Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Thu Ngọc nói với Tăng Thụy Tường: "Nhị ca, chuyện hôm nay, ta cũng không có mặt mũi để xin Nhị ca tha thứ, không phải là ta làm nữ nhi nói chuyện khó nghe, nương ta thật sự là người hồ đồ, bây giờ ta mới hiểu được, vì sao cha muốn ở trước khi đi, nói ra thân thế của ngươi."

"Tiểu muội, ngươi tới vừa đúng lúc, ta cùng Nhị tẩu ngươi quyết định rồi, chờ qua cúng thất tuần của nhạc mẫu, chúng ta quay trở lại Kinh Thành, việc trong nhà, ta có thể làm, chính là hàng năm vẫn phái ngươi đưa qua một gánh gạo, cái khác, ta cũng không giúp được ngươi cái gì." Tăng Thụy Tường nói.

"Nhị ca, hôm nay ta đến không phải vì những thứ đó, cuộc sống bây giờ của ta cũng không tồi rồi, hồi trẻ là ta không hiểu chuyện, luôn muốn dựa vào người khác để giúp đỡ mình, thiếu chút nữa là giống như Đại tỷ, sau này, vẫn là Nhị ca mắng tỉnh ta, mấy năm nay, chúng ta dựa vào chính mình cũng vực dậy được cuộc sống. Hôm nay ta đến, là tìm Khang Bình giúp đỡ hỏi thăm Tứ Mao một chút, nghe nói Tứ Mao ở Việt Thành bên kia chạy thuyền, cưới một bà nương bản địa, Khang Bình nếu có cơ hội trông thấy hắn, kính xin Khang Bình chiếu cố hắn một ít. Đứa nhỏ này, cũng quá đáng thương, đến cả nhà cũng không dám trở về." Thu Ngọc nói.

"Tiểu cô làm sao mà biết hắn ở Việt Thành? Làm sao đến cả nhà cũng không dám về?" Tử Tình hỏi.

"Hắn đã từng nhờ người mang về hộ một phong thư, cũng mang cho Đại cô ngươi chút ngân lượng, ai ngờ Đại cô ngươi biết được, cho rằng hắn ở bên ngoài phát tài to rồi, dẫn theo cả đại gia đình đi đến nương tựa Tứ Mao, Tứ Mao đâu thể nuôi nổi cả đại gia đình này? Trong cơn tức giận, đưa vợ con về nhà mẹ đẻ, hắn đi chạy thuyền, các ngươi nói một chút, đây không phải là nghiệp chướng sao? Ngộ nhỡ Tứ Mao lại có nguy hiểm, đáng tiếc một đứa trẻ tốt này." Thu Ngọc thở dài.

Đây chính là một tin tức lớn, Tử Tình bọn họ thật đúng là không biết một nhà Xuân Ngọc đi cả Việt Thành rồi, không thể không bội phục, đôi này, thật đúng là quỷ hút máu, dính vào, vẫy cũng không vẫy ra được.

"Hồ đồ, đây không phải là ép đứa nhỏ đi chết sao? Ở nhà thì không thể trồng trọt yên được? Bao nhiêu người không phải là đều sống như vậy?" Tăng Thụy Tường mắng.

"Ruộng đất nhà họ, không phải là ở trong tay lão bà Đại Mao sao? Nàng nào chịu lại lấy ra nuôi dưỡng gia đình, bản thân còn có năm đứa nhỏ chờ nuôi sống đấy? Nàng đến cả Đại Mao cũng không cần. Còn có thể chịu cần những người này." Thu Ngọc bĩu môi nói.

Việc này. Tử Tình cảm thấy thật đúng là không trách người ta được, ai bảo lúc trước một nhà Xuân Ngọc nhất định đòi đuổi người ta ra ngoài? Dựa vào cái gì hắn muốn quay đầu là quay lại được, Tử Tình còn có chút bội phục Vương thị này, một nữ nhân mang theo năm đứa nhỏ, hình như cuộc sống trôi qua rất tốt.

"Không có ruộng đất, không biết đi thuê một ít. Tứ Mao không phải là còn đưa bạc cho, cũng không biết mua vài mẫu đất cát trước? Cái gì cũng đừng nói, về sau những chuyện thối nát nhà nàng, đừng nói cho ta. Nghe xong là khó chịu, còn không bằng không biết." Tăng Thụy Tường ôm ngực thuận khí mấy cái.

"Được, ta biết rồi, ta nhờ người đi hỏi thăm một chút." Tử Tình vội đáp, không vì ai khác, chỉ vì Tứ Mao.

Một nhà Thu Ngọc đi rồi, cơn giận trong lòng Tăng Thụy Tường còn chưa nguôi. Một đại gia đình này làm thành như vậy, có thể trách ai? Còn không bằng tránh thật xa, mắt không thấy tâm không phiền.

Thẩm thị đột nhiên hỏi: "Toàn nói chuyện nhà Xuân Ngọc, Tiểu Văn trôi qua như thế nào cũng quên hỏi thăm một chút? Đứa nhỏ đó, cũng rất đáng thương."

Tử Lộc nói: "Nếu không, ngày mai ta cùng muội muội đi thăm Nhị dượng?"

Tử Tình nói: "Được, nên thế."

Ai ngờ ngày thứ hai, Tử Tình cùng Tử Lộc đang muốn ra cửa, Thạch bà tử ôm một bao lớn ra giao cho Tử Tình. Nói là quần áo làm cho Chu Thiên Thanh, Tử Tình nhìn Thạch bà tử, chẳng lẽ Thạch bà tử này có tình cảm với Chu Thiên Thanh? Nhưng là, Thạch bà tử thế nhưng hơn Chu Thiên Thanh phải đến một hai tuổi ý chứ? Hơn nữa, nàng là lúc nào có tâm tư này? Hạ Ngọc có biết hay không?

Thạch bà tử thấy Tử Tình đánh giá nàng, trái lại rất thản nhiên nói: "Cô nãi nãi yên tâm, nô tì không có tâm tư khác, chính là trước khi Nhị cô thái thái đi, nhờ ta chăm sóc nam nhân nàng. Ta không có cách nào. Mới gật đầu."

Tử Tình chỉ đành phải cười nói: "Nếu như thế, đa tạ đã lo lắng."

Dọc theo đường đi. Tử Tình cùng Tử Lộc nghiên cứu thảo luận tính khả thi của việc đem gả Thạch bà tử cho Chu Thiên Thanh, ai ngờ Tử Lộc không đồng ý, nói là từ trong lòng không tiếp nhận được, dù sao Thạch bà tử vẫn là một hạ nhân, lam sao có thể làm kế thất của dượng kế mẫu của Tiểu Văn? Chẳng lẽ là làm tiểu lão bà? Thế không phải càng chê cười?

Tử Tình thầm nghĩ, người xưa cũng là bảo thủ, có cái gì không tiếp nhận được? Chỉ đành phải nói: "Nhị ca, nếu đến nhà Nhị dượng, Nhị dượng có ý này, không bằng cứ để cho Thạch bà tử qua, tốt xấu gì cũng là thành toàn hai người. Vả lại, Khang Bình cũng không phải là xuất thân nô nô tịch đấy sao? Chẳng lẽ các ngươi đều chướng mắt hắn?"

Vừa hỏi câu này, hỏi khó Tử Lộc rồi, nói: "Bỏ đi, ta cũng không quản nữa, ngươi trở về thương nghị lại với nương đi."

Bởi vì Tiểu Văn còn chưa qua hiếu kỳ, cho nên Tiểu Văn cũng không ra ngoài học y, vừa lúc ở nhà cùng Chu Thiên Thanh, may mắn, Thủy Hoa ở trước khi Hạ Ngọc đi, đã có thai, cho nên, trong nhà có một nữ hài hai tuổi, cũng là giảm chút ưu phiền cho Chu Thiên Thanh.

Lúc Tử Tình bọn họ vào cửa, vừa vặn gặp Thủy Hoa đang hái rau ở trong viện tử, thấy Tử Tình, hết sức vui mừng, nói: "Thực ra cha đứa nhỏ biết các ngươi đã trở lại, muốn tới cửa thăm, ai ngờ biểu ca cùng biểu tỷ lại đến trước rồi, mời vào."

Chu Thiên Thanh ở trong phòng nghe thấy được động tĩnh, ôm đứa nhỏ cũng đi ra, nói: "Đến là tốt rồi, đến là tốt rồi, đáng tiếc, Nhị cô ngươi rốt cuộc không nhìn thấy được các ngươi nữa rồi."

Lời này, nói làm Tử Tình đau xót trong lòng, ánh mắt liền mơ hồ, Tử Tình ở trên người Hạ Ngọc tốn tâm tư nhiều nhất, nhìn nhà ở Tử Tình ra tiền hỗ trợ xây trước mắt, cùng với cây ăn quả giúp đỡ nàng trồng, đồ còn đây, mà người đã đi.

Tử Lộc không nhìn thấy Tiểu Văn, Thủy Hoa nói: "Hắn đi lên núi hái thuốc, việc đồng áng cũng không biết làm lắm, chỉ đành phải cho người khác thuê ruộng, hắn liền tìm cái nghề hái thuốc này, nói không uổng phí hắn học vài năm ở hiệu thuốc."

Tử Tình lúc này mới thấy thứ hình rễ cây phơi trong cái nong to ở trên ghế ngoài cửa, hóa ra đây là thảo dược à?

Tử Tình trước tiên hỏi có nguy hiểm hay không, tiếp lại hỏi tình hình thu vào, Thủy Hoa cười nói: "Vẫn được, cũng là khá hơn trồng trọt một chút, tỷ tỷ yên tâm, núi sâu hắn cũng không đi. Hai năm nay trông vào cái này, còn thêm được hai mẫu ruộng nước."

Tử Tình nhìn rau cùng gà vịt đầy sân, thu thập gọn gàng ngăn nắp, biết Thủy Hoa này cũng là người nhanh nhẹn chịu khó, bèn nói: "Còn sau này, hắn còn định đi hiệu thuốc không?"

"Đi, sao lại không đi? Bây giờ trong thôn có chút người tật bệnh nhỏ, cũng sẽ tìm tới cửa, để cho hắn tìm thảo dược uống, hắn nói, chờ qua hiếu kỳ, mới chăm chỉ học vài năm, rồi về nhà để tự mình làm thầy lang quê, vừa hái thuốc, vừa xem bệnh cho người ta, cũng có thể nuôi sống gia đình." Thủy Hoa cười nói.

Không riêng gì Thủy Hoa, nhà mẹ đẻ Thủy Hoa đối với cửa hôn sự này, cũng đều là càng ngày càng vừa lòng, Thủy Hoa gả tới đây không bao lâu đã đương gia làm chủ rồi, vừa bắt đầu nương nàng còn có chút lo lắng bệnh của Hạ Ngọc sẽ mệt chết nữ nhi, ai ngờ căn bản không cần nữ nhi quan tâm, Hạ Ngọc cũng không kéo dài bao lâu liền đi. Nhìn nữ tế là người văn nhược, không nghĩ tới còn có một ngón nghề, nhận biết thảo dược, cuộc sống của đôi phu thê là càng ngày càng tốt.

Tử Tình vừa nghe lời này, liền biết Thủy Hoa là người biết điều, cũng không uổng khi đó mình chọn trúng nàng, còn tặng nàng một cây trâm cài.

Tử Tình đi theo vào phòng, giao bao đồ trong tay cho Chu Thiên Thanh, Tử Tình nói: "Nhị dượng, đây là quần áo mùa đông Thạch bà tử làm cho ngươi, nhờ ta đưa tới cho ngươi. Ngươi xem còn thiếu cái gì, trở về ta nói với nàng một tiếng."

Chu Thiên Thanh vội nói: "Không cần, ngươi nói cho nàng, ta còn có xiêm y mặc, dù không tốt, không phải còn có con dâu sao?"

Thủy Hoa cũng nói: "Thực không cần phiền toái người nhà tỷ tỷ, xiêm y của cha ta, ta cũng định làm cho đấy."

"Nhị dượng, ý của cha nương ta, chờ bà ngoại ta qua cúng thất tuần, vẫn cùng chúng ta trở lại Kinh Thành, một mình Thạch bà tử ở lại nhà ta, cũng không có ý nghĩa gì, không bằng ta vẫn phái nàng tới đây, giúp đỡ ngươi lo liệu việc nhà, ngươi thấy thế nào?" Tử Tình hỏi.

"Cái này không được, người ngoài nhìn giống cái gì, trước kia là có Nhị cô ngươi, bây giờ trong nhà chỉ mấy người chúng ta, con dâu lại là người có năng lực, chút việc nhà ấy, đâu còn cần mời người ngoài đến giúp đỡ?" Chu Thiên Thanh vội xua tay nói.

Tử Tình nghe xong, cũng không tiện khuyên nữa, lời này, không dễ nói nữa, Tử Tình dù sao cũng phải lo lắng đến cảm thụ của Tiểu Văn.

Nghe nói Tử Văn phải trời tối mới có thể trở về, Tử Tình cũng không đợi nữa, trò chuyện cùng Chu Thiên Thanh và Thủy Hoa, ở lại ăn bữa cơm trưa, rồi quay về.

Sau khi về nhà, Tử Tình đưa ra chuyện Thạch bà tử với Thẩm thị, Thẩm thị nói: "Việc này không tốt, ngươi cũng không thể nói những việc này với dượng ngươi trước, lỡ như Tiểu Văn hiểu lầm ngươi là hỏng rồi, dù sao Thạch bà tử ở nhà bọn họ, cũng làm hạ nhân thời gian dài như vậy."

Tử Tình vừa nghe, chỉ đành phải từ bỏ.

Ai ngờ ngày hôm sau, Tiểu Văn cùng Thủy Hoa tới cửa, vào cửa dập đầu cho Tăng Thụy Tường và Thẩm thị trước, vừa muốn dập đầu với Tử Tình, Tử Tình vội đỡ hắn dậy, Tiểu Văn khóc nói: "Cái dập đầu này của tỷ tỷ, về lý nên được, những năm này tỷ tỷ đối với nương ta, đệ đệ xem ở trong mắt, ghi ở trong lòng. Nương ta vẫn luôn nhắc tới, không có tỷ tỷ, nàng đã sớm. . ."

Câu nói kế tiếp, Tiểu Văn không nói tiếp, Thẩm thị khuyên nhủ: "Đừng khách khí như thế, nương ngươi là ai? Cũng không phải thân nhân của chúng ta sao?"

"Lời tuy nói như thế, thân nhân và thân nhân, cũng là không hề giống nhau." Tiểu Văn nói.

Lời này, cũng là chân lý, chẳng qua, ai cũng không muốn nhắc tới những chuyện không thoải mái này, Tăng Thụy Tường hỏi tới sinh kế mấy năm nay của Tiểu Văn, cùng với tình trạng sức khỏe của Chu Thiên Thanh, cái khác, hắn cũng không muốn quan tâm.

Tiểu Văn đột nhiên nói: "Nhị cữu, Nhị cữu nương, Tiểu Văn có chuyện, muốn trưng cầu ý kiến của các ngươi, hôm qua tỷ tỷ cũng nói, Nhị cữu cùng cữu nương còn muốn đi Kinh Thành, tỷ tỷ nói, đưa Thạch bà bà cho cha ta, cha ta không đồng ý. Thực ra, lúc nương ta đi, đã giao phó cha ta cho Thạch bà bà, nói là đời này nàng liên lụy cha ta rồi, bảo cha ta tìm người thân thể khoẻ mạnh hầu hạ hắn vài năm, đổi người khác, nương ta còn lo lắng đối với chúng ta không tốt, chẳng qua, nếu là Thạch bà bà thì nàng an tâm rồi."

Tăng Thụy Tường nghe xong ngạc nhiên, nói: "Hồ đồ, chủ ý quái quỷ gì thế? Nương ngươi lúc đó hồ đồ, ngươi cũng hồ đồ theo sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui