai mươi năm qua, làm sao có thể đột nhiên bị ngươi
vu khống được? đại nương ngươi mỗi ngày đều khóc than, ta chướng mắt bọn họ, trách nhiệm trưởng tử làm tròn được một phần mới lạ, đại nương
ngươi là người hồ đồ, chỉ có đại cha ngươi coi là bảo bối thôi.”

Thu Ngọc nói lời nói làm Tử Tình tò mò, vấn đề này Tử Tình đã phân tích hơn mười năm nhưng không có đáp án, nhanh chóng kéo Thu Ngọc đang định đi
ngồi xuống, hỏi: "Tiểu cô, ngươi biết cái gì nữa không? Mau nói cho ta
biết, ta cũng cực kì tò mò vấn đề này."

Thu Ngọc lấy tay véo
nàng, "Cái gì mà ngươi chả tò mò. Ta mới bao lớn? Đại cha ngươi đón dâu
thì ta mới mấy tuổi chứ? Làm gì biết chuyện, thôi, ta về cho Như Tình bú sữa." Thu Ngọc sinh đứa nhỏ thứ ba vào đầu tháng tám, nữ hài, tên là
Như Tình.

"Tiểu cô, ngươi gạt ta hả? Chuyện Đại cô ngươi đều biết, chuyện đại cha sao ngươi không biết được?"

"Muốn gạt ngươi cũng khó, ta cũng là biết râu ria thôi, cũng do trong lúc vô
tình bà ngươi cùng đại nương ngươi cãi nhau mà biết được. Thật ra đại
cha ngươi nấu ăn rất ngoan, trước kia đại cha ngươi làm tiểu nhị ở tiệm
cơm trong thành an châu, cũng học kĩ năng nấu nướng." Thu Ngọc lại ngồi
xuống.

"Biết rồi, tiểu tứ đã nói, đại cha làm món kho ngon, đáng tiếc, ta không được dùng qua."

Năm đó, Tăng Thụy Khánh về nhà, vừa vặn có một hộ gia đình gả nữ nhi, cũng
chính là tỷ tỷ Chu thị, phụ thân của Chu thị mời mấy người trong thôn
giúp việc nấu nướng, Tăng Thụy Khánh vừa vặn ở trong nhóm những người
này, bình thường người trong bếp chờ bữa tiệc kết thúc mới ăn, tự bọn họ để lại đồ ăn, cũng không có mấy người ở lại, mọi người đều ăn uống thả
ga.

Tăng Thụy Khánh cũng chưa thấy qua đồ ăn thịt, cao hứng nên
uống nhiều mấy chén, lại do không được ăn món béo ngậy trong thời gian
dài, nên bị đau bụng, mơ mơ màng màng đi vào nhà vệ sinh, không ngờ ván
gỗ nhà vệ sinh sụp xuống, không trèo lên được, người bên ngoài chỉ lo
lớn tiếng ăn uống chơi đoán số, sao chú ý tới góc xó?

Vừa khéo
Chu thị đi ngang qua nghe thấy được, không cố kị chuyện nam nữ, vọt vào, Tăng Thụy Khánh ngập nửa người dưới hố phân, chắc là cảm thấy việc này
quá mức dọa người, nên Chu thị không lên tiếng, kéo hắn lên, mới phát
hiện hắn chưa kéo quần, Tăng Thụy Khánh chỉ có thể cưới Chu thị.

Điền thị không thích Chu thị, bà đã nhìn trúng người khác, đáng tiếc, nhà mẹ đẻ Chu thị mặc kệ, tỷ phu của chu thị làm một nha dịch ở nha môn an
châu, Tăng gia đấu không lại Chu gia.

"Nhưng sau khi thành thân,
đại cha ngươi cũng không chịu thiệt, tỷ phu của đại nương ngươi giới
thiệu đại cha ngươi vào nha môn, cũng làm một gã ghi chép văn thư, cho
nên, đại cha ngươi có thể có ngày hôm nay, cũng nhờ cả vào Chu thị. Cho
nên, hắn có thể không che chở đại nương ngươi sao? Đại nương ngươi cũng
là người mệnh tốt, chỉ việc kéo đại cha ngươi lên là sống thoải mái rồi. Chuyện này làm bà ngươi không thích Chu thị. Bằng không thì bà ngươi
vẫn coi trọng đại cha nhiều hơn đấy." Thu Ngọc cảm thán.

Tử Tình
nghe xong lời này, Điền thị còn có thể coi trọng Tăng Thụy Khánh qua,
nhưng chưa bao giờ nghe nói là bà coi trọng Tăng Thụy Tường bao giờ. Lẽ
ra Tăng Thụy Tường mới là nguồn hi vọng của cái nhà này, nghe nói từ lúc Tăng Thụy Tường còn nhỏ, luôn luôn biểu hiện sự thông minh hơn Tăng
Thụy Khánh nhiều, Điền thị liều mạng kéo Tăng Thụy Tường lại, không hợp
với lẽ thường, hơn nữa, mấy năm nay, luôn luôn áp bức Tăng Thụy Tường,
trước giờ không có một lời hay nào, hay còn bí mật gì khác đang bị che
dấu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui