Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Tử Tình nghĩ thông thấu lợi hại liên quan này, nói: "Cha, nương, ai buộc chuông thì người đó đi cởi chuông, không bằng chúng ta sẽ đi tìm Tuệ
Quang đại sư, để ông ấy tung các lời đồn khác ra ngoài, chẳng hạn như,
hãy nói đứa nhỏ trong bụng ta mặc dù có mệnh phú quý, nhưng là mệnh cứng rắn, người có bát tự không hợp đến cầu, chỉ sợ sẽ có tai hoạ cho cả
nhà, tai hoạ cho cả nhà, như vậy, bọn họ sẽ phải suy nghĩ kỹ rồi."

"Biện pháp này của Tình Nhi không tệ, thực ra ta cũng có suy nghĩ như
vậy, không nghĩ tới chúng ta còn có cùng suy nghĩ, như vậy tốt hơn, sáng mai để cho nương ngươi lên núi Thanh Nguyên một chuyến, ngươi cũng đừng đi, mục tiêu của ngươi vẫn là quá lớn." Tăng Thụy Tường nói.

Tử Tình gật gật đầu. Thẩm thị kéo tay Tử Tình khuyên giải an ủi một hồi, cuối cùng nói: "Ngươi cũng không cần quá mức hao tổn tinh thần, chúng
ta bây giờ cũng không phải kẻ nghèo khó không danh không phận như trước
kia, tốt xấu còn có hai tấm môn biển ngự ban đấy. Ai đánh chủ ý lên
chúng ta còn không phải suy nghĩ cho kỹ? Thực sự gây chuyện với chúng
ta, chẳng phải chính là gây sự với Hoàng gia? Ở kinh thành xa kia, Tiểu
Tứ còn có thể nói lên với Hoàng đế. Ở An châu còn có Phó gia, trong tỉnh có Đại ca ngươi đây, an tâm dưỡng thai mới là quan trọng."

Những lời này của Thẩm thị khiến cho Tử Tình có vài phần ngoài ý muốn,
nhớ được năm ấy khi muốn cùng Phó gia làm mai, trong lòng Thẩm thị cũng
là một chút cũng không yên, lo lắng nhà mình trèo cao, Tử Hỉ sẽ bị khinh bỉ, lúc này mới mấy năm, Thẩm thị nói chuyện có khí phách hơn, xem ra,
mấy năm nay đi theo Phó gia cùng Hạ gia, tầm mắt thật đúng là mở rộng
không ít.

Sau khi Tăng Thụy Tường và Thẩm thị rời đi, Lâm Khang Bình cũng cười
nói: "Cách nói chuyện của nương ta, khí thế có chút giống phu nhân nhà
quan rồi, xem ra, có chỗ dựa cùng không có chỗ dựa, cũng là khác nhau
rất lớn."

Ai ngờ ngày hôm sau Thẩm thị đến miếu Thanh Nguyên cũng không gặp được
Tuệ Quang đại sư, Tuệ Quang đại sư lại để lại lời nhắn, mấy chữ."Lời
người như gió, thổi qua không để lại dấu vết."

Tử Tình nghe xong lời Thẩm thị, biết đây là không muốn để mình lo lắng.
Thầm nghĩ Tuệ Quang đại sư này thật là có chút đạo hạnh, dường như tất
cả đều ở trong dự kiến của ông ấy. Xem ra trên đời này thật đúng là có
cái gọi là cao nhân. Tử Tình không khỏi tò mò, ông ấy có thể biết rõ
thân thế của mình không?

Tử Tình yên tâm dưỡng thai, thường đi qua trò chuyện cùng Thẩm thị. Tử
Vũ gả rồi, Hà thị cũng không ở bên cạnh, học đường của Tăng Thụy Tường
bây giờ cũng đông người, Tăng Thụy Tường có khi vội chân không chạm đất, còn muốn Tử Thọ đi dạy thay. Bên cạnh Thẩm thị bây giờ chỉ còn một mình Dương thị, Dương thị vẫn là một người ít nói, Vĩnh Chương và Vĩnh Cầm
lại quá nhỏ. Đến lúc này, cũng chỉ có thể là Tử Tình thường bồi Thẩm
thị, Thẩm thị càng cảm khái bên cạnh có một nữ nhi thật là tốt.

Ngày hôm đó, Lâm Khang Bình vừa đưa cho Tử Tình thư của Tử Hỉ, Tử Tình
còn chưa kịp mở ra xem. Thẩm thị cười hì hì đi vào, nàng cũng nhận được
thư Tử Hỉ gửi, Phó thị đã vào ngày hai mươi tháng chín sinh nhi tử, Tăng Thụy Tường lấy tên là Vĩnh Phong.

"Lúc này nha, ta cũng thật sự yên tâm rồi, mấy người các ngươi đều thành thân, đều có nhi tử bên cạnh, ta nha, cái gì cũng không quản nữa. Vui
vẻ hưởng thụ mấy năm thanh nhàn hạnh phúc là được rồi."

"Nương, đứa nhỏ kia của tiểu muội còn chưa có sinh đâu, ngươi cứ như vậy tin lời nói của Tuệ Quang đại sư?"

"A di đà phật, tội lỗi, làm sao ngươi có thể nghi ngờ Tuệ Quang đại sư
chứ? Tuệ Quang đại sư không dễ dàng mở miệng. Ngươi có thể được ông ấy
gặp, hơn nữa còn tặng lễ vật. Cũng là phúc phận cực kỳ to lớn, thành An
châu chúng ta, những năm gần đây, đi miếu Thanh Nguyên có bao nhiêu, có
thể có bao nhiêu người có thể được đại sư đích thân tiếp đón?"

Tử Tình nghe xong yên lặng không nói, Thẩm thị ở một bên lại nói liên
miên nên chuẩn bị lễ gặp mặt cho tiểu tôn tử…, Tử Tình nghe cũng không
tập trung, Thẩm thị thấy vậy, liền cho rằng Tử Tình có chút mệt mỏi, tự
mình chào ra về.

Thẩm thị đi rồi, Lâm Khang Bình ôm Tử Tình hỏi: "Nghĩ cái gì vậy?"

"Không biết vì sao, ta thế nào cũng cảm thấy có chút sợ hãi, vạn nhất,
Tuệ Quang đại sư này biết lai lịch của ta, có thể dẫn tới tai hoạ gì
không?"

"Sẽ không, ngươi yên tâm đi, đại sư là thế ngoại cao nhân, mặc dù có
nhìn ra, ông ấy cũng không nói ra, nếu nói ra, lần trước ông ấy đã ám
chỉ ngươi rồi. Chúng ta một lòng hướng thiện, cũng không có làm chuyện
gì xấu, đại sư tội gì gây khó dễ cho chúng ta? Lại nói, đại sư không
phải là còn tặng một miếng ngọc bội cho đứa nhỏ của ta sao? Đó chứng
minh đại sư nhất định sẽ che chở chúng ta."

Tử Tình nghe xong, cảm thấy yên tâm vài phần, nhớ tới trong tay còn cầm
thư của Tử Hỉ, trong thư Tử Hỉ có nói, công trình giai đoạn hai đã bắt
đầu, Tử Hỉ định xây một phân xưởng lớn một chút, chuyên môn sản xuất các loại gương thuỷ tinh, ly thủy tinh, đồ trang trí thủy tinh. Tử Tình nhớ tới một lần đi ra ngoài dạo phố cùng bạn học, nhìn thấy hiện trường làm con vật cầm tinh bằng thuỷ tinh, chính mình còn mua một con, vì thế
liền nói cho Tử Hỉ đề nghị này.

Quan tài của Lão gia tử và Điền thị làm hơn một tháng cuối cùng cũng
hoàn công, theo quy củ, việc này còn phải mời lão nhân lớn tuổi có con
cháu hoà thuận tới ăn cơm. Cái này, Tăng Thụy Khánh có lý do chính đang
gọi Tăng Thụy Tường qua, theo ý của Tăng Thụy Khánh, không bằng làm thật náo nhiệt, xua đi xúi quẩy. Tăng Thụy Tường tất nhiên không làm chủ,
tất cả do Tăng Thụy Khánh lo liệu.

Ai biết lão gia tử nghe xong, lặng yên suy nghĩ rất lâu, thế nhưng không đồng ý, nói là phải đợi Tử Phúc và Tử Hỉ trở về lại làm. Tăng Thụy
Khánh nghe xong tất nhiên không vừa ý, hỏi: "Dựa vào cái gì? Trưởng tử
trưởng tôn đều ở đây, chẳng lẽ nói đều không tính, nhất định phải chờ
hai tôn tử có tiền đồ kia của ngươi tới kiếm thể diện cho ngươi? Chẳng
lẽ ta và Tử Toàn không phải là nhi tử tôn tử của ngươi, ngươi muốn xử sự như vậy mà nói, cha, sau này chuyện ngươi dưỡng lão ta không quản nữa,
dù sao ngươi có một nhà lão Nhị là đủ rồi." Tăng Thụy Khánh nói xong
liền đá cửa đi ra ngoài.

Lời nói của Tăng Thụy Khánh khiến khuân mặt vốn đang u ám của lão gia tử càng bi thương, muốn nói cái gì đó, miệng mấp máy vái cái, vẫn là không nói ra miệng. Nói đến lão gia tử từ lúc bắt đầu làm quan tài này, trong lòng cứ cảm thấy nghẹn một luồng khí, không thông thuận, lão gia tử vất vả cả đời, nuôi lớn năm đứa nhỏ, không nghĩ tới năm đứa nhỏ này cực
đoan như thế, phát đạt cũng quá phát đạt, khổ cũng quá khổ, ganh đua
cũng quá ganh đua, hơn nữa là một nhà Tăng Thụy Tường hắn gần như không
tốn tâm tư để trong lòng ngược lại sống tốt nhất, nhi nữ xem trong nhất
ngược lại thường xuyên đâm dao găm vào tim bọn họ, hối hận thì đã muộn,
hối hận thì đã muộn rồi.

Tăng Thụy Tường không đành lòng nhìn lão gia tử thương tâm, đuổi theo ra nói với Tăng Thụy Khánh: "Đại ca, lời này của ngươi có chút quá rồi,
nhiều năm như vậy, cha và nương chuyện nào không phải là theo ngươi,
ngươi vuốt lương tâm của mình hỏi một chút, cha mẹ đối với ngươi và đối
với ta, là giống nhau sao? Cha hôm nay cũng cái tuổi này rồi, ông ấy
muốn làm cái gì, ngươi cứ theo ông ấy, lời nói làm thương tâm, có thể
được vài năm?"

"Lão Nhị, ngươi cũng thấy rồi, ta rất muốn đền bù một chút cho cha, ai
biết cha tuyệt không cảm kích, ta tội gì lấy mặt nóng của ta dán vào
mông lạnh của cha, trong lòng cha bây giờ chỉ có một nhà ngươi, ta mặc
kệ đấy."

"Đại ca, nói chuyện phải bằng lương tâm, trong lòng cha coi trọng ai sao ngươi có thể không rõ ràng? Ngươi nếu như vậy mà nói, có bản lĩnh ngươi đứng trước mặt người cả thôn, nói không cần cha, muốn ra khỏi môn hộ
Tăng gia, sau này, chuyện của cha, ta tuyệt đối sẽ không đến tìm ngươi
nữa, một mình ta lo tất." Tăng Thụy Tường nhìn Tăng Thụy Khánh nói.

Có lẽ là khí thế của Tăng Thụy Tường bỗng chốc làm Tăng Thụy Khánh kinh
hãi, Tăng Thụy Khánh lúc này không có xúc động nói muốn ra khỏi môn hộ
Tăng gia, đương nhiên, hắn cũng không có khả năng làm như vậy, trừ phi
hắn và Tử Toàn không có ý định đặt chân ở đây.

Tăng Thụy Khánh nhìn Tăng Thụy Tường hồi lâu, trong đầu xẹt qua vài ý
nghĩ, nhưng cho dù là ý nghĩ nào cũng nói cho hắn, không thể đắc tội
Tăng Thụy Tường, phải dỗ tốt Tăng Thụy Tường, nhất định phải dỗ lão gia
tử trước. Vừa nghĩ đến đây, Tăng Thụy Khánh tự đi vào nhà tìm lão gia tử nhận lỗi.

Tăng Thụy Tường rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, thấy Tăng Thụy Khánh quỳ gối trước mặt lão gia tử, lão gia tử ôm Tăng Thụy Khánh nước mắt đầy mặt,
Tăng Thụy Tường yên lặng về nhà.

Thẩm thị tất nhiên không biết những cái này, nàng nghĩ tới ngày nào đó
đến Phó gia và Hạ gia bái phỏng một chút, đang lo lắng tặng những cái gì đây, trong khố phòng cũng là có không ít, nhưng là, vật liệu may mặc,
đồ sứ, ngọc thạch… Phó gia và Hạ gia cũng không thiếu, Thẩm thị chọn đến chọn đi hoa cả mắt, đang lo nghĩ, đột nhiên thấy Tăng Thụy Tường đau
thương đầy mặt, vội buông việc trong tay, hầu hạ Tăng Thụy Tường cởi áo, rửa mặt.

Tăng Thụy Tường ôm cổ Thẩm thị, thì thào lẩm bẩm: "Vì sao, vì sao ta làm như thế nào, vẫn là kém hơn bọn họ?"

Thẩm thị nghe xong, biết Tăng Thụy Tường lại là bị thương tâm ở chỗ lão
gia tử, cũng không hỏi nguyên do, chỉ là vỗ phía sau lưng Tăng Thụy
Tường nói: "Không sao, ngươi còn có ta, còn có bọn nhỏ."

Tăng Thụy Tường thất thần một lát, cũng ý thức được mình luống cuống,
lôi kéo Thẩm thị ngồi xuống, nói chuyện chờ mấy người Tử Phúc về nhà rồi mới bày tiệc, Thẩm thị nghe xong cũng chẳng nói đúng sai. Nói thật ra,
đối với chuyện lão gia tử và Điền thị, trừ bỏ ra ít bạc, cái khác, Thẩm
thị căn bản không để trong lòng.

Ai ngờ không đợi Tăng Thụy Tường trở lại bình thường, Thạch bà tử chạy
tới, nói: "Lão gia, người nhà Đại cô nãi nãi tới, vợ chồng Đại cô nãi
nãi mang theo hai nhi tử, trong đó một người gọi là Tứ Mao đã rời nhà đi nhiều năm, ta chưa thấy qua, lão gia tử và lão thái thái đang ôm đứa
nhỏ khóc đấy."

Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nghe xong sửng sốt, Tứ Mao, Tứ Mao rời nhà
năm sáu năm về nhà rồi? Trước kia, cũng là một chút tin tức cũng không
có, ai cũng không biết đứa nhỏ này đến cùng ở nơi nào, bỗng nhiên đã về
nhà rồi?

Thẩm thị hỏi: "Ngươi nghe thấy bọn họ nói những cái gì?"

"Hình như là đứa nhỏ về nhà rồi, mấy năm nay hình như kiếm được chút
bạc, hình như phải về nhà thành thân hay là thế nào, ta không nghe rõ
lắm." Thạch bà tử nói.

Tăng Thụy Tường ngẫm nghĩ, nói: "Ngươi đi về trước đi, có chuyện gì lại
đến thưa một tiếng, để ý cảm xúc của lão nhân không thể quá kích động."
Thạch bà tử nghe xong đáp ứng rời đi.

Nơi này Tăng Thụy Tường và Thẩm thị cũng không sờ được manh mối, vừa
đúng lúc này Tử Tình đi đến, thấy Tăng Thụy Tường ở nhà, còn có vài phần kinh ngạc, hỏi: "Hôm nay cha làm sao lại có thời gian rảnh rỗi vậy?
Tiểu Tam lên lớp thay ngươi à?"

"Ừm, a công ngươi có chút việc, ta liền để Tiểu Tam đi."

Thẩm thị liếc nhìn Tăng Thụy Tường, lôi kéo Tử Tình ngồi xuống, nói:
"Vừa rồi Thạch bà tử đến truyền tin, nói là Tứ Mao nhà đại cô ngươi đã
trở lại, hình như là kiếm được ít bạc, đang cùng a công bà ngươi ôm nhau khóc đấy."

Phản ứng của Tử Tình cũng tương đối bình tĩnh, Tứ Mao rời nhà nhiều năm như vậy, nếu đã trở về, nhất định là áo gấm về nhà. Nói thật ra, ấn
tượng của Tử Tình với Tứ Mao coi như cũng được, còn nhỏ tuổi đã không ưa hành động của cha mẹ huynh trưởng trong nhà, không có sức thay đổi hiện trạng, cũng nhìn không thấy hi vọng, chỉ có thể rời nhà trốn đi. Xuân
Ngọc và Yến Nhân Đạt hai gốc trúc tồi kia, cũng có thể xuất ra một gốc
măng tốt này. Chẳng qua là không biết vài năm nay ở bên ngoài có mọc
lệch hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui