Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Tử Tình vừa thu d ọn xong khố phòng, Lâm Khang Bình đã dẫn theo bọn nhỏ trở lại, bắt được những mười con thỏ, Lâm Khang Bình phân phó Lâm Vượng đưa sang Thẩm thị bên kia hai con, tiện tay đưa cho Tử Tình một túi tiền và một quyển sổ sách.

Tử Tình mở sổ sách ra xem một chút, vốn thành thông lệ rồi, Đoan Ngọ hàng năm, Trung thu, Tết âm lịch tiền đều sẽ bán ra một đám gà, mùa này, trứng gà mỗi ngày căn bản đều vào khoảng một ngàn quả. Thỏ và dê trừ cung ứng cho tiệm cơm của Trần thị, còn lại cơ bản chỉ đủ mình ăn.

"Lúc ta trở về nhìn thấy đại nương ngươi ở ngoài cửa lớn, ta không cho nàng vào. Nàng nói đến cảm ơn ngươi, nói là chuyện của chồng Bình tỷ ngươi may nhờ có ngươi. Làm sao ta xuất môn mấy ngày, Tử Bình tới cửa rồi?" Lâm Khang Bình thay xong bộ quần áo trở về hỏi.

Tử Tình nghe xong bèn kể lại chuyện Tử Bình đến ngày ấy, "Nói lý ra, ta không nên để ý chuyện của nàng, chắng qua là, ta biết nàng cũng thật sự là không còn cách nào khác, nam nhân có bệnh cũng không thể không chữa, trơ mắt nhìn ta làm không được, ta đây cũng là cứu giúp trong lúc nguy cấp thôi, nếu bởi vì cái khác, ta cũng không thể vươn cái tay này ra."

Lâm Khang Bình nghe xong ôm Tử Tình nói: "Ta không có ý oán trách ngươi, ngươi làm đúng, Tử Bình là Tử Bình, người không biết ta còn có thể đưa tay kéo một cái đấy, ta cũng không muốn tương lai ngươi hối hận."

"Ngươi nói cái này, vậy đại cha ta bọn họ có phải hối hận hay không? Chuyện của Tử Bình, năm đó nếu đại cha ta không đuổi nàng ra ngoài, Tử Bình như thế nào cũng không trở thành cái bộ dáng ngày hôm nay đi? Đó cũng là nữ nhi ruột thịt của hắn." Vấn đề này Tử Tình thật là có chút tò mò, cả đời Tử Bình coi như hỏng rồi.

Lâm Khang Bình nghe xong nói: "Người với người là không giống nhau." Nói xong câu này, Lâm Khang Bình đổi đề tài, lại cùng Tử Tình nói chút chuyện trong trang.

Qua Trung thu, trong trang thu hoạch vụ thu. Năm nay trong trang nuôi nhiều lợn hơn, cho nên trồng nhiều khoai lang một chút, Tử Tình nhìn khoai lang chồng chất trong nhà, nghĩ tới trong trang chỉ sợ còn nhiều hơn. Mỗi năm ăn cũng ăn không hết bấy nhiêu, bán cũng bán không được bao nhiêu, phần lớn lấy để cho lợn ăn. Quả là có chút đáng tiếc.

Tử Tình nghĩ tới, người ở đây đều biết làm bột gạo, bột củ sen, bọn họ cũng lấy khoai lang mài thành bột, trộn lẫn ở trong bột mì và bột ngô làm mì tạp. Không bằng để cho bọn họ cũng thử xem, dùng bột khoai làm miến, bánh phở. Nếu thành, một đống khoai lang này cũng có đường ra, mình cũng có tiền thu, chẳng phải hai cái lợi?

Tử Tình tìm đến Lâm An, chỉ nói theo phương pháp làm bún nghiên cứu chế tạo làm miến. Miến, đồ cũng là có sẵn rồi, người cũng là có sẵn, công nghệ cũng không kém là bao, ba ngày sau, Lâm An đã đưa một bó miến nhỏ tới.

Chẳng qua, miến này phẩm chất tương tự bún, dùng để làm thịt kho tàu, rõ ràng không thích hợp. Nhưng lại khiến Tử Tình nhớ tới món ăn vặt miến chua cay. Vừa vặn thích hợp cho tiệm cơm của Trần thị dùng.

Lâm Khang Bình sau khi nếm qua, nói: "Không bằng đưa đi một ít cho Văn gia, người kinh thành nhân đều thích thử món mới, cũng có thể bán được giá cao."

"Nói đến Văn gia, ta còn quên mất, lạp xưởng ta đồng ý với hắn còn chưa có làm đâu. Nên sớm làm."

"Ngươi nha, thật sự là một tiểu tham tiền, nói đến kiếm tiền ánh mắt ngươi liền tỏa sáng." Lâm Khang Bình cười nhéo nhẹ khuân mặt Tử Tình.

Ngày hôm đó, thời tiết đẹp, Tử Tình đến Tiểu Thanh Tiểu Lam cũng cho gọi về, hai người đã có ba bốn lần mang thai, Tử Tình để hai nàng dạy mấy bà tử cùng tiểu nha đầu ở trong sân rửa ruột, Thẩm thị và Tử Vũ tiến vào, Tử Tình dẫn theo hai nàng vào nội viện thăm đứa nhỏ.

"Tại sao không làm những thứ này ở trong trang?" Thẩm thị hỏi.

"Cũng định để trong trang làm, chẳng qua trước gọi bọn họ tới làm một ít cho nhà chúng ta ăn, dù sao cũng phải để các nàng học xong. Về sau, ta sẽ không quản lý cái này, để Tiểu Lam thay ta quản lý." Tử Tình giải thích nói.

"Tỷ, mỗi ngày ngươi cũng không nhàn rỗi, vừa bận hết làm miến lại làm lạp xưởng, ta tùy tiện tính sơ qua, tiền một năm ngươi thu ít nhất cũng được năm sáu ngàn lượng bạc, giàu có hơn chúng ta nhiều. Cửa hàng và ruộng đất nhà chúng ta đều chia ra, hiện tại chỉ có tiền thu từ cây ăn quả phía sau núi và dưa hấu hàng năm được một ngàn lượng bạc, cũng là lúc ngươi ở nhà mẹ đẻ để lại cho." Tử Vũ nói.

"Nương, Tử Vũ còn trông coi sổ sách? Nàng tháng sau phải lấy chồng rồi, không bằng sổ sách này giao cho Tam đệ muội tính toán đi, nàng cũng không có chuyện gì khác. Ngươi mỗi một năm số tuổi cũng lớn dần, tội gì phí tâm này, để cho Tam đệ muội học quản lý việc nhà, phỏng chừng tương lai cũng chỉ có nàng có thể ở lại bên cạnh ngươi thôi." Tử Tình nói.

"Tử Vũ nửa năm trước đã không trông coi sổ sách rồi, ta cũng không phải không nghĩ tới để Hiểu Đồng quản lý việc nhà tính toán sổ sách, nhưng cha ngươi nói, nếu đã phân ra sống riêng rồi, lại để cho nàng quản lý việc nhà cũng khó ăn nói, sợ mấy nàng dâu khác có ý kiến, hơn nữa nàng cũng không phải dâu cả. Không thiếu được ta lại vất vả thêm hai năm, để cho nàng đi theo học một chút. Vả lại, nàng cũng không phải đứa nhỏ khôn khéo có năng lực, ta nhìn nàng vài năm, chuyện trong phòng, nhất là trên mặt tiền tài nàng đối không để ý, toàn dựa vào Tam đệ ngươi nắm giữ, điểm ấy kém hơn Nhị tẩu ngươi. Ta còn đang lo tương lai tiểu Tam sống thế nào đây?" Thẩm thị nói.

Tử Tình vừa nghe, lập tức nhớ tới lần di nương của Dương thị tới kia, tính cách của Dương thị thật đúng không thích hợp quản gia, cũng không bằng một đứa nha hoàn, xem ra, cuộc sống sau này của Tử Thọ còn khá vất vả, khó trách Thẩm thị phải lo cho Tử Thọ.

"Nương, ngươi yên tâm đi, còn có chúng ta đây. Nếu không thành công, hắn còn có tiền thuê đó, tiểu Tam cũng không phải là tính phá sản kia, gây dựng sự nghiệp không thành công giữ vững sự nghiệp vẫn là không thành vấn đề, ít nhất có thể áo cơm không lo rồi. Cho dù thi không trúng cử nhân, tiểu Tam còn có thể mở quán đấy, Nhị ca không phải là một cái ví dụ? Một năm tiêu dùng dù vẫn kiếm ra." Tử Tình nghĩ nghĩ nói.

"Nói là nói như vậy, nhưng là cả nhà huynh đệ tỷ muội sáu người, người khác đều trôi qua náo náo nhiệt nhiệt, duy chỉ có hắn trông vào tiền thuê sống qua ngày, đến lúc đó chỉ sợ cuộc sống của hắn khó khăn hơn. Nếu nổi lên suy nghĩ ganh đua so sánh, ta sợ hắn sẽ cùng các ngươi càng đi càng xa, ta nghĩ không bằng cũng để cho hắn mua một mảnh đất hoang, ngươi dạy hắn sửa sang, nuôi chút gà vịt, mua vài người xem ra cũng là một con đường." Thẩm thị nói.

"Nương, lúc trước ta đã từng nói với ngươi, không bằng chờ hắn thi xong lại nói, để cho hắn không suy nghĩ gì tập trung hai năm, thi được tất nhiên dễ nói, thi không đỗ hắn cuối cùng sẽ có một tính toán, đến lúc đó chúng ta sẽ giúp hắn là được rồi. Lại nói, cũng không thấy ngươi và các cậu xa cách, chúng ta chung quy sẽ chiếu cố hắn một hai, không đến mức để cho hắn kém chúng ta nhiều quá, ngươi yên tâm, trong lòng ta sớm có tính toán trước rồi." Tử Tình nói.

Thẩm thị vừa muốn hỏi kỹ, Tiểu Phấn đi vào nói, lão thái gia, lão thái thái và Nhị cô phu nhân Tam cô phu nhân đều tới.

Tử Tình liếc nhìn Thẩm thị, nếu nói Hạ Ngọc đến, Tử Tình còn tin, nhưng là, lão gia tử và Điền thị tới, Tử Tình thật là có chút ngoài ý muốn, trừ lần đó cùng Thu Ngọc tới xem qua đứa nhỏ của Tử Tình, hai người này, cũng là hiếm khi tới Tình viên.

"Suy nghĩ cái này làm cái gì, bọn họ bây giờ thường qua chỗ ta, chắc là đi theo Nhị cô ngươi đến." Thẩm thị đứng lên đi ra ngoài đón.

"Nhị tẩu, chúng ta mới từ chỗ ngươi tới, trong nhà không có người, liền đoán ở đây. Ta đến xem đứa nhỏ của Tử Tình, sớm biết Tử Tình sinh, vẫn không có thời gian rảnh, nghĩ chờ mùa nông nhàn dứt khoát ở thêm mấy ngày, ăn xong rượu mừng của Tử Vũ mới trở về, bởi vậy mới kéo dài tới bây giờ." Hạ Ngọc nói xong đưa cho Tử Tình một gói đồ nhỏ, bên trong là một bộ quần áo trẻ con cùng một cái khoá bạc nhỏ.

"Nhị cô, ta không phải đã nói với dượng? Sức khoẻ ngươi không tốt, không cần mỗi lần đều chuẩn bị đồ cho đứa nhỏ, ngươi xem, ngươi lại hao tâm tổn trí rồi." Tử Tình tiếp nhận đồ nói.

"Đây tính là cái gì? Chẳng qua là một chút tâm ý của bà cô thôi, Tử Tình, Nhị cô thật đúng là hâm mộ ngươi, một mạch sinh bốn nhi tử, phúc khí thật tốt."

"Nàng đúng là phúc khí tốt, ta sớm nói qua rồi, Tăng gia cô nãi nãi chỉ có nàng mệnh tốt, chẳng qua, nói lại, mấy đứa nhỏ nhà Nhị tẩu đứa nào cũng không kém, Nhị tẩu cũng là hết khổ rồi, đó cũng là Ngũ phẩm phu nhân đấy." Thu Ngọc cười nói.

"Phải đó, Nhị tẩu cũng là, chuyện lớn như vậy cũng không đưa tin cho ta, tốt xấu gì cũng cho ta trông thấy cảnh đời, trong thôn chúng ta cũng truyền khắp, hâm mộ ta có nhà mẹ đẻ tốt, đến lý chính còn đặc biệt tới cửa mời cha Tiểu Văn đi uống rượu." Hạ Ngọc nói đến việc này, cũng là thật lòng vui mừng cho Thẩm thị.

"Còn đừng nói ngươi, ta nghe nói chạy tới, người cũng đi hết rồi, Nhị tẩu chỉ sợ mình cũng không nghĩ tới đi?" Thu Ngọc hỏi.

"Đúng vậy, ta nghe nói người quan gia tới, còn bị doạ nhảy dựng, dường như nằm mơ vậy." Thẩm thị cười nói.

Tử Tình thấy Điền thị ngồi ở chỗ kia, cũng không nói chuyện, nhìn bọn nha hoàn ở bên ngoài bận rộn, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì. Lão gia tử nhìn trong sân phơi đầy lạp xưởng, cũng là hỏi một câu.

"A công, đây là lạp xưởng, cùng hương vị thịt khô không khác nhiều lắm, quay đầu lại ta sai người đưa cho mỗi nhà các ngươi nếm thử một chút, nhất định có chút phí nha." Tử Tình nói.

"Đây cũng vừa vặn, dượng ngươi mấy gày nay đang oán trách nhạt miệng đây. Ta nói mua cho hắn chút thịt ăn, hắn lại ngại tốn, một đại nam nhân, sống còn tiết kiệm hơn cả ta." Thu Ngọc cười nói.

"Còn không phải ngươi cả ngày nhai không, phải nói cuộc sống bây giờ của ngươi cũng không kém, nhìn lên ta chẳng bằng ai mà nhìn xuống lại chẳng ai bằng ta, trong năm chúng ta trừ Nhị ca còn không phải là ngươi đứng đầu, Mộc Mộc đọc sách cũng không tệ, Uyển Tình Như Tình cũng có tay nghề châm tuyến tốt, hai đứa nhỏ một năm làm hầu bao cũng có thể có mấy lượng bạc, ngươi một năm làm cho Tử Tình quần áo lông vịt gì đó cũng có thể kiếm không ít. Tội gì đến chút thịt cũng không bỏ ra ăn được? Ngươi lúc nào thì trở thành bủn xỉn như vậy?" Hạ Ngọc cười nói.

"Ngươi thì biết cái gì? Nhà ta có bốn đứa nhỏ, bởi vì Mộc Mộc đọc sách tốt, tương lai tiêu tốn mới nhiều, không tính toán trước sao được? Còn có Uyển Tình và Như Tình, ta có thể cho các nàng bao nhiêu đồ cưới? Cho nên, các nàng làm hầu bao đều tự giữ đấy, tương lai làm vốn riêng." Thu Ngọc đáp.

"Tiểu cô, ngươi cũng nghĩ thật xa, Uyển Tình Như Tình mới mấy tuổi, ngươi đã bắt đầu để các nàng tích trữ tiền riêng." Tử Vũ cười nói.

Thu Ngọc đang muốn mở miệng trêu ghẹo Tử Vũ vài câu, lại cứ lúc này Thư Ngạn dẫn theo Thư Ngọc chạy vào, người chưa tới thanh âm đã tới trước, "Nương, phụ thân hôm nay dẫn chúng ta tới trong trang, chúng ta làm ra thật nhiều miến." Bỗng nhiên thấy trong phòng ngồi đầy người, Thư Ngạn kéo tay Thư Ngọc vấn an từng người, sau đó nhu thuận tựa vào bên cạnh Tử Tình.

"Miến? Cái gì là miến? Tử Tình, nhà ngươi lại tìm được chiêu số phát tài à? Khang Bình nhà ngươi thật đúng là có bản lĩnh, cũng là cha ngươi năm đó ánh mắt tốt, Uyển Tình Như Tình nhà ta có được nửa mệnh tốt như ngươi ta đã biết đủ rồi." Thu Ngọc cảm khái nói, nếu không phải là nàng trước kia cứ nghĩ tính kế người khác, Chú Vân Giang ở lại trong trang làm quản sự, nhà mình sống hẳn là tốt hơn bây giờ một chút. Chẳng qua nói lại, may mắn mình tỉnh ngộ sớm một chút, bây giờ cũng không tệ, dựa vào hai tay của mình, cuộc sống càng ổn định yên tâm.

"Thư ngạn, ngươi dẫn theo đệ đệ cùng tiểu biểu đệ cùng đi chơi vui không?" Tử Tình không muốn đứa nhỏ tiếp xúc với thế giới người lớn quá sớm, sai Tiểu Lục mang theo bọn nhỏ đi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui