Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Trần thị không ở lại lâu ở có một buổi chiều đã về, nói là một mình Tử
Lộc ở nhà còn có mấy đứa nhỏ nàng không yên lòng, Tử Tình lưu luyến
không rời tiễn nàng. Trong bốn nàng dâu Tăng gia, Tử Tình vẫn là cùng
Lưu thị Trần thị ở chung tuỳ tiện hơn một chút, tính cách Dương thị câu
nệ, không biết đùa, tính cách Phó thị cũng là hiền hoà, không có ra vẻ
gì, thỉnh thoảng cũng sẽ nói đùa theo mọi người, đáng tiếc chung đụng
nửa năm đã đi rồi.

Ngày hôm đó, Tử Tình đang nói chuyện cùng Hạ Ngọc, Thẩm thị thở phì phò
tới, Hạ Ngọc thấy vội đứng dậy muốn đi, Thẩm thị nói: "Muội muội trước
đừng có vội rời đi, ngươi cũng đánh giá phân xử, có đại ca đại tẩu nào
làm chuyện như vậy không?"

Tử Tình vừa nghe vội hỏi: "Lại làm sao, nương?"

Thì ra hai năm nay lão gia tử cảm thấy tuổi mình lớn dần, thân thể một
ngày không bằng một ngày, nhưng đồ còn chưa chuẩn bị xong, quy củ ở nông thôn, thông thường qua sáu mươi tuổi là bắt đầu chuẩn bị, này không,
năm nay lão gia tử đã sáu mươi tám, trong lòng sốt ruột, nhưng loại việc này đều là trưởng tử thu xếp, nhưng Tăng Thụy Khánh vẫn không thấy có
động tĩnh. Trước đó vài ngày sau khi lão gia tử ám chỉ Tăng Thụy Khánh
một hồi, Tăng Thụy Khánh trực tiếp mua quan tài một người, đang muốn tìm thợ mộc bắt đầu làm, thợ mộc là đồ đệ của Từ sư phụ, quan hệ với Thẩm
thị bên này vẫn không tệ, bèn nói với Tăng Thụy Khánh thường thường thứ
này đều là đồng thời chuẩn bị cho hai lão nhân, không có nói cha mẹ vẫn
còn song toàn mà phân ra làm riêng, điềm xấu.

Tăng Thụy Khánh nghe xong nói: "Bảo ngươi làm ngươi làm đi. Người ta bây giờ cửa cao rồi, ta cũng không vào được, tội gì đến tới cửa làm cho
người ta ghét."

Tử Vũ thành thân, Tăng Thụy Khánh phái Chu thị đến, nhưng Thẩm thị cũng
không có xem Chu thị là Đại tẩu, lúc Phó phu nhân đến, cũng không giới
thiệu gặp mặt cho Chu thị, vả lại, nghe Điền thị và Chu thị nói đồ cưới
của Tử Vũ, đã biết của cải của Tăng Thụy Tường, tâm trạng Tăng Thụy
Khánh lại không thăng bằng rồi.

Tăng Thụy Khánh nhận thức cũng không khác Điền thị là mấy, chính là Tăng Thụy Tường có tiền như vậy, vì sao còn muốn tính toán chi li chút tiền
trinh với bọn họ, quá không phúc hậu quá không nói đến thân tình rồi.
Mệt bọn họ còn luôn cho rằng Tăng Thụy Tường là người thành thật mà đối
xử, ai biết bản thân bị Tăng Thụy Tường đùa giỡn.

Cho nên, Tăng Thụy Khánh lại muốn tìm phiền phức cho Tăng Thụy Tường.
Cho nên nói, người ích kỷ cho tới bây giờ đều không biết kiểm điểm bản
thân. Sai vĩnh viễn là người khác, bọn họ để ý chính là lợi ích của
mình, lại trước giờ không nghĩ, mình chưa từng trả giá, người khác dựa
vào cái gì sẽ ngoan ngoãn phục tùng, mang ơn với mình.

Lão gia tử biết được việc này ở nhà tức giận giơ chân, nhưng việc đã
rồi. Cũng chả còn cách nào với Đại nhi tử của mình, chạy thẳng tới mắng
Tăng Thụy Khánh một trận.

"Ngươi là đồ ngu, ngươi bảo cha ngươi nói ngươi cái gì cho tốt đây?
Ngươi chỉ biết nói là lão Nhị không cho ngươi bậc thang xuống, ngươi xem việc ngươi làm, không nói lão Nhị, ngươi bảo người ngoài người ta biết
thì nghĩ như thế nào? Còn có sư phụ thợ mộc đấy? Truyền ra ngoài ngươi
còn có mặt mũi ra khỏi cửa không?" Lão gia tử lúc này cũng là thất vọng
về Tăng Thuỵ Khánh đến cực độ rồi, trong lòng chán nản nguội lạnh.

Tăng Thụy Khánh lúc này cũng có chút hối hận, chỉ vì một suy nghĩ sai
lầm lúc ấy. Muốn tạo khó khăn cho Tăng Thụy Tường, cuối cùng vẫn là hại
mình, chỉ sợ còn có cha mẹ bên kia. Cũng không dễ nói rõ. Mỗi lần muốn
hành động theo cảm tính, luôn làm sai, có thể thấy được, xúc động là ma
quỷ.

Tăng Thụy Khánh suy nghĩ một chút, bèn nói: "Vậy cha ngươi đi tìm lão
Nhị đi, ngươi nói với hắn, ‘ta nghĩ nhà người gần đây chuyện tốt rất
nhiều, đều là thêm đinh nhập khẩu(*), sợ thứ này va chạm, ngươi còn muốn tìm ta gây lộn.’ "

(*)Ý nói đến việc sinh thêm con trai

Lão gia tử nghe xong ảm đạm không nói. Mặc kệ nói như thế nào, Tăng Thụy Khánh cũng là trưởng tử của hắn, hắn muốn bảo về thể diện cho trưởng tử của hắn.

Lão gia tử tìm đến Tăng Thụy Tường thương lượng, nhưng Tăng Thụy Khánh
mua là gỗ sam, lại cứ lúc này Từ sư phụ kia nhất thời còn không có gỗ
sam, Thẩm thị chỉ đành phải tới tìm Lâm Khang Bình nghĩ biện pháp.

"Ngươi nói. Ta cũng không phải không cho hắn bạc, những năm trước đây
cũng không thiếu bọn họ, hai bộ quan tài mới bao nhiêu bạc, mua cả ta
còn nhận hắn một phần tình, trong lòng cha mẹ cũng cao hứng. Bây giờ,
trong lòng cha mẹ nghĩ như thế nào?"

Việc này vốn là có thể lớn có thể nhỏ, nếu vạn nhất hai vị lão nhân có
cái gì, Tăng Thụy Khánh có thể bị người lên án, tương đương với nguyền
rủa cha mẹ mình, cho nên, trong lòng lão gia tử và Điền thị vì việc này
còn mắc phải sợ bóng sợ vía, nhưng lại không thể rêu rao ra ngoài.

Hạ Ngọc nghe xong trong lòng cũng là giật mình, nàng tất nhiên biết
những thuyết pháp này, cũng nghĩ không thông vì sao Tăng Thụy Khánh phải làm như vậy? Đại ca này làm việc càng ngày càng cực đoan, thật sự làm
cho người ta nói không nên lời.

"Nhị tẩu, có lẽ là hắn ngại tới cửa tới tìm các ngươi thương lượng, liền tự chủ trương. Quan hệ hai nhà các ngươi đã trở thành như vậy, Đại ca
cũng là người trọng thể diện, Nhị tẩu cũng đừng chấp nhặt với bọn họ làm gì, vẫn là nghĩ biện pháp bù lại đi."

"Hắn không muốn tới cửa, nói một tiếng với cha mẹ không được sao? Đại
tẩu cũng không phải chưa từng tới nhà ta, khi Tử Vũ thành thân còn tới
cửa đấy. Quên đi, nhiều năm như vậy, bọn họ chả làm được việc gì cho
người ta thoải mái. Cha nói, nói bọn họ là lo lắng nhà ta năm nay thêm
đinh nhập khẩu, sợ va chạm, nghe một chút, đây là nói cái gì? Nếu như
thế, vì sao nhất định phải vào lúc này, không thể chờ một chút? Ta thấy
bọn họ chính là có chủ tâm." Thẩm thị nghĩ đến cách là người của Tăng
Thụy Khánh, việc này, hắn thật đúng là không phải không làm được.

"Nhị tẩu, Đại ca nói cũng có đạo lý, không bằng trước tiên ngươi thương
lượng với cha một chút, để cho đại ca từ từ làm, đi Thanh Nguyên miếu
tìm cao tăng hỏi một chút, tốt nhất có biện pháp phá giải. Vạn nhất va
chạm đứa nhỏ cũng không tốt, cha mẹ kia cũng không phải cần dùng vội, từ từ cũng không phải không được." Hạ Ngọc có chút lo lắng nói "Nương, gỗ
sam ngược lại mà nói, nơi này không có nơi khác có tóm lại có thể tìm
được. Hay là nghe Nhị cô, đi trước hỏi cao tăng một chút, chọn ngày tốt, phá giải xong rồi, rồi sau lại nói một chút với a công bà." Tử Tình
nói.

"Cũng được, ta cũng là bị bọn họ chọc tức đến hồ đồ rồi, ở ba mươi năm,
không có việc nào hài lòng. Quên đi, không nói bọn họ, không bằng ngày
mai các ngươi cũng đi đi, đi ra ngoài thoải mái một chút, vừa vặn thời
tiết còn chưa lạnh, Tử Tình còn chưa từng tới Thanh Nguyên miếu đâu? Đi
thắp hương, thêm chút tiền dầu vừng, cầu chút phúc khí cho đứa nhỏ trong bụng. Từ năm đó sau khi thành thân từ kinh thành trở về, nhiều năm như
vậy chỉ thấy ngươi từng đi một chuyến đến Hoa Liên và Xương Châu, bình
thường cũng không thấy ngươi ra khỏi nhà đi chơi bao giờ, nghe lời mẹ,
cùng đi. Tốt nhất tiểu muội ngươi cũng có thể đi theo cầu bình an." Thẩm thị nói.

"Nương, đã nói như vậy, không bằng ngày mai chúng ta đón muội muội cùng
đi, vừa vặn qua cửa Hạ gia, không bằng hôm nay sai ngươi gửi lời nhắn
trước, chắc hẳn người Hạ gia nghe nói đi cầu phúc cho đứa nhỏ, sẽ không
không đồng ý, cùng lắm để muội phu đi theo là được, dù sao Khang Bình
nhất định muốn đi theo." Tử Tình nói.

"Cũng là ngươi nghĩ chu đáo, mặc dù mang thai, nhưng qua ba tháng, thai
nhi cũng ổn định rồi, cũng nên ra ngoài hoạt động một chút, cứ làm như
vậy đi, ngươi phái người đi truyền tin đi. Ta về nhà chuẩn bị đồ ngày
mai xuất môn trước, thuận tiện mang cho muội muội ngươi chút đồ nàng
thích ăn." Thẩm thị nói xong liền vội vội vàng vàng rời đi.

Thẩm thị vừa mới đi, Tử Tình thấy vẻ mặt Hạ Ngọc đầy lo lắng, liền hỏi: "Nhị cô, ngươi làm sao vậy? Phát sầu cái gì?"

Hạ Ngọc nhìn nhìn Tử Tình, suy nghĩ một chút, vẫn là nói ra ưu phiền của mình, "Ta rốt cuộc cảm thấy đây là điềm không lành, chỉ sợ trong lòng a công bà ngươi cũng hiểu, chẳng qua là nói không nên lời, ngươi nói, Đại cha ngươi vài năm nay là như thế nào? Làm việc luôn ngoài dự đoán của
mọi người, đó không phải là người khác nha? Tốt xấu gì cũng là cha mẹ
mình đó, sao có thể làm ra loại chuyện này?"

Mấy thứ này, Tử Tình không hiểu lắm, cũng không nói được cái gì, chẳng
qua, cũng là có chút đồng tình với lão gia tử và Điền thị, bọn họ vẫn
luôn coi trọng đại nữ nhi đại nhi tử, lại luôn không ngừng cho hai người ngột ngạt. Lão nhân có khổ trong lòng cũng nói không nên lời, đây có
phải cái gọi là gieo gió gặt bão?

Hai người đang cảm thán, Thu Ngọc cũng thở phì phò đến tìm Hạ Ngọc, vào
cửa liền hỏi Hạ Ngọc: "Việc Đại ca làm, ngươi có biết không?"

"Nhị tẩu vừa mới nói, ta đang cùng Tử Tình nói chuyện này đây."

Thu Ngọc nghe xong đập tay, mắng: "Ta từ chỗ Đại ca đến, vừa cùng bọn họ ầm ĩ một trận, tức chết ta, nhi tử như vậy, nuôi có ích lợi gì? Tính
hắn và Đại tỷ thật giống nhau, cho tới bây giờ chỉ nghĩ đến bản thân,
chưa từng suy nghĩ cho người khác, ta cũng không muốn qua lại với bọn
họ, một chút ý nghĩa cũng không có."

"Ngươi một mình chạy tới cãi nhau với đại cha, tiểu cô, ta còn rất bội
phục ngươi đấy. Đại cha ta nói những cái gì?" Tử Tình hỏi.

"Hắn có thể nói cái gì? Nói liên quan gì đến ta, ngươi nói, chuyện của a công bà ngươi, có thể không liên qua tới ta sao?" Thu Ngọc vẫn là căm
giận bất bình.

Tử Tình vừa muốn nói chuyện, Lâm Khang Bình đi đến, Hạ Ngọc và Thu Ngọc
cáo từ muốn rời đi, Tử Tình giữ các nàng lại ăn cơm, hai người đều không có tâm tư, phải đi về an ủi lão gia tử và Điền thị một chút.

Lâm Khang Bình mới từ bên ngoài trở về, còn không biết xảy ra chuyện gì, Tử Tình đành phải kể cho hắn, lại hỏi chuyện gỗ sam.

"Gỗ sam thì dễ nói, có lẽ trong trang chúng ta còn có một chút, vốn là
ta giữ lại khi cần dùng gấp. Cần thì sai người đi lấy là được."

Tử Tình nghe xong, gọi Tiểu Phấn, nói: "Đi nói với nương ta một tiếng,
trong trang có sẵn gỗ sam, muốn dùng lúc nào, nói một tiếng, lập tức có
thể được."

Tiểu Phấn đi rồi, Lâm Khang Bình nói: "Đứa nhỏ nhà Lâm An Lâm Phúc cũng
sắp trăm ngày rồi, ngươi xem đưa cái gì thì thích hợp? Còn có, ta thấy
ngươi mấy ngày nay bị nôn khá hơn rồi, hẳn là có thể ăn một chút gì rồi, bảo bọn họ bắt con ba ba cụ cho ngươi, lát nữa là có canh uống rồi."

Tiểu Thanh Tiểu Lam trước sau sinh nhi tử và nữ nhi, hôm đầy tháng, hai
nhà ầm ĩ muốn định thân cho oa nhi, bị Tử Tình ngắt lời, bọn nhỏ còn nhỏ như vậy, tương lai chuyện nào có thể nói chính xác, trong trang đã có
năm sáu trẻ sơ sinh rồi, không dám đảm bảo sau khi lớn lên không có nhìn trúng đứa nào?

"Đúng rồi, nói đến con ba ba này, không bằng lại bắt một con, đưa đi cho bà ngoại ta, lão nhân gia nàng thường nói ăn cái này một đông không có
sinh bệnh."

Một năm này Hà thị cơ bản sống cùng một nhà Thẩm Kiến Nhân, người về già có thể đoàn viên cùng nhi tử mình xa cách nhiều năm, lão nhân cười đùa
nói muốn bù đắp lại thời gian đã qua. Thẩm thị cũng không cưỡng cầu,
phụng dưỡng mẫu thân mình gần hai mươi năm, Thẩm thị cũng không nuối
tiếc.

"Không cần ngươi nói, ta đã đưa đi rồi, trước đó vài ngày có chút khô
hạn, lúa mùa đúng là thời điểm đua nhau lớn, ta để guồng nước vào trong
đập nước rồi, cứu vội, liền đánh bắt cá lớn trong đập đi bán, may mà
chúng ta có đập chứa nước lớn này, bằng không, năm nay thu hoạch vụ thu
có lẽ sẽ giảm sản lượng."

Tử Tình nghĩ tới, cũng đã nhiều ngày không đổ mưa, chỉ sợ năm nay lương
thực sẽ tăng giá, nhất là lúa mùa, thông thường những gia đình có điều
kiện hơn một chút đều ăn gạo lúa mùa, bèn thương lượng cùng Lâm Khang
Bình, tá điền bên cạnh, thu hoạch lúa mùa đừng bán vội, xem trước một
chút rồi lại nói.

Ps: Cái vụ quan tài này Mỗ cũng không rõ lắm, có thể là làm quan tài khi cha mẹ đều còn sống là phải làm cả đôi, không thì sẽ có điềm xấu, TTK
muốn TTT thêm phiền lòng nên chỉ làm một cái, có thể do cái tính keo
kiệt của hắn nữa, khi muốn bổ cứu lại thì nói vs TTT là nhà TTT năm nay
thêm nhiều nam đinh, làm quan tài sợ đụng chạm nên mới làm từ từ từng
cái một.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui