Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

PN21, phân công cổ phần

"Ách, chuyện viết bản thảo này để một bên trước đã, ngươi có phải nên tìm được phòng ốc trước, thuê người, thuê người xong phải phân công tốt, chủ bút, hiệu đính, sắp chữ, tranh minh hoạ hay không, những sư phụ này ngươi đều phải mời đến, một mình ngươi là không làm được một tờ báo, còn có, định giá và phát hành một tờ báo, đúng rồi, thuê khất cái đầu đường giúp ngươi bán báo, một tờ báo, làm sao cũng phải lấy ra cho người ta nửa văn tiền, bọn họ suốt ngày không có việc gì có thể làm, làm chân chạy thành thạo nhất rồi, cứ như vậy, ngươi còn giúp triều đình một việc lớn." Tử Tình nói.

"Nương, ngươi quả nhiên là người thông minh, vừa nói, là nói trúng ngay trọng điểm." Thư Ngạn cao hứng mà ngồi xuống đối diện Tử Tình.

Lâm Khang Bình đá hắn một cước, nói: "Chẳng lẽ cha ngươi không phải là người thông minh, là một người ngốc?"

"Cha, sao có thể chứ? Nếu thật nói đến làm ăn, vẫn phải là dựa vào cha, bởi vậy, hai người các ngươi chính là tuyệt phối, tuyệt phối, tuyệt phối chân chính." Thư Ngạn cười nịnh nọt Lâm Khang Bình.

"Ai và ai là tuyệt phối?" Thư Duệ cùng Lý Dực đồng thời tiến vào.

"Còn có thể là ai? Tất nhiên là cha ta và nương ta, ta vừa nói với nương muốn làm báo giấy, nương nói ra cho ta vài đề nghị đúng trọng tâm, chuyện còn lại, thì giao cho cha ta rồi. Đại ca, xuất tiền từ trong nhà, tính cho ngươi một cổ." Thư Ngạn nói.

Nương, ngươi cố ý, xuất tiền từ trong nhà, còn đòi tự ta nhập cổ phần?" Yên Nhiên lôi kéo Tử Tình đòi cổ phần.

"Không phải chứ, muội muội, ngươi đã sắp gả đến Hoàng gia, còn muốn tự mình kiếm tiền làm cái gì?" Thư Duệ cố ý nhìn Lý Dực một cái, cười nói.

"Đại ca thật xấu, lát nữa ta làm cái gì, các ngươi cũng không cho nhập cổ phần, chỉ tính cho mình." Yên Nhiên nắm quả đấm nhỏ nói.

"Muội muội, ghê gớm quá nha, Đại ca trêu chọc ngươi chơi thôi, muội muội muốn làm cái gì, không ngại nói cho Đại ca, nếu là thiếu bạc dùng, chỗ Đại ca có." Thư Duệ vội vuốt đầu Yên Nhiên, cũng không dám dùng sức cười, chỉ có thể nén cười.

Lý Dực liếc nhìn Thư Duệ, nói: "Ta cùng muội muội hùn vốn, của ta chính là của muội muội."

Hai năm qua Lý Dực đã ở bên ngoài thiết lập chút sản nghiệp, không riêng gì thôn trang cùng cửa hàng, còn có khách sạn, thực lâu, thuyền vận, mỏ các loại..., những thứ này, cũng là dùng đồ cưới của mẫu thân hắn để lại, cho nên, hắn không thiếu tiền.

Tử Tình cười nói: "Mấy huynh đệ các ngươi cầm bạc tự mua sản nghiệp đi, đồ trong nhà, vẫn là giữ lại cho muội muội các ngươi. Nàng là một nữ nhi gia, không cho nhiều chút đồ cưới, ta không yên lòng."

"Nương, ta nuôi được muội muội, thật sự." Lý Dực vội nói.

Tử Tình nghe xong liếc xéo Lý Dực một cái, bất mãn móc máy hắn một câu: "Ngươi nuôi được muội muội? Ngươi cũng không phải là chỉ có một mình Yên nhi?"

"Đúng đó, giờ có tiểu lão bà rồi sẽ có thứ tử thứ nữ, chuyện tương lai rất phiền toái." Lâm Khang Bình cũng không vừa lòng mà trợn mắt nhìn Lý Dực một cái, chuyện trắc thất này, nhớ tới là khó chịu.

"Không bằng, không để cho muội muội gả cho hắn nữa, chúng ta mang theo muội muội đi quốc gia Tây Dương, nơi đó nam nữ ngang hàng, một chồng một vợ, muội muội nhất định có thể tìm được một người thật lòng thương yêu nàng." Thư Duệ cùng Thư Ngạn đồng thời nói, đều liếc xéo Lý Dực một cái.

"Đừng, cha nương, Đại ca Nhị ca, ta bảo đảm không có làm chuyện có lỗi với Yên nhi, sau này, ta sẽ giải thích rõ ràng cho các ngươi." Lý Dực nghe xong gấp gáp rồi.

Tử Tình nhìn hắn, thấy trong phòng nhiều người, cũng không tiện hỏi nhiều, cộng thêm còn có Yên Nhiên ở đây, liền đè xuống nghi ngờ trong lòng, nói: "Được rồi, bớt nói lạc đề, đứng đắn để cho cha các ngươi giúp ngươi xem một chút bản kế hoạch này còn có chỗ nào cần cải tiến, sớm đi lo liệu mới phải, đừng để có một chủ ý tốt, ngược lại để cho người khác chiếm được tiên cơ, sẽ không tốt rồi."

Lâm Khang Bình tất nhiên hiểu ý Tử Tình, mang theo mấy người bọn họ đi thư phòng, Yên Nhiên lăn vào trong lòng Tử Tình, hai nương con trò chuyện.

Kể từ năm ngoái sau khi Lý Dực chuyển từ trong cung ra, chuyện hai trắc thất kia, vẫn chặn ở trong lòng Yên Nhiên, tiểu nha đầu dấu rất nhiều tâm sự, ngay cả Tử Tình cũng không chịu nói. Tử Tình nghe lời vừa rồi của Lý Dực, hình như có ý khác, nhưng là, lúc đó, hắn không phải nói, ngay cả thuốc cũng đút rồi sao? Vậy còn có thể là chuyện gì?

Chẳng qua, Tử Tình nhìn dung mạo của Yên Nhiên, đã có mấy phần thoát ra như đại cô nương rồi, khuôn mặt nhỏ mập mạp tròn núc ních trước kia hiện tại đã lớn thành mặt trái xoan điển hình rồi, quả thực là đôi mắt sáng long lanh, môi hồng răng trắng, Tử Tình vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, cười nói: "Bảo bối nhà ta năm nay cũng mười ba rồi, còn có thể ở lại bên nương mấy năm?"

"Nương, ngươi yên tâm đi, ta xuất giá rồi, sau này vẫn ngày ngày về nhà, cùng cha nương ăn cơm."

"Thì ra ngươi không phải là đến cùng cha nương, là tới cọ cơm?" Tử Tình cười một câu.

"Xem nương nói kia, nữ nhi tất nhiên là vì cùng cha nương, ta thích ở cùng một chỗ với nương, chỉ muốn giống như nương và bà ngoại."

"Bản thân ta là cũng muốn, nhưng là, đâu có chuyện thích hợp như vậy? Ngươi nếu là gả cho một gia đình bình thường, có lẽ, nương còn giúp ngươi một phen, nhưng chuyện trong cung này, nương đâu thể nói được?"

Hai nương con đang nói, mấy người Lưu thị tiến vào, hai năm qua Lưu thị thanh nhàn rồi, ba nữ nhi xuất giá cả rồi, còn lại nhi tử còn nhỏ, không nóng nảy, trái lại Trần thị hai năm qua giống như Tử Tình, các nhi tử đều đã đến tuổi đón dâu.

Yên Nhiên biết mấy người các nàng muốn nói hôn sự của Thư Ngạn cùng Vĩnh Bách, bèn lui ra ngoài, trở về phòng mình.

Vừa lúc, ba đứa Vĩnh Huyên cùng Vĩnh Cầm Vĩnh Chi đến tìm nàng, Vĩnh Huyên năm nay mười bốn, bắt đầu trổ mã gầy đi rồi, nghiễm nhiên đã là một người thanh tú rồi.

Bốn tiểu cô nương đang nói đùa ở trong phòng, Vĩnh Huyên đột nhiên thở dài nói: "Vẫn là Yên Nhiên muội muội tốt, đừng nhìn còn nhỏ, đã sớm có nơi quy túc, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tính tình của nhau cũng đều quen thuộc, không giống chúng ta, tương lai này, còn không biết ở nơi nào đây?"

"Tứ tỷ tỷ đang yên lành, sao lại nói đến lời này? Tương lai, dù sao không ra khỏi kinh thành này là được." Vĩnh Cầm trả lời.

"Các ngươi biết cái gì, ta là nghĩ tới, giống như mấy người Đại tỷ tỷ các nàng, trước kia thân với chúng ta như vậy, xuất giá rồi, chẳng phải chính là kinh thành sao? Nhưng là, một năm chúng ta có thể gặp mặt được mấy lần, tương lai Yên Nhiên muội muội nếu vào Vương Phủ, chính là Vương Phi rồi, có thể dễ dàng ra ngoài sao?" Vĩnh Huyên nói.

"Muốn chết, Tứ tỷ tỷ lại nói như vậy?" Yên Nhiên nghe xong đỏ mặt.

"Ngươi đỏ mặt cái gì, cũng đã đính hôn rồi, còn có thể đổi ý sao? Chuyện không sớm muộn gì này, trong lòng ta chẳng qua là cảm khái hai câu." Vĩnh Huyên liếc Yên Nhiên một cái.

"Ta đây không ra được, các ngươi không thể tới thăm ta sao? Thật là đần." Yên Nhiên cười nói.

"Ơ, Đại biểu tỷ lúc này sao không e lệ rồi thế?" Vĩnh Chi nháy mắt mấy cái với các nàng, mọi người đều cười rộ lên.

Yên Nhiên thấy vậy, tiến lên cù Vĩnh Chi, nói: "Hóa ra các ngươi không phải là đến thăm, là tới chọc ghẹo ta."

Vĩnh Huyên vội kéo Yên Nhiên ra, nói: "Mới không phải như vậy, là bởi vì nghĩ tới những chuyện này, cảm khái mấy câu mà thôi, ai còn có thể đặc biệt tới giễu cợt ngươi chứ? Đúng là quá rảnh rỗi rồi?"

"Tứ tỷ tỷ nói nửa ngày, cũng không nói chuyện nghiêm chính. Vẫn là ta tới nói đi, là như vậy, Tứ tỷ tỷ thấy mấy người Đại nương và Nhị nương mở quán cơm kia, nghĩ tới mấy tỷ muội chúng ta trong tay cũng có mấy đồng tiền nhàn rỗi, Tứ tỷ tỷ muốn mở một phường thêu, bởi vậy lúc này đến hỏi ý kiến của Yên Nhiên?"

"Ừm, Tứ tỷ tỷ muốn mở phường thêu? Mở ở đâu? Người nào đi quản lý? Chúng ta đều không ra ngoài được, hơn nữa, phường thêu ở Kinh thành còn thiếu sao? Chúng ta đi đâu tìm tú nữ?" Yên Nhiên suy nghĩ một chút, lắc đầu.

"Thế theo ngươi, ngươi cảm thấy làm cái gì thì thích hợp?" Vĩnh Huyên hỏi.

"Trong tay các ngươi có bao nhiêu bạc?" Yên Nhiên hỏi trước.

"Có thể có bao nhiêu? Chỉ là chút bạc tháng mỗi tháng gom góp lại, cộng thêm tiền mừng tuổi lễ mừng năm mới, ta có thể lấy ra một trăm lượng, hai nàng cũng tầm như thế." Vĩnh Huyên nói.

"Ta nghe nói, Nhị ca ta muốn làm báo chí, không bằng các ngươi đi năn nỉ hắn, xem thử một trăm lượng này, có thể làm những gì, tốt nhất, để cho Nhị ca kiếm chút tiền đồ cưới cho các ngươi." Yên Nhiên cười nói.

"Đúng là thật điên rồi, xem ba người chúng ta không thu thập ngươi một trận tử tế." Mấy người Vĩnh Huyên nói xong đè Yên Nhiên xuống.

Mấy đứa náo loạn một trận, lại cùng đến tìm Thư Ngạn, Thư Ngạn đang ở trong phòng Tử Tình, nghe xong lời mấy người các nàng nói, cười nói: "Nương, ngươi xem kìa, việc còn chưa có làm, bạc đã có người đưa trước tới cửa rồi."

"Nhị ca, đừng quên tính ta một phần." Yên Nhiên cũng vội nói.

Tử Tình suy nghĩ một chút, nói với Thư Ngạn: "Không bằng, ngươi quy ra một trăm cổ, cũng cho mấy người bọn họ nhập một cổ, người lớn không xen vào, đám biểu ca biểu đệ biểu muội biểu tỷ của ngươi kia, mỗi người một cổ, còn dư lại, năm người các ngươi chia nhau, ngươi đi hỏi xem được không? Mấy đứa nhỏ, cũng đừng bỏ sót, tìm cữu nương ngươi đòi bạc đi."

Ý của Tử Tình, là muốn kéo bọn tiểu bối này một phen, việc báo chí, vừa bắt đầu có thể không kiếm được tiền, nhưng là làm tốt rồi, tuyệt đối là một nghề nghiệp làm ra tiền.

Mấy đứa Vĩnh Huyên nghe xong, vội trở về tìm người lớn thương lượng, ai ngờ thời gian không được một lúc, mấy người Lưu thị đều tới cả.

"Nhị cháu ngoại trai có mối làm ăn tốt gì? Nói nghe một chút." Lưu thị hỏi.

Thư Ngạn chỉ đành phải nói lại sự việc, mấy người Lưu thị không hiểu những thứ này, chẳng qua, có người dẫn đầu, mình chỉ phụ trách lấy tiền, có cái gì không thích hợp ? Nếu không thích hợp, đó cũng là cổ phần chiếm giữ quá ít. Chẳng qua cũng biết, chuyện này, là Thư Ngạn ra mặt lo liệu, nghe tới bỏ vốn cũng không lớn, nhà Tử Tình cũng không thiếu chút bạc này, đơn giản là muốn cho mấy đứa nhỏ hưởng ké, đây đã là tình cảm rồi.

Những năm này, xưởng thủy tinh xưởng xi măng lại mở ra mấy cái, tiền lãi một cổ hàng năm cũng được hơn vạn, nếu không có số tiền kia, Lưu thị gả nữ phong quang ở đâu ra?

Nghĩ tới đây, Lưu thị nhìn Tử Tình, hỏi: "Muội muội nha, không phải là Đại tẩu nói ngươi, ngươi cũng đừng nhàn rỗi, nghĩ xem còn có chuyện gì mang theo mấy người chúng ta làm, ta vẫn còn có đại sự của hai nhi tử chưa có làm."

"Đại tẩu ngươi còn không biết đủ, thực sự khó khăn chính là ta cùng Tam tẩu, chúng ta nhưng là một đại sự cũng chưa làm, nhà ta còn năm đứa đấy." Phó thị cười nói.

"Tứ đệ muội là không lo, điều kiện của Tứ đệ muội hơn ta nhiều, ta thật đúng là một việc cũng chưa làm đâu." Dương thị cũng cười nói.

Thu nhập một năm của Phó thị so với Dương thị nhiều hơn hai vạn lượng, tiếp những năm này, chênh lệch, rất lớn.

Tử Tình biết cuộc sống của Dương thị khó khăn hơn một chút, nhưng là, để cho mình ra mặt làm ăn, đó là vạn vạn lần không thể. Thứ nhất mình cũng không có đầu óc kia, không có tinh lực như vậy, thứ hai Lâm Khang Bình cũng sẽ không đồng ý đi lo nghĩ những thứ này, việc làm ăn của trong nhà còn muốn chờ Thư Ngọc trở lại, ném cho Thư ngọc, mang theo Tử Tình đi ra ngoài du ngoạn đấy.

Yên Nhiên nghe xong lời mọi người nói, cảm giác mình dường như tìm phiền toái cho nương và Nhị ca rồi, bèn nhìn nhìn Thư Ngạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui