Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Tử Tình mang theo Yên Nhiên tiếp tục ở Khang viên, có khi đi trong rừng nhìn xem biển hoa hoa rụng đầy đất, có khi sẽ đi bờ sông nhặt đá cuội xinh đẹp, có khi sẽ mang theo đứa nhỏ đi lấy chút rau dại, ngày từng ngày trôi qua, nụ cười trên mặt Yên Nhiên càng ngày càng ít.

Cuối tháng lúc mộc hưu, bốn đứa Thư Duệ đều tới, năm người cùng Tử Tình dựng giàn đỗ đũa ở trong viện, đây là rau Tử Tình tự mình trồng. Yên Nhiên đột nhiên hỏi: "Đại ca, Tiểu Dực ca ca vì sao không đến thăm ta ?"

Thư Duệ cũng không suy nghĩ nhiều, nói: "Hắn không biết chúng ta còn có một chỗ ở này đâu? Ngươi nếu nhớ Tiểu Dực ca ca, chờ nương mang ngươi trở về thành rồi nói sau."

Thư Ngọc níu lấy búi tóc bánh bao của Yên Nhiên, cười nói: "Tiểu muội, Tam ca không ở đây, ngươi nhớ Tam ca hay không? Tam ca còn mang điểm tâm đến cho đó."

Thư Ngạn đá Thư Ngọc một cước, nói: "Cút ngay, chỗ điểm tâm này rõ ràng là ta cùng Đại ca móc tiền mua, bạc tháng của ngươi, cũng không biết ngươi làm cái gì rồi?"

"Nhị ca, ta biết, bạc của Tam ca đều giấu đi rồi, hắn nói muốn cóp tiền mua, mua. . ." Thư Vĩ vuốt đầu mình, nói: "Ta quên rồi."

Tử Tình nghe xong nhìn về phía Thư Ngọc. Thư Ngọc mới chín tuổi cả tuổi mụ, có thể làm gì?

Thư Ngọc thấy Tử Tình nhìn mình, vội nói: "Nương, ngươi yên tâm, ta chắc chắn không phải là làm chuyện xấu, thật sự."

"Không phải là chuyện xấu, ngươi có nói hay không, ngươi làm cái gì, không được làm nương lo lắng." Thư Duệ nghiêm khắc nói.

Thư Ngọc chỉ đành phải nói: "Nương, ta chỉ là đi hiệu sách tìm sách cũ, tìm sách hay có giá trị sưu tầm, ta liền mua lại, sau đó thì bán cho người cần, từ đó ta có thể kiếm được một khoản chênh lệch giá."

"Ngươi không chăm chỉ đọc sách, còn nhỏ đã suy nghĩ đến những thứ này. Bạc nương đưa cho ngươi không đủ dùng sao? Sau này không được đi nữa." Tử Tình giáo huấn Thư Ngọc.

Nói xong Tử Tình quay đầu đồng thời nói với mấy đứa nhỏ: "Nương không phải là thường nói với các ngươi, việc bây giờ các ngươi có thể làm, chính là đọc sách và chơi đùa, việc khác hết thảy không cần phải tốn tâm tư. Chờ các ngươi lớn. Muốn làm cái gì, nương sẽ không ngăn cản các ngươi, nhớ chưa?"

Mấy đứa Thư Duệ vội gật đầu. Tử Tình thấy Thư Ngọc tựa hồ có chút ấm ức, nghĩ vừa rồi giọng điệu của mình có chút nghiêm khắc, bèn kéo tay hắn qua, nhỏ giọng hỏi: "Ngọc nhi nói cho nương, ngươi cần bạc làm cái gì?"

Thư Ngọc nhìn Tử Tình, thấy Tử Tình không tức giận nữa, nói: "Nương không phải là luôn muốn mua tranh chữ của Tống Huy Tông sao? Bên cạnh trường tư thục của chúng ta có một hiệu sách. Ta không có việc gì thường đi dạo một chút, hỏi thăm tranh chữ của Tống Huy Tông, hắn ta nói hắn ta có thể mua được, rẻ nhất cũng phải một ngàn lượng bạc, ta muốn cóp tiền mua tặng cho nương. Mà bạc tháng của ta quá ít, liền nghĩ tới kiếm tiền như thế nào, vừa khéo nhìn thấy nhà hắn ta luôn có người đưa sách cũ đến bán, cũng luôn có người đến tìm sách cũ, ta bèn chọn sách cũ một lần, có người muốn ta hãy lén bán cho người ta."

Tử Tình vuốt đầu đứa nhỏ nói: "Ngươi còn nhỏ, nương là lo lắng ngươi lỡ như bị người lừa gạt đi, bạc là chuyện nhỏ, con ta mới là chuyện lớn. Ngươi nếu xảy ra chuyện gì, nương có thể làm sao bây giờ?"

"Đúng vậy, Tam đệ, cần bạc có thể mở miệng với nương, đây là chuyện tốt, nương còn có thể không ủng hộ ngươi? Chờ ngươi kiếm được một ngàn lượng bạc. Tranh chữ kia đã sớm bị người khác mua đi rồi." Thư Ngạn nói.

"Tốt cái gì mà tốt, ngươi có thể cam đoan không phải là tranh giả? Một tiểu hài tử như hắn, lừa gạt còn không dễ dàng? Đại ca nói sau này không được đi nữa, bạc cũng không cần ngươi kiếm." Thư Duệ nghiêm nghị nói.

"Tam đệ, nào, nói cho Nhị ca, ngươi kiếm được bao nhiêu bạc rồi?" Thư Ngạn cười hỏi.

Thư Ngọc thật ngượng ngùng cúi đầu nói: "Mới mười lượng, cộng thêm ta cóp, có hai mươi lượng."

Tử Tình cười nói: "Không nghĩ tới Ngọc Nhi nhà ta lợi hại nhất, lại có thể kiếm được mười lượng bạc."

"Nương, ta lợi hại nhất thật?" Thư Ngọc ngẩng đầu hỏi.

"Ừ, chỉ là lời hôm nay nương nói với ngươi, ngươi cũng phải nhớ kỹ, về sau không được lỗ mãng nữa. Chờ ngươi trưởng thành, ngươi muốn làm cái gì, lại thương lượng với nương, hiện tại, có cha nương ở đây, ngươi đọc sách cho tốt, vui vui vẻ vẻ lớn lên, nương đã vui vẻ rồi." Tử Tình nói.

"Dạ biết, nương." Thư Ngọc vui vẻ trả lời.

Tử Tình bọn họ nói xong, lại bắt đầu dựng giàn, đang làm, không nghĩ tới ríu rít đến một đám người, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị còn có Tử Phúc, Lưu thị bọn họ tất cả đều tới đây, Tử Phúc và Tử Lộc thấy Tử Tình mang theo bọn nhỏ dựng giàn, vội cuốn ống tay áo lên cười nói: "Bao nhiêu năm không có làm cái này rồi, hôm nay vừa vặn thử xem."

"Cha nương, còn có Đại ca Nhị ca, sao các ngươi đều đến đây?" Tử Tình hỏi.

"Chẳng phải là sắp đến sinh nhật của Yên Nhiên rồi, Đại ca ngươi bọn họ định làm vào mùng một, không có thời gian đến, vừa vặn hôm nay mộc hưu, cũng chưa từng tới vườn nhà ngươi, cùng nhau tới đây nhìn một cái." Thẩm thị cười nói.

"Đúng đó, muội muội, chỗ nhà ngươi lớn như vậy, có núi có sông, giống như là một thế ngoại đào nguyên." Lưu thị cười nói.

"Ngươi biết cái gì gọi là thế ngoại đào nguyên, cũng không cho nói bậy." Tử Phúc nói.

"Ai nha, các ngươi tranh luận cái này làm cái gì? Có thể lấp đầy bụng sao? Tỷ, vẫn là nấu cơm trước đi. Cơm cho nhiều người như vậy, còn không bận rộn một hồi." Tử Thọ cười nói.

"Làm sao Tiểu Tứ vừa đi, ngươi lại thành đồ ăn hàng rồi?" Tử Phúc cười nói.

Tử Tình nghe xong vội phái Tiểu Tử đi làm, Tiểu Bạch, Tiểu Mễ đều đi theo đi hỗ trợ.

Tử Tình vừa muốn đưa mọi người vào trong phòng dùng trà, bên ngoài lại là một trận tiếng vó ngựa, lần này là Tiểu Dực đến, người khác còn chưa có kịp phản ứng, Yên Nhiên lập tức vui mừng chạy tới, ôm lấy hai chân Tiểu Dực, hỏi: "Ca ca, sao ngươi giờ mới đến? Ta còn tưởng rằng ngươi không chơi cùng ta nữa?"

Tiểu Dực ôm lấy Yên Nhiên, nói: "Ca ca cũng phải đọc sách, vừa được nghỉ phép là đến thăm muội muội luôn, muội muội hình như gầy rồi?"

Câu nói sau cùng, Tiểu Dực là nói với Tử Tình, Tử Tình nói: "Có lẽ là ở nông thôn điều kiện hơi kém, tiểu ny tử không chịu ngoan ngoãn ăn cái gì."

"Cô cô, ngươi mang muội muội trở về trong thành đi? Các ngươi ở chỗ này, ta nhớ cô cô cũng không thể thường xuyên đến thăm cô cô." Tiểu Dực nói.

"Hôm nay người đền cũng thật đầy đủ hết, chắc không có khách nhân đến nữa đâu nhỉ?" Phó thị bế Vĩnh Chi cười nói.

"Phải đó, muốn đến đều đến cả rồi, thường ngày chỉ hai nương con chúng ta, quá quạnh quẽ rồi, ước gì có người đến thăm chúng ta, theo cùng chúng ta, ai ngờ các ngươi hôm nay lại đầy đủ hết, so với gửi thiếp mời còn đầy đủ hơn." Tử Tình cười nói.

"Không phải là Đại ngoại sinh nữ ta năm tuổi rồi sao? Thứ tốt không có, quần áo giày tất dù sao cũng phải chuẩn bị một phần, cũng là tâm ý của chúng ta." Lưu thị cười nói.

Lưu thị nói xong, nhận lấy một gói đồ từ trong tay Xuân Đào, đưa cho Tử Tình, mấy người Trần thị các nàng cũng đều là một bộ đồ mới, khá tốt, có trang phục mùa xuân có trang phục hè, ít nhất quần áo nửa năm không cần làm rồi.

Lưu thị nhìn Tiểu Dực cười nói: "Không biết Tiểu Dực của chúng ta tặng cho muội muội thứ tốt gì?"

"Không có thứ tốt gì, cũng là quần áo, là tỷ ta đích thân làm, còn có mấy thứ đồ chơi nhỏ ta cho muội muội."

Tử Tình vừa nghe là Lí Linh làm, bèn nói: "Chính tỷ ngươi vẫn là một đứa nhỏ đó, sao không biết xấu hổ để cho nàng làm?"

Chẳng qua nghĩ lại, Tử Tình lại có chút hoài nghi phán đoán của mình, một công chúa mười bốn tuổi có thể tự mình làm quần áo? Còn là cho một tiểu nha đầu mới gặp mặt một lần, việc này có chút khó giải thích, chẳng lẽ chỉ là họ hàng? Tử Tình nhìn Tiểu Dực, không biết nghĩ những gì.

Tử Tình dẫn mọi người vào phòng, Tiểu Dực kéo Yên Nhiên qua một bên, trịnh trọng nói: "Ca ca có đồ tặng ngươi."

Yên Nhiên cũng không có để ý, đồ Tiểu Dực cho nàng nhiều lắm, lễ vật hay không lễ vật , nàng cũng không hiểu lắm.

Tiểu Dực từ trong túi tay áo lấy ra một cái hộp gỗ tử đàn nhỏ, còn không có lớn bằng bàn tay, chẳng qua chạm trổ không tệ, mở hộp ra, bên trong là một con dấu, Tiểu Dực nói với Yên Nhiên: "Muội muội, đây là một con dấu, về sau, muội muội có việc tìm ca ca, cứ dùng con dấu này đóng vào, phái Truy Nguyệt tỷ tỷ hoặc người nào đưa tới, ta biết ngay là muội muội tìm ta, nhớ chưa? Bất kể chuyện gì, nhất là ngươi gặp phải vấn đề khó khăn hoặc nguy hiểm, nhớ phải để cho Truy Nguyệt tỷ tỷ tìm ca ca."

Tiểu Dực đã xuyên con dấu bằng sợi dây nhỏ rồi, đeo lên cổ Yên Nhiên, bỏ vào trong cổ áo, sau đó lại xác nhận một lần với Yên Nhiên.

Yên Nhiên cái hiểu cái không gật gật đầu, Tiểu Dực ôm Yên Nhiên hôn xuống trán, sau đó dẫn nàng vào nhà, Lưu thị trêu ghẹo nói: "Ngươi cùng muội muội ở bên ngoài thầm thì cái gì đấy? Nửa ngày này, có phải vụng trộm tặng lễ vật cho muội muội rồi hay không?" Bởi vì trong tay Yên Nhiên còn cầm chiếc hộp tử đàn nhỏ kia, cho nên Lưu thị có câu hỏi này.

Tiểu Dực chỉ đành phải cười nói: "Cái gì cũng không thể gạt được ánh mắt của Đại cữu nương. Ta chỉ là cho muội muội một món đồ nhỏ."

Tử Tình nghe xong nói: "Lại tiêu tiền lung tung gì đấy? Nàng chỉ là một đứa trẻ, đâu có biết cái gì tốt xấu?"

Tiểu Dực cười nói: "Đồ năm nay là tự ta nghĩ, không tốn một văn tiền."

Tử Tình nhận lấy cái hộp nhỏ trong tay Yên Nhiên hỏi: "Đây là Tử Thọ cữu cữu ngươi làm?"

"Vâng, vật liệu gỗ là ta đưa cho hắn, không nghĩ tới tay nghề của Tử Thọ cữu cữu còn rất khá."

Tử Tình nhận lấy mở ra vừa nhìn, bên trong là trống không, có chút hồ nghi nhìn về phía Tiểu Dực, Yên Nhiên không biết có ý gì, từ trong cổ áo mình kéo con dấu kia ra, cười nói: "Nương, đồ ở đây."

Tử Tình cầm trong tay nhìn lướt qua, đúng là đá Thọ Sơn lần trước mình mua cho hắn, chẳng qua là không có chữ, là một cái đồ án, là một đóa mẫu đơn nở rộ, làm Tử Tình nhớ tới thẻ bói kia, đó cũng là một đóa mẫu đơn đỏ thẫm nở rộ, chỗ khác biệt là, cánh hoa phức tạp của mẫu đơn trên thẻ bói Tử Tình cũng không có để ý, nhưng cánh hoa mẫu đơn trên con dấu của Yên Nhiên là ba vòng, vòng tâm hoa là năm cánh hoa, giữa là mười cánh hoa, vòng ngoài là mười lăm cánh hoa, chạm trổ rõ ràng, Tử Tình không biết có phải là có ngụ ý gì hay không?

Đương nhiên, Tiểu Dực không phải là vô duyên vô cớ tặng con dấu này cho Yên Nhiên, hắn là nghĩ năm nay Yên Nhiên năm tuổi, thời điểm mười tuổi có thể đính hôn rồi, bằng không, sẽ bị người cướp đi, thời điểm mười lăm tuổi, là có thể thành thân rồi, đương nhiên, những cái đó chỉ là ý tưởng trong lòng Tiểu Dực, lúc này, hắn cũng không dám nói ra.

Tử Tình nhìn Tiểu Dực, Tiểu Dực nói: "Tảng đá này là của cô cô mua, cô cô còn nhớ chứ? Con dấu là Tử Thọ cữu cữu khắc, cho nên nói, ta không tốn một văn tiền."

"Không ngờ như thế ngươi là sớm ngấm ngầm mưu tính rồi, ngươi đã sớm có chủ ý à?" Lưu thị cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui