Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Hạ gia thái thái lần
đầu tiên tới cửa, cũng không ở lại ăn cơm, tất nhiên cũng không có khả
năng nói tới chuyện hôn sự của Tử Vũ, chẳng qua, cũng là mời Thẩm thị
dẫn theo một nhà nữ quyến tới nhà nàng làm khách, Thẩm thị cười nói: "Về sau còn có cơ hội, nhị nàng dâu nhà ta đứa nhỏ mới được hai tháng, Tử
Tình nhà ta cũng đang mang thai không tiện, sẽ không tới cửa quấy rầy.
Nhưng Hạ thái thái lần đầu tiên đến, cũng không chịu ở lại ăn bữa cơm
rau dưa, hay là chê cười bữa cơm nhà nông chúng ta thô thiển không lọt
được vào mắt Hạ thái thái đây?"

"Tằng thái thái nếu nói như vậy,
cũng thật là xỏ xiên ta rồi, lần này mạo muội tới chơi, trong lúc vội vã có nhiều bất tiện, lão gia nhà ta ngày mai còn phải nhậm chức, trong
nhà còn nhiều việc. Lần sau ta nhất định ở lại nếm thử tay nghề của Tằng thái thái, đến lúc đó còn mong Tằng thái thái không chê ta đây mặt dày
quấy rầy mới được." Hạ thái thái nói xong liền đứng dậy.

Ra khỏi
phòng khách, mấy người Tử Lộc cũng nghe thấy động tĩnh, tất cả đều đi
ra, Hạ Cam Vĩnh thấy vẻ mặt Hạ thái thái vừa lòng cười, kìm lòng không
đậu liếc qua Tử Vũ một cái, Tử Tình làm bộ ho khan một tiếng, Tử Vũ hỏi: "Đại tỷ, ngươi cảm lạnh à."

"Không có, vừa mới thấy một con ngỗng đần, nghĩ tới đã muốn cười, không cẩn thận một chút đã sặc rồi."

Hạ Cam Vĩnh nghe thấy lời Tử Tình, lại thấy Tử Tình mỉm cười nhìn hắn, cảm thấy một trận hoảng loạn, nghẹn mặt đỏ rần.

Tiễn bước khách nhân, Lâm Khang Bình nắm tay Tử Tình về nhà, hỏi: "Ngươi lại gở trò quỷ gì vậy, ta thấy Hạ gia công tử cũng có chút năng lực, thành
thật an phận, nhưng không cổ hủ, hẳn là lương xứng với tiểu muội, chẳng
qua là, cách làm người của Hạ gia thái thái, chỉ sợ có chút nói như rồng leo, làm như mèo mửa, chưa chắc đã để ý đến chúng ta như vậy."

"Có nhìn trúng hay không trúng thì có thể như thế nào, cuộc sống của ta,
liên quan gì đến nàng chứ? Ta lại không chỉ trông vào chờ người khác."
Tử Tình đối với cái này cũng không để ý lắm, xu lợi tránh hại, nâng cao
đạp thấp, người đời đều như vậy, có mấy người dám nói mình không chạy
theo cái lợi?

Cuộc sống hiện tại của Tử Tình cũng không kém, cũng không có dã tâm lớn như vậy, lại không muốn làm thủ phủ gì. Một chút
tích lũy tài phú của mình, vui vẻ tiêu dao tự tại.

Mười chín
tháng giêng, Tử Thọ và Tử Hỉ vào học, hai nhà Thẩm Bảo Phúc và Thẩm Tân
Phúc cũng trở lại Khang trang. Nam nhân nhà Bảo Phượng cũng chủ động yêu cầu đến dọn dẹp đầm lầy nước bùn, bên cạnh đầm lầy là đất hoang nhưng
đã mở được một nửa, sớm nhất là hơn mười mẫu kia, cũng tra một chút đậu
loại nhỏ, sau đó mở rộng dần, chuẩn bị đầu xuân tra ngô và đậu tương.

Lâm Khang Bình suy nghĩ hồi lâu, vẫn là cùng Tử Tình thương lượng. Người ở
Khang trang vẫn là thiếu chút, "Năm nay có hai người mười chín rồi, có
thể thành thân, phía dưới mười sáu mười bảy cũng có hai người, không
bằng hay là mua vài nữ oa đến."

"Ngươi vừa nói cái này, trong nhà cũng mua thêm hai người, Tiểu Thanh Tiểu Lam cũng chỉ có thể giữ thêm
hai năm, mua hai đứa bảy tám tuổi dạy dỗ tốt một chút. Hai năm sau, Tiểu Phấn và Tiểu Lục cũng mười ba mười bốn rồi, có thể dùng một chút rồi."

"Tiểu Thanh Tiểu Lam còn thuận tay một chút. Ở lâu một năm cũng không ngại,
nhà ai nha hoàn dạy dỗ tốt rồi mà chịu sớm thả ra đi lập gia đình? Đều
giữ tới mười tám, cũng có chủ nhân hà khắc một chút giữ đến hai mươi,
chúng ta chờ mười tám sẽ gả các nàng đi."

"Được, vậy để Lâm An Lâm Phúc chờ thêm hai năm, ngươi đi nói cho bọn họ đi."

"Hai người bọn họ là người không nóng nảy, nhưng là Vương Tài Vương Hỉ, năm
nay cũng nên thành gia rồi, nhìn xem trong thôn trang ở kinh thành có
chọn được người thích hợp hay không. Về sau, để bọn họ an tâm quản lý sự vụ ở kinh thành. Việc chạy chân đòi nợ vẫn là giao cho hai người A Thổ A Thủy."

"Cứ để bọn họ tự đi nhìn một cái đi, chúng ta cũng đừng
ép duyên, bọn họ không thích cũng không dám lên tiếng, cuộc sống không
tốt, chúng ta còn phải chịu oán trách. Chuyện quan tâm phí sức không
được lòng, để cho bọn họ tự làm đi."

Lâm Khang Bình nghe xong
vuốt ve khuân mặt nhỏ nhắn của Tử Tình cười nói: "Nhà ai có đương gia
nãi nãi như ngươi vậy. Thật đúng là phúc khí."

Lâm Khang Bình còn chưa có tới kịp khởi hành tới An châu, Phó đại nhân ở An đã sai người
đưa bái thiếp đến, muốn Lâm Khang Bình đi một chuyến, Tử Tình biết là vì chuyện cứu người hôm Nguyên tiêu đó, đã qua nhiều ngày như vậy, còn
tưởng rằng người ta không để ở trong lòng. Chẳng qua, Lâm Khang Bình vốn cũng không phải là vì mưu đồ cái gì.

Lâm Khang Bình dẫn theo Lâm An, Lâm Phúc cùng đi, Tử Tình ở nhà ngốc cũng không có ý nghĩa, đón hai hài tử về nhà mẹ đẻ, Thư Ngạn đi đã tương đối vững rồi, Thư Duệ nắm tay hắn cùng đi tìm Vĩnh Tùng Vĩnh Bách, Tiểu Phấn đi theo. Tiểu Lục thoạt
nhìn chín chắn hơn Tiểu Phấn một chút, Tử Tình để nàng đi theo sau Tiểu
Lam, học một chút quản lý nhà như thế nào.

Tử Tình vừa vào cửa đã thấy Thẩm thị cười dài, vội hỏi có việc vui gì, "Nàng dâu lão tam chỉ
sợ là có rồi, sáng sớm ăn cơm ta thấy nàng ói ra. Lúc đó hỏi nàng muốn
ăn cái gì, nói chỉ muốn ăn đồ chua cho sướng miệng, nhưng cam nghiễm
trong nhà không còn thừa lại quả nào, đang muốn sai người hỏi ngươi một
chút cái đó nhà ngươi có còn không?"

"Có nhưng cũng chỉ là còn
có, chỉ sợ chưa chắc đã ăn ngon, nhưng, trong trang nhà ta có Hoàng bà
tử biết muối củ cải chua cay, vừa chua vừa cay lại còn giòn, hẳn là có
thể hợp khẩu vị của nàng." Tử Tình nói xong liền phân phó Tiểu Thanh trở về lấy.

Đang nói, Thạch bà tử đã trở lại, Thẩm thị hỏi: "Hôm nay trở về sớm như vậy, việc bên kia đều đã làm xong rồi?"

"Không có, thái thái, lão thái thái nói để ta đi qua giúp việc nhà cô thái
thái hai ngày, nói là nhi tử nhà cô thái thái thành thân, ta nghĩ việc
này nên cùng thái thái nói trước, ta chỉ là một hạ nhân không có khả
năng làm chủ được."

Tử Tình và Thẩm thị suy nghĩ một chút, hôm nay cũng không phải là mùng sáu tháng hai sao, ngày này đến thật là nhanh.

"Ngươi trở về nói vơi lão thái thái, nàng dâu Tử Thọ mang thai, nàng dâu Tử
Lộc đứa nhỏ còn nhỏ, giúp không được gi, một mình ta vội chân không chạm đất, còn muốn để ngươi sai sử. Bọn họ muốn đi, ngươi liền qua bên này." Thẩm thị nói với Thạch bà tử.

Thạch bà tử đáp ứng đi ra ngoài.

"Nương, không bằng ngươi cũng mua một người mà sai sử, tuổi tiểu muội cũng
không nhỏ, tương lai người ta làm mai khẳng định không sai được nữa, vào cửa nhà chồng, ít nhất cũng phải mang thêm một nha hoàn tùy thân, mấy
việc giặt quần áo cũng ít để nàng làm đi, ngươi không thấy Uyển Tình nhà tiểu cô, tiểu cô chưa từng để đứa nhỏ làm việc nặng nhà nông, một đôi
tay nhỏ bé được bảo dưỡng rất tốt đó."

"Nơi nào có thể gả cho
người trong sạch làm thiếu thái thái? Năm đó bà ngươi còn không phải bồi dưỡng mấy cô cô người như vậy, nhưng là, ngươi xem có ai gả được vào
nhà cao cửa rộng? Biến thành một đám nói như rồng leo, làm như mèo mửa,
đại cô ngươi không phải là cái ví dụ tốt nhất? Mấy năm đầu khi tiểu cô
ngươi ở cùng nhà với bà ngươi, lúc đó chẳng phải cũng không được người
chào đón, cũng chỉ vài năm nay hiểu chuyện một chút, rồi nói sau, chờ Vũ nhi định thân rồi cũng không muộn."

"Hạ gia kia, nương đến cùng thấy thế nào?" Tử Tình thấy Tử Vũ không ở bên cạnh, vội hỏi một câu.

"Người ta chưa hẳn đã có ý tứ này, ta cũng không vội đuổi theo, nữ oa mở miệng trước, sẽ không đáng giá. Phải nói nhà nàng chỉ có một nhi tử, tốt mà
cũng không tốt. Chỉ sợ tương lai như đại tẩu ngươi, sinh không mãi không được nhi tử, sinh ra ba nữ oa liền, nhà trai muốn nạp thiếp, chúng ta
phải làm sao bây giờ?" Chướng ngại lớn nhất trong lòng Thẩm thị vẫn là
lo lắng tương lai nữ nhi sinh không ra nổi nhi tử, áp lực quá lớn. Chẳng qua chỗ tốt cũng là rõ ràng, ít nhất không có mâu thuẫn chị em dâu,
cũng không cần chịu cô em chồng bắt nạt, cô chồng dù sao cũng gả ra
ngoài rồi, giống như mẹ con Điền thị và Xuân Ngọc như vậy, dù sao tìm
không ra mấy nhà. Mấy năm nay, Thẩm thị chịu đựng sâu sắc cái này, bởi
vậy, vẫn là sẵn sàng gả Tử Vũ vào nhà đơn giản một chút.

"Thế
cũng phải, Vũ nhi nhà chúng ta cũng không kém." Nếu có thể muộn hai năm, phỏng chừng Tử Hỉ cũng có thể trúng tiến sĩ, đến lúc đó, cũng có chút
vốn liếng.

Đang nói, Dương thị tới, người có việc vui chính là
không giống, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười. Còn đừng nói, mấy
ngày nay thật đúng là béo lên không ít, không giống khi mới tới mặc quần áo đều cảm thấy trống không, Tử Tình cũng có chút quan tâm thay nàng,
gầy như vậy, đứa nhỏ có thể sinh nổi sao?

"Nhìn dáng vẻ tam đệ muội, thích đứa nhỏ như vậy, tương lai nhất định là mẫu thân tốt." Tử Tình cười nói.

"Tỷ tỷ nói giỡn mãi? Chẳng lẽ tỷ tỷ không phải là mẫu thân tốt?"

"Ai dám nói muội muội không phải là mẫu thân tốt, ta cũng không chịu? Thấy
bố trí trong nhà muội muội, vì đứa nhỏ, muội muội cũng là khoét hết cả
tâm tư, chúng ta đi theo được nhờ rồi." Trần thị rảo bước tiến vào thì
thấy lời Dương thị, cười nói.

"Đến, xem Huyên cục cưng của chúng ta cái nào, thật đúng là càng lớn càng xinh đẹp, thật đúng là có vài phần giống Vĩnh Dung."

"Ngươi là tự khen mình đi, bọn họ đều nói chất nữ giống cô cô, Vĩnh Dung cũng
là giống ngươi hơn một chút." Trần thị nhìn Tử Tình cười nói.

"Giống ta có cái gì không tốt? Dùng lời nói của đại ca nhị ca ta: “muội tử nhà ai thế, thông minh xinh đẹp như vậy?”" Tử Tình cũng cười trêu ghẹo.

Đang đùa, Tiểu Thanh đi lấy đồ đã trở lại, nói: "Nãi nãi, gia đã trở lại, nói chờ hắn rửa mặt xong thì tới đón ngài."

"Mau về nhà đi thôi, đừng chờ người ta tới đón. Khó trách đại tẩu thường
nói, muội muội là người có phúc, chưa từng thấy qua muội phu bám người
như vậy, một lúc cũng không rời." Trần thị cười trêu ghẹo Tử Tình.

"Nhị tẩu, ngươi nếu không nhớ tới nhị ca ta, làm gì mà chạy tới trong thành, chỉ vì làm một bữa cơm cho nhị ca ta, còn không nhất định có thể trở về ăn?" Tử Tình làm một cái mặt quỷ trêu ghẹo Trần thị, thành công thấy
mặt Trần thị đỏ bừng.

Tử Tình nói xong liền cười hì hì kéo làn
váy, chạy chầm chậm ra khỏi cửa, chọc Tiểu Thanh ở phía sau la lớn, "Nãi nãi, cẩn thận bị ngã, gia còn không chôn sống ta."

Vừa rẽ đến
cửa nhỏ, Lâm Khang Bình đã ôm cổ Tử Tình, trầm giọng hỏi: "Ngươi chạy
cái gì? Người đã lớn thế này còn không cẩn thận? Nếu vạn nhất bị đụng
ngã hoặc có gì sơ xuất thì làm sao bây giờ?"

Tử Tình không nghĩ tới bị bắt được đang phạm tội, vội lắc lắc tay Lâm Khang Bình, hỏi: "Phó đại nhân tìm ngươi có chuyện gì?"

"Lại ngắt lời? Ta hỏi ngươi, về sau còn chạy hay không?"

Tiểu Thanh lúc này cũng chạy tới, cúi đầu đứng ở một bên, không dám nói lời nào.

"Không chạy, thật sự không chạy, cái này không phải, mới ba tháng, còn quên, về sau, ngươi nhắc nhở ta một chút."

"Lần sau lại chạy, ta bắt được, liền đánh Tiểu Thanh mười gậy, ngươi xem rồi làm đi?"

Tiểu thanh vô cùng oán niệm nhìn Tử Tình, Tử Tình phì cười, quay lại phất
phất tay với Tiểu Thanh, Tiểu Thanh quay người đi đón đứa nhỏ.

Hai người về tới nội thất, Lâm Khang Bình kéo tay Tử Tình ngồi xuống, nói:
"Phó đại nhân hôm nay tìm ta tới, chuyện thứ nhất, là khen ngợi ta ngày
đó cứu người có công, thưởng cho chúng ta hai mươi lượng bạc."

"Mới hai mươi lượng bạc, nhỏ mọn như vậy?"

"Ngươi cho là có thể thưởng bao nhiêu, hai mươi lượng đủ cho nhà người bình
thường sống một hai năm, bổng lộc một năm của đại ca ngươi cũng mới có
bốn năm mươi lượng bạc."

"A, làm quan mới được một chút như vậy?
Vậy chuyện thứ hai đâu?"Người khác Tử Tình không biết, nhưng là biết đến Hòa Thân, được gọi là phú khả địch quốc. Xem ra từ trước làm quan thu
ngầm mới nhiều, chỉ dựa vào bổng lộc, có mấy người có thể thoát được
nghèo khó?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui