Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 380,

Editor: Trạch Mỗ

Xác định xong cây giống rồi, Tử Tình dẫn Tăng Thụy Tường và Thẩm thị tùy ý đi một chút xung quanh trong trang, hấp dẫn Tăng Thụy Tường là hai hàng phòng ốc chỉnh tề trong trang, cửa đối diện nhau, cũng coi như một con phố nhỏ, còn có mấy đứa nhỏ đang chơi đùa.

"Cha nương, nơi này lúc buổi sáng còn có một cái chợ sáng đấy, đều là sản phẩm trong trang, có thể tiêu tiền mua, cũng có thể trao đổi." Tử Tình nói.

Xuyên qua phố nhỏ, Tử Tình rẽ đến phía sau phòng ốc, phía sau chính là mấy ngọn núi kia, quả nhiên là quả hạnh non treo đầy cành, đứng trên đỉnh một ngọn núi nhỏ, quan sát toàn bộ thôn trang, vàng là lúa mạch, xanh là ruộng mạ, khắp nơi có thể nhìn thấy có bóng dáng bận rộn của con người.

Tăng Thụy Tường nhìn cười nói: "Nơi này của ngươi nói là thế ngoại đào nguyên cũng không đủ."

"Cha, nương, phía sau núi bên kia còn có nữa, chính là một cái đập chứa nước lớn, có củ niễng, có củ sen, có lẽ lúc này lá sen đã chồi ra rồi."

"Thôn trang này thật đúng là không nhỏ. Tuệ Sơn so với cái này nhỏ hơn, tổng cộng mới hơn tám mươi mẫu, chẳng qua, làm thư viện cũng đủ rồi." Tăng Thụy Tường nói.

"Khoan hãy nói, nếu giống như Tình nhi nói, xây phòng ốc ở trong đám cây, cũng không tệ, cái khác ta chưa từng thấy, bây giờ học đường kia cũng không tệ, còn có, mấy gian nhà cỏ tranh trong rừng đào nhà Tình nhi, nhìn cũng không tệ." Thẩm thị nói.

Tăng Thụy Tường nghe xong cười nói với Thẩm thị: "Ngay cả ngươi cũng nói tốt, chắc là tốt thật rồi."

Ba người vừa nói, vừa đi ra ngoài, bởi vì Thẩm thị nói, đi lâu chân mỏi rồi, bên kia là rừng trúc và lúa mạch, còn có đập chứa nước, nàng cũng lười đi nhìn thêm.

Sau khi từ Khang trang trở về, Tăng Thụy Tường mỗi ngày đi Tuệ sơn một chuyến, sau khi trở về một mình ở thư phòng tô tô viết viết, tầm qua nửa tháng Tăng Thụy Tường tìm tới dọn dẹp đám cây tạp trên Tuệ sơn trước, cũng có giữ lại một số cây tùng, một lần nữa sửa sang lại nơi đó.

Lúc này, Lâm Khang Bình cũng vào cửa, bởi vì Yên Nhiên sắp đầy một tuổi rồi. Vừa khéo, chuyện ở Việt Thành Lâm Khang Bình cũng làm được bảy tám phần, việc còn lại, đoán chừng mấy người Vương Tài cùng A Thổ, A Thủy có thể ứng phó xong được, Lâm Khang Bình liền vội vàng trở về.

Lâm Khang Bình sau khi rửa mặt mới có thời gian ngồi xuống, ôm Tử Tình, cùng Tử Tình nói chút chuyện Việt Thành. Thuyền lớn đã xuống nước rồi, lấy hàng từ chỗ Johann, vận chuyển đến khu đất liền, lại từ trong khu đất liền, vận chuyển đồ Johann cần qua, đã chạy được một vòng qua lại rồi.

"Ta thấy thuyền vận vẫn là lần đầu tiên làm, chẳng qua, ta không định lại dùng ngân phiếu trong nhà, chờ thuyền vận kiếm được bạc rồi, ta lại mua thuyền, còn có thể mua mấy chiếc thuyền nhỏ, chạy trong kênh đào và trong sông. Lần này ta đã bỏ ra tiền đặt cọc rồi, dùng chính là ngân phiếu ngươi đưa cho ta, ta ghi nhớ rồi, tổng cộng từ trong nhà cầm sáu vạn lượng ngân phiếu. Xem xem bao nhiêu năm ta có thể kiếm nó trở về?"

"Có ý gì? Chẳng lẽ ngươi còn định trả ta?"

Mặt Lâm Khang Bình ở trong cổ Tử Tình cọ xát hơn nửa ngày, mới nói: "Trả, nhất định trả, cả ta cùng trả."

Hai vợ chồng đang nói chuyện, Thư Duệ dẫn theo đám đệ đệ muội muội tiến vào, Thư Duệ đang trong thời gian nghỉ cày bừa vụ xuân, cho nên mấy ngày nay vẫn ở nhà, hơn hai tháng không nhìn thấy Lâm Khang Bình, bọn nhỏ đều rất nhớ.

Tử Tình đón Yên Nhiên trong tay Thư Duệ, để cho Yên Nhiên nhìn Lâm Khang Bình, nói: "Bảo bối, gọi phụ thân, gọi nào?"

Yên Nhiên nhìn nhìn Lâm Khang Bình, dường như không nhận ra, hoặc là nói phải là không nhận ra, ôm Tử Tình gọi "nương."

Lâm Khang Bình ngạc nhiên nhìn đứa nhỏ, nói: "Ta mới đi vài ngày đứa nhỏ lại có thể gọi nương rồi?"

"Cái này có cái gì ngạc nhiên? Đứa nhỏ một tuổi rồi, còn có thể gọi ca đó, Yên Nhiên, ngoan, gọi ca, ca." Tử Tình chỉ vào mấy người Thư Duệ nói với Yên Nhiên.

Yên Nhiên hướng về phía Thư Duệ ngọt ngào cười, đưa tay vào trong miệng, gọi "Ca ", có chút không rõ.

Thư Vĩ vội trèo lên trên đùi Tử Tình, lấy ngón tay Yên Nhiên ra, nói: "Muội muội ngoan, nương nói, trên ngón tay có trùng trùng, không thể bỏ vào trong miệng. Ca ca giúp ngươi lấy ra."

Lâm Khang Bình đón Yên Nhiên qua, Tử Tình ôm lấy Thư Vĩ, hôn nhẹ lên trán đứa nhỏ, khen nói: "Vẫn là ta tiểu nhi tử ngoan, nương nói cái gì cũng nhớ được. Sau này trưởng thành rồi, phải làm người như thế nào đây?"

"Nương, ta nhớ rồi, phải làm một người quả mà không hoa, mà không là làm một người có hoa không quả(*)." Thư Ngọc đáp trước.

(*)Quả mà không hoa: lời ca ngợi, kết quả nhưng không cần ra hoa, chỉ người có bản lĩnh nhưng không khoe khoang, ồn ào, không biểu hiện ra bên ngoài, có nội hàm (bọn Tàu thâm đây mà), có hoa mà không quả là nghĩa xấu, ngược lại.

Đây là Tử Tình trước đó vài ngày, cùng mấy cái đứa nhỏ giảng truyện 《cây lạc 》của Hứa Địa Sơn, không nghĩ tới đứa nhỏ còn nhớ.

Tử Tình ôm chầm lấy Thư Ngọc, hỏi: "Thế Ngọc Nhi có thể nói cho nương, cái gì là quả mà không hoa cái gì là có hoa không quả hay không?"

Thư Ngọc vừa mới bắt đầu vào học, chớp mắt ngẫm nghĩ, nói: "Phải có thực tài thực học, không nên chỉ có bề ngoài hoa lệ."

"Còn có, không nên làm người nông cạn." Thư Ngạn nói.

"Người có thực tài thực học, mới có tầm nhìn lâu dài, người chỉ chú trọng bề ngoài, khẳng định là tầm nhìn nông cạn, người có nội tâm xốc nổi." Thư Duệ nói tiếp.

Lâm Khang Bình đang chơi cùng Yên Nhiên, Yên Nhiên trước kia thích nhất trò chơi Lâm Khang Bình giơ nàng lên thật cao, mỗi lần giơ Yên Nhiên quá đỉnh đầu Lâm Khang Bình, đứa nhỏ đều sẽ cười khanh khách, bởi vậy lúc này, Lâm Khang Bình thấy đứa nhỏ không nhớ rõ hắn, vội lặp lại chiêu cũ. Quả nhiên, Yên Nhiên còn nhớ rõ cái này, như một đóa hoa cười như trước.

Lâm Khang Bình nghe xong lời nói của Thư Duệ và Thư Ngạn, để Yên Nhiên xuống, kéo Thư Duệ và Thư Ngạn qua, nói: "Con ta cũng thành người có học vấn, nói ra được lời nói, thật là có đạo lý, nào, phụ thân cũng ôm các ngươi một cái."

Lâm Khang Bình ôm mấy đứa nhỏ lăn lộn ở trên thảm, vui đùa ầm ĩ, khi người một nhà đang chơi đùa không biết trời chăng gì nữa, Thẩm thị tiến vào, vừa vặn thấy một nhà Tử Tình lăn lộn trên mặt đất, cười nói: "Không nghĩ tới Khang Bình thoạt nhìn là người không thích đùa giỡn lắm, lại có thể cùng bọn nhỏ chơi đùa vui vẻ như vậy, thật nên để cho cha ngươi cũng đến xem, hắn có khi nào cùng mấy người các ngươi chơi đùa như vậy?"

Lâm Khang Bình thấy Thẩm thị đến, vội đứng lên, nói: "Nương, ta vừa mới vào nhà rửa mặt xong, đang chuẩn bị đi thăm ngài và cha đây."

Tử Tình cũng nói: "Nương, không bằng gọi cha đến cùng ăn bữa cơm đi, dù sao trong nhà cũng chỉ có hai người các ngươi, muốn ta nói, các ngươi cũng đừng nổi lửa nữa, cứ ở đây cùng ăn đi, còn náo nhiệt hơn một chút.

"Vẫn là quên đi, chúng ta không câu nệ giờ sớm giờ tối, muốn ăn chút gì cũng tùy ý hơn, cũng không cho các ngươi thêm phiền, chẳng qua, bữa này hôm nay, vẫn là có thể."

Thư Duệ nghe xong, vội nói: "Bà ngoại, ta đi gọi ông ngoại."

Lúc Thư Duệ muốn ra ngoài, Thư Ngạn cũng đi theo qua, Thẩm thị thấy cười nói: "Đứa nhỏ này, thật hiểu chuyện. Ta còn tưởng rằng hắn không đi lên Kinh được, trong lòng có câu oán giận đấy."

Thật ra, Thư Duệ ban đầu cũng là có mấy câu oán giận, cảm thấy Tử Tình nói chuyện không giữ lời gì hết, sau này, Tử Tình phân tích kỹ lợi và hại đi Kinh Thành cùng ở lại trong nhà cho hắn, mấy đệ đệ muội muội còn nhỏ, đúng là thời điểm làm sâu thêm tình cảm, hắn đại ca này sớm rời đi như vậy, trở về đệ đệ muội muội cũng không nhận ra hắn, tương lai không thân thiết với đệ đệ muội muội, chẳng phải là mất nhiều hơn được?

Thư Duệ là người trọng tình cảm, nghe Tử Tình vừa nói như thế, cũng nghĩ thông, vô cùng vui vẻ ở lại nhà.

Ngày hôm sau, là mồng một tháng tư, Tử Tình sáng sớm phái Lâm Hưng đi vào thành An Châu lấy một cái bánh ngọt, là chuẩn bị ở trong tiệm của Trần thị, hôm qua đã thương lượng trước với Thẩm thị và Tăng Thụy Tường rồi, người một nhà mình ăn bữa cơm là được rồi.

Ai ngờ vừa ăn xong điểm tâm, Tử Tình liền thu được một phần đại lễ, Phó gia, Tử Tình và Thẩm thị thương lượng một chút, cũng không thể chỉ thu lễ không mời khách, liền phái Lâm Phúc đi An Châu đưa thiếp mời cho Phó gia và Hạ gia, bởi vì Tử Vũ nhất định là muốn mang theo đứa nhỏ đến, Tử Tình đại biểu Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đi tham gia tiệc tròn tuổi của nhi tử Tử Vũ, Hạ thái thái hỏi chuyện sinh nhật của Yên Nhiên, Tử Tình lo lắng nàng bới móc để ý, dứt khoát cũng đưa thiếp mời.

Lâm Phúc mới vừa đi, Hà thị, vợ chồng Thẩm Kiến Nhân tới đây, nói là mấy người Thẩm Kiến Sơn lát nữa cũng tới. Lại một lát, Thu Ngọc dẫn Uyển Tình Như Tình tới cửa, Bảo Phượng cũng đến tặng một phần lễ, một bộ quần áo trẻ con, đặt đồ ở chỗ người gác cổng rồi đi, bởi vì nàng biết, hôm nay nhà Tử Tình khách khứa không ít, không phải là nàng có thể nói chuyện với được, cho nên, liền không tới quấy rầy Tử Tình.

Tử Tình vội dặn dò Tiểu Tử chuẩn bị hai bàn tiệc thượng đẳng, Tiểu Tử bây giờ cũng có hai người làm giúp, Tiểu Mễ và Tiểu Thái, làm việc cũng có khuôn có dạng.

Phó phu nhân mang theo Gia Ninh tới trước, vừa vào cửa đã cười nói: "Còn mời, không uổng phí tâm tư của ta, ta vẫn luôn chờ đó, chờ đến hôm qua cũng không thấy ngươi đưa thiếp mời mời ta đến tiệc đầy tuổi của đứa nhỏ, ta vừa giận, đưa lễ tới sớm, xem ngươi còn có thể giả ngu trốn tránh không mời?"

Tử Tình nghe xong tiến lên khoác tay Phó phu nhân cười nói: "Là lỗi của ta, ta cứ nghĩ phu nhân là người bận rộn, không dám tùy tiện quấy rầy, đâu biết rằng phu nhân nhớ thương ta như vậy? Về sau, cửa lớn nhà ta mười hai canh giờ mở ra cho phu nhân, muốn đên lúc nào, ta đều “đeo giày ngược ra nghênh đón"."

(*)Đeo giày ngược ra ngênh đón: ý chỉ nóng lòng, vội vàng ra đón khách => nhiệt tình tiếp khách.

Tử Tình nói xong, Phó phu nhân cười nói: "Đừng chỉ bằng miệng nói lấy lệ với ta, hôm nay ta đến, ta muốn xem ngươi “đeo giày ngược ra nghênh đón" thế nào?"

Mấy người đang nói đùa, Hạ gia thái thái mang theo Tử Vũ còn có nhi tử của Tử Vũ đến, Hạ thái thái thấy Phó phu nhân có vài phần kinh ngạc, bởi vì khi con của Tử Vũ đầy tháng, Phó gia thế nhưng không có bất kỳ biểu hiện gì, lúc này, lại tự mình tới tham gia tiệc đầy tuổi của nữ nhi Tử Tình, còn mang theo gia quyến cùng đến, có thể thấy được quan hệ của Phó gia và Tử Tình không phải thân mật bình thường.

Tử Tình bế Yên Nhiên đi ra, trên người đứa nhỏ treo đầy đám đồ trang sức, bởi vì lúc trước đã nói, địa phương có chú trọng, đứa nhỏ đầy tháng, trăm ngày cùng một tuổi thu được đồ trang sức càng nhiều, chứng tỏ đứa nhỏ nhận được yêu thương càng nhiều, phúc khí sau này tất nhiên cũng nhiều, cho nên, những trang sức này phải đeo ở trên người đứa nhỏ thể hiện rõ ràng.

Sinh nhật thông thường đều là vòng cổ cùng khóa trường mệnh, cũng có vòng đeo tay vòng đeo chân gì đó, nặng trịch, đè ép đứa nhỏ không chịu được, Tử Tình vừa lấy, còn phải đeo cho đứa nhỏ, mỗi người tặng, đều phải qua một chút ở trên người đứa nhỏ, lại thêm vài câu nói may mắn. Vì thế, mấy người Lưu thị trước khi đi, đều để lại vòng cổ cùng khóa vàng trong tay Thẩm thị trước, chỉ còn chờ hôm nay lấy ra.

"Chậc chậc, ngươi xem đứa nhỏ này, đồ quá nhiều không đeo hết, thật đúng là phúc phận lớn." Hạ thái thái cười nói.

Mọi người đang cười, người gác cổng Lâm Mạch chạy tới nói, bên ngoài lại tới một chiếc xe ngựa tặng lễ nữa.

------

Cây lạc của Hứa Địa Sơn:

Hứa Địa Sơn (1893-1941), học giả, nhà văn hiện đại, tên Tán Khôn, tự Địa Sơn, bút danh Lạc Hoa Sinh, nguyên quán Yết Dương, Quảng Đông. Sinh ra trong một gia đình trí sĩ yêu nước ở Đài Nam, Đài Loan. Sau khi về đại lục sống ở Long Khê, Phúc Kiến….

“Cây lạc”:

Sau nhà chúng tôi có nửa mẫu đất để trống. Mẹ nói: “Để cho nó hoang vu thì quá đáng tiếc, các con đã thích ăn lạc như vậy, thì làm thành vườn lạc thôi.” Mua giống mua giống, động thổ động thổ, tưới vườn tưới vườn - mấy chị em chúng tôi cùng mấy đứa con gái đều rất thích; không quá mấy tháng, lại có thể thu hoạch rồi!

Mẹ nói: “Tối nay chúng ta có thể làm một lễ thu hoạch, cũng mời cha của các con tới nếm thử lạc mới của chúng ta, thế nào?” Chúng tôi đều đáp ứng. Mẹ đem lạc làm thành vài món, còn bảo lễ này muốn cử hành ở đình cỏ trong vườn.

Buổi tối đó sắc trời không tốt lắm, nhưng là cha cũng đến, quả thực rất khó được! Cha nói: “Các con thích ăn lạc sao?”

Chúng tôi đều tranh nhau trả lời: “Thích ạ!”

“Ai có thể nói ra chỗ tốt của lạc?”

Chị gái nói: “Mùi vị của lạc rất ngon.”

Anh trai nói: “Lạc có thể làm ra dầu.”

Tôi nói: “Vô luận loại nào mọi người đều có thể dùng giá rẻ mua nó để ăn; đều thích ăn nó. Đây chính là chỗ tốt của nó.”

Cha nói: “Công dụng của lạc tất nhiên rất nhiều; nhưng có một loại là vô cùng đáng quý. Hạt lạc nho nhỏ này không đẹp như quả táo, quả đào, quả lựu, treo quả của nó ở trên cành, màu sắc đỏ tươi xanh nhạt, làm cho người ta vừa nhìn đã sinh lòng hâm mộ. Nó chỉ chôn quả ở dưới đất, đợi đến trưởng thành, mới để cho người đào nó ra. Các con tình cờ nhìn thấy một cây lạc co quắp mà sinh trưởng ở trên mặt đất, không thể lập tức biết được nó có quả hay không, cần phải đợi đến khi con tiếp xúc với nó mới có thể biết được.”

Chúng tôi cùng nói: “Đúng vậy.” Mẹ tôi cũng gật đầu một cái. Cha tôi đón lấy nó nói: “Cho nên các con phải như cây lạc, bởi vì nó có ích, không phải là thứ lớn lao, xinh đẹp.”

Tôi nói: “Như vậy, người phải làm người có ích, không cần làm người vĩ đại, vẻ vang.” Cha nói: “Đây là hi vọng của cha đối với các con.”

Chúng tôi nói chuyện tới đêm khuya mới tan, hết thảy món lạc mặc dù không có, song lời nói của cha bây giờ vẫn còn khắc ghi ở trong lòng tôi.

(nguồn st baidu.com, Trạch Mỗ)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui