Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Editor: Trạch Mỗ

Đảo mắt, đã đến hai mươi sáu, là ngày đính hôn của Tiểu Văn, bởi vì Tăng Thụy Khánh và Tăng Thụy Tường đều không thể đi trước giữ thể diện, vẫn là Tử Tình cùng Thu Ngọc đi trước, lần này, Hạ Ngọc cũng không cho nhà gái thêm trang sức đính hôn nữa, chỉ là cho hai xấp vải bông, vẫn là Tử Tình đưa qua cho.

Nhà Hạ Ngọc bày hai bàn tiệc rượu, có bà cùng thúc thúc, thím của Tiểu Văn cùng với lí chính và mấy vị trưởng giả trong thôn, Hạ Ngọc vẫn là không thể ra ngoài tiếp khách, nhưng là tinh thần xem ra tốt hơn ngày đó một chút, Tử Tình cũng hơi thở phào nhẹ nhõm.

Từ thôn Kiều trở về, Lâm Khang Bình đã mua mảnh núi hoang kia, sau khi thu cam xong, vừa lúc mùa nông nhàn, Lâm Khang Bình tìm mấy người giúp đỡ Tăng Thụy Tường đi Tuệ sơn trồng cây, đồng thời, từ Khang trang tìm vài người đến sửa sang lại núi hoang, chẳng qua, lần này không có xây tường viện, dùng là tường rào bụi gai, không khác Khang trang lắm.

Tử Tình đi theo nhìn một cái, tổng cộng có bốn đỉnh núi, có hơn năm trăm mẫu, Lâm Khang Bình từ Khang trang đưa đến bốn hộ gia đình, một hộ gia đình phụ trách một đỉnh núi, trừ quản lý cây cam, còn phải kèm thêm nuôi gà và nuôi dê, bởi vì có Vương Thiết Sơn ở đó, nữ nhi của Vương Thiết Sơn gả cho một tiểu tử ở Khang trang, lần này, Lâm Khang Bình điều cả nữ nhi nữ tế của Vương Thiết Sơn tới, còn có mấy hộ khác cũng là từng chăm sóc cây ăn quả hoặc nuôi trồng ở Khang trang, không biết, Lâm Khang Bình bảo bọn họ hỏi Vương Thiết Sơn, Lâm Khang Bình nâng Vương Thiết Sơn lên làm quản sự, đồng thời phụ trách ươm giống.

Ngày hôm đó, Lâm Khang Bình vừa triệu tập người đào ngó sen ở Tình viên, không nghĩ tới Thẩm thị cùng Phó phu nhân, Tần phu nhân với Hạ thái thái đến, Tử Tình thấy trong vườn lộn xộn, vội nói: "Cũng là thật không khéo, biết các ngươi đến, sẽ lùi lại một ngày làm việc rồi."

"Đây có cái gì? Chúng ta vừa vặn còn chưa từng thấy đâu, vừa khéo nhìn một cái, còn có thể ăn một bữa củ sen tươi mới. Ngươi sẽ không không chào đón chúng ta chứ?" Tần phu nhân cười nói.

Tử Tình nghe xong chỉ đành phải cười nói: "Phu nhân nói nơi nào chứ, chúng ta cửa nhỏ nhà nghèo này, khách quý giống như ngài, cũng là cầu cũng không cầu được."

"Mới nói tướng công nhà ngươi ngọt miệng. Không nghĩ tới miệng ngươi cũng như ăn mật ăn đường. Lão gia nhà ta cũng là khen tướng công nhà ngươi không dứt miệng, nói nhìn không ra, tuổi còn trẻ. Đã có thành tựu này, vậy mà suy nghĩ xa như vậy, dám xuất dương kiếm bạc của người Tây Dương." Tần phu nhân cười nói.

Hạ thái thái còn không biết Tần đại nhân gặp Lâm Khang Bình, cho nên nghe xong lời nói của Tần phu nhân, có vài phần không hiểu, chẳng qua, Hạ thái thái cũng là nghe rõ một chuyện. Việc làm ăn của Lâm Khang Bình làm không nhỏ, hơn nữa còn là có quan hệ với người Tây Dương. Liền cười nói: "Đúng vậy, con dâu ta cũng là được từ tỷ tỷ nàng cho không ít thứ tốt, nói tỷ tỷ này từ nhỏ đã thương nàng, cái gì cũng không tiếc. Ta là nhìn đá quý gì đó trên đồ trang sức không giống với đồ của chúng ta, thì ra là hàng Tây Dương. Bạc của người Tây Dương có thể dễ kiếm như vậy? Lâm Khang Bình này đúng là thật có bản lĩnh."

Lời nói của Hạ thái thái vừa nịnh Tử Tình, cũng chỉ ra Tử Vũ và Tử Tình là tỷ muội tình thâm, lời này Tử Tình vẫn là nghe ra được, đương nhiên, Phó phu nhân cùng Tần phu nhân tất nhiên cũng nghe ra được. diendan.com

Phó phu nhân thầm nghĩ, muốn nói thân thiết, Tử Tình cũng là thân thiết với Tử Hỉ, cổ phần xưởng thủy tinh này cũng là cho Tử Hỉ ba thành. Hơn nữa, nghe ý tứ của nữ nhi, sau khi sinh Tử Hỉ không bao lâu là ở riêng rồi, Thẩm thị phải đi ra ngoài làm việc đồng áng, toàn dựa vào Tử Tình nuôi nấng Tử Hỉ, chờ khi Tử Vũ sinh ra. Điều kiện trong nhà đã chuyển biến tốt đẹp rồi, Thẩm thị cũng không có ra ngoài làm việc nữa, ở lại trong nhà trông Tử Vũ, cho nên muốn nói thân thiết, vẫn phải là tình cảm của Tử Hỉ và Tử Tình sâu sắc.

Cho nên, Phó phu nhân nghe xong lời nói của Hạ thái thái, cũng cười nói: "Ta nói năm nay thế nào thấy nữ nhi nhà ta mặc một bộ xiêm y the mỏng màu nhũ đỏ bạc bên trong da hồ ly, một xấp vải kia, cũng là phải mấy chục lượng bạc, nàng nói là Tử Tình cho, cũng là từ chỗ người Tây Dương tới được, đúng là đẹp thật."

Tần phu nhân nghe xong cười nói: "Phải không? Tử Tình, nhà ngươi còn có những thứ tốt gì, không bằng để cho ta cũng mở mang tầm mắt?"

Tần phu nhân đang lo tìm không thấy cơ hội vào nội viện nhà Tử Tình tham quan, vừa khéo hai người này nói như vậy, cũng là cho Tần phu nhân tìm được cớ.

Tử Tình cười nói: "Nhà ta có thể có thứ tốt gì? Chỉ là mấy thứ đồ tướng công nhà ta khi ở bên ngoài thấy chơi hay đẹp mắt nên mua về, cũng là thích mới mẻ, phu nhân có đồ tốt gì chưa từng thấy? Ta cũng không dám bêu xấu, vội vàng cầm đến, chẳng phải là làm trò cười cho người trong nghề rồi?"

"Nói cái này, ta cũng là nhớ tới một việc, Tử Tình, mì chỉ bạc lần trước sinh nhật Yên Nhiên nhà ngươi kia, là mua được ở đâu, mấy hôm nay lão thái thái nhà ta nói khẩu vị không tốt, muốn ăn mì sợi, ta đã nghĩ tới mì chỉ bạc kia nhà ngươi, nhưng là, toàn bộ phủ An Châu cũng không có nha?" Hạ thái thái hỏi.

"Đúng là không có, đó là từ Kinh Thành đưa tới đi? Ta về nhà vừa kể, lão thái thái nhà ta cũng muốn ăn, nàng vốn là người phương Bắc, thích ăn mì phở, ta tìm một vòng cũng không có tìm được, hồi tết, bảo nữ nhi của ta mang hộ về một chút, cũng không có cái vị kia của nhà Tử Tình, còn có điểm tâm này, cũng là tinh xảo đa dạng chưa từng thấy." Phó phu nhân nói.

"Ngươi vừa nói lời này, ta cũng là nghĩ tới, khi đó trong hòm Văn gia đưa tới còn có không ít mì mừng thọ, nhưng là, ta không thấy được điểm tâm mà?" Hạ thái thái nói.

Thẩm thị nghe xong hỏi Tử Tình: "Vẫn còn có? Tìm ra đây tặng cho người ta hai bánh?"

"Nương, đã qua nửa năm rồi, nếu còn, đã sớm sinh ra bọ rồi." Tử Tình trả lời.

Tần phu nhân nghe xong thầm nghĩ, xem ra, khách quý ở Kinh Thành Tử Tình quen biết còn không chỉ một nhà Văn gia. Nhưng là, nàng trở về hỏi thăm qua, Lâm Khang Bình cũng chỉ là gã sai vặt từ Văn gia đi ra, là gã sai vặt bên người Tam thiếu Văn gia, giúp đỡ Tam thiếu gia làm buôn bán vài năm, cũng không có đạo lý bảo vệ như vậy.

Đúng lúc này, Tiểu Phấn hỏi: "Nãi nãi, gia nói có lươn, bữa trưa giữ mấy vị khách nhân ở lại nếm thử."

Tử Tình đang lo làm sao đổi đề tài đây, nghe xong vội nói: "Được, còn có, nhặt lấy củ sen tốt nhất, đưa đến phòng bếp, làm một nồi canh xương hầm củ sen. Cái khác bảo Tiểu Tử xem mà làm, phải mới mẻ hơn một chút."

Tiểu Phấn đi rồi, Tử Tình nói với mấy vị trưởng bối: "Không bằng bốn người các đi chơi vài vòng, giữa trưa vừa vặn ăn đồ tươi mới, thật đúng là tới đúng dịp, bằng không, ta còn muốn đưa đi cho các nhà đấy. Hôm qua vừa hái cam xong, đang nghĩ tới chờ hôm nay lại có củ sen, đều đưa đi cho các vị trưởng bối. Không phải là thứ tốt gì, mấy vị phu nhân thái thái đừng ghét bỏ mới được."

Phó phu nhân nghe xong nói với Tần phu nhân: "Cam nhà Tử Tình đúng là ngọt hơn nhà khác một chút, chúng ta mang một sọt về trước, chờ ăn xong rồi, lại phái người đến lấy, chúng ta nếu mang đi nhiều, trong nhà cũng không để được, không có bị hỏng thì thật đáng tiếc."

Tần phu nhân nghe xong cười nói: "Cái này cũng thật thành da mặt dày rồi, ăn xong rồi còn muốn lấy về, ngươi nói, ta tặng ngươi đáp lễ gì mới được đây?"

Thẩm thị nghe xong vội nói: "Phu nhân đã tặng không ít thứ rồi, đồ này của chúng ta là nhà mình trồng, cũng không đáng bao nhiêu tiền, cũng chính là không coi mọi người là người ngoài, bằng không, ai còn không biết xấu hổ tặng? Không có khiến cho người ta chê cười chúng ta tặng không nổi lễ lấy đồ không đáng giá tiền này cho đủ số."

Lời nói của Thẩm thị làm cho Phó phu nhân nhớ tới ngày ấy Hạ thái thái cười nhạo quản gia nhà Tiểu Dực, không có tiền tặng lễ chỉ tặng một bức chữ, còn thiếu chút nữa chọc phải phiền toái, không nhịn được cười trộm. Vừa vặn, Tử Tình cũng nhớ đến việc này, âm thầm cười trộm.

Tần phu nhân vẫn chú ý Tử Tình, thấy Tử Tình cùng Phó phu nhân cười trộm, liền hỏi: "Hai người các ngươi vui vẻ cái gì vậy? Còn không mau nói ra, một người vui không bằng mọi người vui, ta thấy hai người các ngươi rõ ràng có gì dấu diếm."

Hạ thái thái thấy Tử Tình cùng Phó phu nhân cười trộm, lập tức cũng phản ứng lại, có chút đỏ mặt. Tần phu nhân là người khôn khéo cỡ nào, vừa thấy thân sắc của Hạ thái thái không đúng, bèn không hỏi tới nữa.

Cũng may Thẩm thị không phải cố ý, nói xong liền dẫn theo mọi người vào Tây phòng, Tiểu Bạch đã bày mạt chược xong, Tiểu Hoàng bây giờ đi theo sau Thẩm thị, cũng biết nhắc Thẩm thị một hai rồi.

Bốn vị phu nhân thái thái ngồi xuống, Tiểu Bạch để một cái bàn nhỏ bên cạnh chỗ ngồi mỗi người, mang nước trà điểm tâm lên, rồi rời đi, Tần phu nhân nâng chung trà lên nhấp một ngụm, nói: "Tử Tình, ngươi chưa từng nghĩ tới hay sao, mở cái cửa hàng ở An Châu, chuyên bán hàng Tây Dương, ta nghe nói, vải dệt bằng máy của bọn họ, thế nhưng so với vải chúng ta hay dùng còn rẻ hơn bền hơn."

Tử Tình nghe xong sửng sốt, hỏi: "Phu nhân đã thấy vải dệt bằng máy của bọn họ sao?"

"Ừ, từng thấy hồi ở Lĩnh Châu, bên đó gần Việt Thành, cũng có chút thuận tiện cho hàng ngoại vào thành."

"Nhà ta cũng có một ít, quả thật là bền hơn của chúng ta, ta cũng thật đúng là không nghĩ tới mở cửa hàng, việc này, đều là tướng công nhà ta quan tâm. Ta cũng là nghe hắn nói qua, nếu có thể mua được máy dệt hơi nước của người Tây Dương về nghiên cứu thì tốt rồi." Tử Tình thuận miệng nói.

"Ồ, chủ ý tốt như thế, không bằng bảo Khang Bình nhà ngươi làm thành việc này, quay đầu, nếu cần dùng người mà nói, bảo lão gia nhà ta tìm vài người biết việc thạo nghề cho." Tần phu nhân nói.

"Việc này, ta cũng không biết, phải hỏi tướng công nhà ta, ta cũng chỉ là từng nghe hắn nhắc tới một câu." Tử Tình vội giải thích.

"Đúng vậy, ai có thể biết những việc kia? Ta thấy nữ nhân chúng ta ấy à, chỉ cần học biết tiêu tiền như thế nào là được. Việc kiếm tiền này, tự nhiên có đám nam nhân lo." Phó phu nhân nói.

Phó phu nhân cũng là nghe hiểu ý của Tần phu nhân, sợ Tử Tình không biết nông sâu, vội chuyển chủ đề, Lâm Khang Bình muốn hợp tác, cũng chỉ có thể là tìm lão gia nhà nàng hợp tác, dù sao cũng là biết gốc biết rễ, huống chi, thế lực của lão gia nhà nàng cũng không yếu, qua hai năm nữa, Tri phủ An Châu này còn không biết là ai làm đâu? Tử Phúc cùng Tử Hỉ ở Kinh Thành có Văn gia cùng nhà Tiểu Dực tương trợ, trên kinh tế có hoa hồng xưởng thủy tinh làm hậu thuẫn, thăng cấp là tất nhiên.

Tần phu nhân nghe xong cười nói: "Cũng không phải là lời này, đây mới là có phúc khí đấy. Ta cũng là quan tâm suông rồi."

Ngữ điệu của Tần phu nhân vừa chuyển, Phó phu nhân cũng không nhiều lời nữa, mà Hạ thái thái không hiểu được, nói: "Nhà Tử Tình nếu mua được máy dệt hơi nước của người Tây Dương, vừa vặn mở một xưởng dệt, muốn ta nói, vừa làm liền làm lớn một chút, ta còn chưa có nghe nói xưởng dệt nhà ai là dùng máy móc của người Tây Dương đâu."

Ý của Hạ thái thái là giống như thủy tinh các nhà hùn vốn, nhưng là thấy Tần phu nhân ở đây, vẫn là không có nói ra lời này, dù sao chỉ cần Tử Tình làm lớn, đến lúc đó, chắc chắn không thể thiếu chỗ tốt của Tử Vũ. Huống chi, nàng còn có ba nữ tế, cũng đều cơ bản nhàn rỗi ăn tài sản tổ tiên để lại đấy, xem ra, là lúc giới thiệu nữ tế nàng quen biết với Lâm Khang Bình rồi. Đáng tiếc, Tử Vũ lại cứ không có ở bên cạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui