Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Mười lăm tháng ba là sinh nhật Tử Phúc, vì Tăng Thụy Tường ở nhà, trong nhà chỉ có 1 mẫu ruộng nước, gặt lúa mạch thì còn phải đợi hơn nửa tháng nữa, cho nên lần này Tăng Thụy Tường nói sẽ làm một bữa sinh nhật lớn cho con, 10 tuổi tròn mà.

Sáng hôm sinh nhật, Tử Phúc mặc vào quần áo mới mà Thẩm thị làm, người một nhà đang trò chuyện vui vẻ, Tử Tình không ngờ Hạ Ngọc cùng Thu Ngọc lại đến, Hạ Ngọc tặng Tử Phúc một đôi giày mới, Thu Ngọc tặng cái hầu bao, xem ra hai vị cô cô là nhìn trúng tiềm năng học hành của Tử Phúc, trước tiên là đầu tư, bằng không thì sao hôm sinh nhật Tử Lộc lại không người hỏi thăm.

Thẩm thị thấy hai cô em chồng đều tới cửa tặng lễ, tốt xấu cũng phải mời ăn bữa cơm, nghĩ nghĩ một lát, sai Tử Phúc đi mời ông bà nội đến, kết quả là đại nương Chu thị dẫn Tử Bình theo đến luôn.

Tăng Thụy Tường thấy Thẩm thị hiểu lẽ như thế, rất vui mừng, bê bàn ra bên ngoài, mời lão gia tử cùng Điền thị ngồi, Tử Phúc hỗ trợ bưng thức ăn, Điền thị thấy cháu trai cả có quần áo mới, lại không vui, nói: "Nhà lão nhị, lần trước ta đến ngươi còn khóc than nửa ngày với ta, nói quần áo bọn nhỏ rách nát, sao mới vài ngày mà Tử Phúc lại có quần áo mới để mặc rồi."

"Nương, hôm nay là sinh nhật Tử Phúc, với lại quần áo của hắn nhỏ cả rồi, lại cũ nữa, đứa nhỏ đang trong thời gian cao lớn mà, nên Ngọc Mai mới mua vài thước vải về." Tăng Thụy Tường giải thích.

Chu thị nghe xong, ánh mắt quét sân một vòng, nói: "Đúng vậy, đệ muội à, có biện pháp kiếm tiền gì thì phải thông báo tẩu tử một tiếng, tẩu tử là kẻ ngu dốt, chỉ biết làm. Đâu giống như ngươi, ngay cả cái sân lớn như vậy đều mua xuống, thật sự là hâm mộ. Nhìn đi, đàn gà đang nuôi mà đẻ trứng thì một ngày có thể nhặt được hai ba chục trứng, một tháng còn không lấy được mấy trăm văn sao? Một tháng mấy trăm, một năm đã có thể có mấy lượng."

Tử Tình nghe xong cười thầm, ánh mắt thật thiển cận, khó được chính bác luôn nói bản thân là kẻ ngu dốt, chỉ biết làm. Tử Tình cúi đầu buồn cười.

Thẩm thị nghe xong, chạy nhanh nói: "Nghe tẩu tử nói mà ta thấy ngại, ta có biện pháp gì đâu, cả nhà ta có thể sống trong căn nhà gỗ nhỏ này đều nhờ người bên ngoại giúp cả."

"Không có khả năng đi, đất này, viện này, giếng này, cũng hơn hai mươi lượng bạc, nhà mẹ đẻ ngươi có thể giúp ngươi nhiều như vậy à, chẳng lẽ cha mẹ vụng trộm cho nhà ngươi bạc. Haizz, mệt ta còn coi ngươi là người một nhà." Chu thị càng nói càng xa.

"Đại tẩu, cơm có thể ăn bừa, nhưng nói không thể nói bừa, số bạc ấy là đồ cưới của ta, hoàn cảnh nhà mẹ đẻ ta lúc đó thì ngươi cũng biết đấy. Tiền xây tường là tam ca của ta cho mượn, tiền đào giếng là đại ca nhị ca cho mượn, ngươi còn có nghi vấn gì nữa không?" Thẩm thị nói thẳng.

"Đúng vậy, nhà lão đại à, ngươi nói bừa cái gì thế, chúng ta làm gì có tiền mà cho lão nhị mượn, hoàn cảnh trong nhà ngươi không phải không biết, hàng năm có tích lũy được gì đâu, lần trước nhị muội ngươi làm mai, không phải là không có bạc để làm đồ cưới nên mới không thành à, ngươi cũng biết mà." Điền thị nghe xong, vội nói. Nhưng lời này lại làm Hạ Ngọc tổn thương, vành mắt Hạ Ngọc lập tức đỏ lên.

"Lão bà tử, ngươi nói gì thế hả, không biết khi nào thì không nên nói hả, nhị nha đầu còn ở đây mà." Lại nói với Chu thị: "Nhà lão đại à, ngươi tin hay không tin thì tùy, chúng ta không cho nhà lão nhị tiền, với lại chúng ta cũng không số bạc đó. Ăn cơm đi, đây là bữa cơm đầu tiên sau khi ở riêng đấy."

Chu thị nghe xong, vươn đũa vào đồ ăn, chuyên chọn thịt mà gắp cho Tử Bình, vừa gắp vừa nói: "Ăn nhiều một chút đi Tử Bình, chúng ta đã lâu chưa ăn thịt, đâu giống như nhà người ta sĩ diện bày đặt làm sinh nhật, mà ai bảo ngươi không phải con trai chứ, nếu ngươi là con trai thì ngươi là cháu đích tôn, ông bà nội của ngươi sẽ không đối đãi bất công thế này."

"Tẩu tử, chúng ta vốn không định làm sinh nhật cho đứa nhỏ, nhưng vì cô cô của nó tặng đôi giày, nên không thể không mời cơm mà để hai cô cô rời đi, vừa vặn cha đứa nhỏ ở nhà, nên mới mời cha mẹ đến cùng ăn cơm luôn." Thẩm thị giải thích.

"Tử Bình, nghe thấy được sao? Không riêng ông bà ngươi bất công, mà hai cô cô ngươi cũng bất công, có lúc nào sinh nhật ngươi mà cô cô ngươi đưa ngươi giày không chứ. Cũng không trách người khác, muốn trách thì trách nương không có bản lĩnh, sinh không được con trai." Chu thị châm chọc khiêu khích làm trên mặt hai người em chồng có chút mất tự nhiên.

Thu Ngọc nói: "Đại tẩu, đây là năm đầu tiên ở riêng, mà Tử Phúc lại tròn 10 tuổi, nên chúng ta mới đến đây, mà sinh nhật Tử Bình ta không tặng lễ chắc, năm rồi ta tặng hầu bao còn gì."

"Hầu bao có thể so với giày sao? Hầu bao nào chẳng thế, mà đừng tưởng ta không biết, ngươi dùng loại vải nào để may cho Tử Bình nhé? Mấy mảnh vải nhàu nát, đó là loại vải dùng để luyện thêu." Chu thị nhất quyết không tha .

Lúc này, lão gia tử lên tiếng, tức giận nói: "Câm miệng hết cho ta, có rãnh rỗi nói năng thì không còn cơm đổ vào miệng các ngươi đâu." Lại hỏi Tăng Thụy Tường tính ngày nào đó bắt đầu cấy mạ.

"Cha, ngày mai ta đi cày, hôm sau sẽ bắt đầu cấy."

Lão gia tử còn nói: "Hai ngày có thể cấy xong không? Cấy xong thì qua giúp đại tẩu của ngươi cấy, cũng không biết đại ca ngươi ngày nào mới trở về, cấy sớm còn hơn cấy muộn."

Ai ngờ không đợi Tăng Thụy Tường trả lời, Chu thị đã nói không cần, thấy ánh mắt cả nhà không hiểu, liền bảo nàng đem ruộng nước cho đệ đệ nhà mẹ đẻ cấy rồi. Lão gia tử vừa nghe, nổi trận lôi đình: "Ngươi là đồ đàn bà phá sản, tất cả gia nghiệp tổ tiên ta đều phân cho nhà các ngươi, thế mà chưa được vài ngày ngươi đã cho đi. Ngày mai phải thu lại cho ta, ngươi đừng trồng nữa, ta tự mình làm ăn."

"Dựa vào cái gì, ngươi phân cho ta là của ta, ta muốn làm gì kệ ta, mà chỉ một nữ nhân như ta sao cày điền được hả? Nhà Xuân Ngọc xa như vậy ngươi còn biết mà qua làm giúp, một nhà chỉ có ta làm việc mà các ngươi có ai giúp ta không? Nhờ các ngươi không được thì ta chỉ có thể tìm nhà mẹ đẻ, còn nữa, ta không phải cho đệ đệ trồng không công, đệ đệ trả lại cho ta lương thực, mà ta thích thế nào là chuyện của ta, người không được xen vào." Chu thị đứng dậy, lớn tiếng ồn ào.

Lão gia tử tức giận muốn lật bàn, Điền thị túm tay hắn lại, lão gia tử bỏ về nhà, Điền thị cùng hai nữ nhi đuổi theo. Chu thị cũng dẫn nữ nhi của mình về. Thừa lại một nhà Tử Tình hai mặt nhìn nhau.

Tử Tình cười nói: "May là bà nhanh tay bắt được tay của ông, không thì ông mà lật bàn là không còn được mấy cái bát lành rồi." Cả nhà đều nở nụ cười, nhưng không có tâm tư để ăn tiếp.

Tử Phúc thay bộ đồ cũ, nói muốn đi nhổ cỏ bón phân cho dưa hấu, vì thế cả nhà cùng nhau làm. Cho đến trời tối nhìn không thấy đường mới nghỉ.

Một đêm không nói chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui