Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Tử Tình nghe cha nói đến kim mao, nhớ bản thân cũng có, vừa vặn dùng để thử nghiệm có kỳ diệu như vậy không."Cha đừng đi tìm lang trung, con có kim mao."

Nói xong Tử Tình liền vào nhà tìm kiếm, nàng nhớ là để ở cái bọc mà Thẩm thị cho, tìm được, Tăng Thụy Tường nghi ngờ: "Con có thứ này à?"

Tăng Thụy Tường tiếp nhận, mở ra, cao hứng: "Trời ạ, đúng là nó." Sau đó cẩn thận lấy một ít bôi lên miệng vết thương của Tử Phúc, quả thật, lập tức không đổ máu nữa.

Tử Tình rất buồn bực, sao kết quả lại linh nghiệm như vậy, "Cha, Thủy cô cô cho con đó, còn nói thứ này đã cứu lão cô công (chồng của chị ruột ông nội) một mạng, bảo con cất đi."

"Vậy con cất đi, đây là cơ duyên của con. Có tiền cũng không mua được đâu." Thấy miệng vết thương Tử Phúc chuyển biến tốt, Tăng Thụy Tường có tâm tình kể truyền kỳ về Tiêu lão gia tử đã trải qua.

Thì ra Tiêu lão gia tử mồ côi, từ nhỏ đã cùng sư phụ học bản lĩnh săn thú, lúc hắn đến Ngô Đồng trấn, thuê phòng ở của lão bà ( bà cố ), lúc đó hắn chỉ có một cung tên và một chủy thủ (dao ngắn) tốt, một bộ đồ rách rưới, tiền thuê nhà nợ lại, chờ hắn bán con mồi sẽ đưa. Lão bà thấy hắn đáng thương, còn thường xuyên lấy thức ăn cho hắn.

Tiêu lão gia tử làm giàu là vì hắn đánh chết được một con hổ lớn, lúc đó bên người con hổ lớn còn có hai con hổ nhỏ, vừa sinh được không bao lâu, nên hắn mới có cơ hội, Tiêu lão gia tử còn đang do dự muốn bắt hổ con về nhà không, bởi vì cả người hổ đều là bảo vật. Lúc này, một con hổ lớn khác đi đến, chắc là một cặp với hổ đã chết, con chết là con cái, hổ đực nổi giận, định bổ nhào vào trên người hắn, hắn bắt một con hổ nhỏ, hổ đực liền dừng lại, nức nở .

Tiêu lão gia tử không đành lòng, nhưng lại không dám dễ dàng buông hổ nhỏ, liền lui về sau, ai biết hổ đực hiểu lầm, chạy đi, Tiêu lão gia tử đang buồn bực, chỉ chốc lát hổ đực lại trở lại , miệng ngậm một bó lông vàng giống lông cho, lão gia tử không hiểu ý gì, hổ đực tự vạch một vết thương lên đùi mình, đổ máu, rút mấy lông ra, bỏ lên đó, máu lập tức ngừng lại. Sau đó, hổ đực nhấc chân chỉa chỉa hổ con trong tay hắn, nức nở.

Tiêu lão gia tử mới hiểu hổ đực muốn dùng thứ này để trao đổi hổ con với hắn. Thật ra thì hắn cũng không muốn làm hổ con thương tổn gì, chỉ sợ mình không thoát được, thấy vậy, hắn nhanh buông hổ con ra, hổ đực để kim mao cẩu xuống, dẫn 2 hổ con đi, vừa đi vừa cẩn thận nhìn hổ cái trên đất.

Tiêu lão gia tử thấy chúng nó đi xa, mới nhặt kim mao cẩu trên đất lên, kỳ thực là không giống lông cẩu, hắn chưa thấy bao giờ, hỏi nhiều nhân cũng không rõ, đương nhiên là Tiêu lão gia tử không nói ra nó kỳ hiệu thế nào.

Sau này, Tiêu lão gia tử kéo hổ cái về bán, cũng bởi vậy mà giàu lên, cưới Tăng thị, mua nhà, trồi trong nhà lại mở cửa hàng bánh nướng, bản thân vẫn lấy nghề săn thú để kiếm tiền, nhưng từ nay về sau, hắn không bao giờ săn hổ nữa.

Thì ra là có sự lạ lùng đến vậy, gió đêm thổi qua, thổi vào tim Tử Tình, ê ẩm chua chát, không biết vì sao mình lại vậy.

Tử Tình về phòng cản thận cất đi, ngay cả Tiêu Tú Thủy cũng không biết được sự ngây thơ thời con nít lại cải biến số phần nghèo khổ sau này của mình. Đương nhiên, đây là tương lai.

Từ ngày đó trở đi, Tăng Thụy Tường không đi bắt ếch nữa, chân Tử Phúc phải mười ngày mới lành. Ngày nào Tử Tình cũng trò chuyện cùng hắn.

Hôm nay, Tử Tình giữ nhà, dưa hấu bán cũng gần hết, thấy hôm nay còn nóng như vậy, lo lắng sẽ hạn hán, lúa đã cấy, nhưng ai có thể cam đoan thu hoạch được? Liền nhắc nhở bóng gió cho Thẩm thị, muốn nhổ lúa trồng khoai tây. Thẩm thị cũng đang có ý này, khoai tây sản lượng cao, quản lý cũng không mất công, tiền lời mạnh hơn. Hơn nữa bốn mẫu ruộng cạn cần thu hoạch, nàng nhìn qua, không bị ảnh hưởng vì nóng như lúa, đến lúc đó phải trồng khoai tây hết.

Tuy rằng lúa không có thu hoạch, nhưng nhà Tử Tình vẫn tốt, vốn chỉ có một mẫu ruộng nước, ảnh hưởng không lớn, dưa hấu năm nay thu được hơn 500 lượng bạc, trừ chi phí mua núi thì trong nhà còn dư hơn 400 lượng. Thẩm thị muốn mua chút ruộng nước, Tử Tình sẽ không quan tâm chuyện này, mình chỉ phụ trách gà con sau núi thôi.

Đang nói, Thu Ngọc đến truyền tin, Tứ mao nhà Xuân Ngọc làm tiệc tròn một tuổi, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đều ghét bọn họ, còn muốn nhận quà nữa à, năm ngoái một bữa cơm nhận quà 3 lần, còn chưa thấy đủ sao.

Tăng Thụy Tường nghe xong, nói: "Thôi thì cứ chuẩn bị lung tung là được."

Thẩm thị cân nhắc nửa ngày, vẫn làm cho bộ quần áo, một đôi giày, trong nhà có sẵn vãi, làm cũng không mất nhiều thời gian, từ lúc điều kiện trong nhà tốt lên, Thẩm thị mua vải rất nhiều, nói là mưa nhiều thì rẻ hơn, còn nữa, trong nhà nhiều đứa nhỏ, nhanh lớn, với lại còn làm ga giường, bọc gối, bọc chăn.

Lễ vật chuẩn bị tốt, nhưng đến ngày đó ai cũng không muốn đi theo, Tử Phúc đẩy Tử Lộc, Tử Lộc đẩy Tử Tình, Tử Tình đẩy Tử Thọ, Tăng Thụy Tường thấy vậy, nói: "Thôi thì ngươi đi một mình cũng được, chả có món gì ngon đâu, dẫn con theo chỉ tốn công trông coi."

"Cha đi với nương đi, năm cũ đại cha đi cũng với đại nương mà." Tử Tình nói.

Có Tăng Thụy Tường đi cùng, Thẩm thị rất vui vẻ, Tử Tình đi theo bọn họ đến lão phòng, chuẩn bị tìm Tiêu Tú Thủy, chuyện kim mao còn chưa cảm ơn nàng ấy đâu, Tử Tình hái được một quả dưa hấu, không lớn, cũng không còn mấy quả trong vườn nữa, lại hái vài trái dưa chuột, Tăng Thụy Tường cầm giúp.

Đến lão phòng, Điền thị lại ngại Thẩm thị quà tặng ít, chỉ tang nói hòe (nói này chỉ nọ), nhưng Thẩm thị không để ý, đâu phải lần một lần hai? Nhưng Tăng Thụy Tường có chút mất hứng, lời mẹ cha nói, cho dù không dễ nghe thì hắn cũng không nói lại được.

Tử Tình muốn nói vài câu, nhà mình mới xây nhà, cả gia đình đại cô đến hai lần mà chỉ cho mười văn tiền, thấy Tăng Thụy Tường ở đây nên ngừng lại, tốt xấu gì cũng phải nể mặt cha.

Thấy Tử Tình đem mấy thứ định rinh đi, Điền thị càng tức giận, nhưng có lão gia tử ở nên bà không nói cái gì, chỉ bảo: "Tử Tình, nhà đại cô ngươi còn chưa được ăn dưa hấu đâu."

"Bà, nhà đại cô có trồng mà, tiểu cô đã lấy quả làm giống đưa cho họ, ngươi đã quên sao?" Tử Tình cố ý hỏi.

"Nhà đại cô ngươi không biết có trồng chưa nữa, mấy ngày hôm trước ngươi đã cho bà cô dưa hấu rồi, sao lại đưa nữa?" Thu Ngọc hỏi.

"Đi đi, làm khó đứa nhỏ làm gì." Lão gia tử lên tiếng, Tử Tình cũng không chờ Điền thị mở miệng, liền ra cửa.

Tiêu Tú Thủy nhìn thấy Tử Tình, tất nhiên là cao hứng, lấy dưa chuột rửa, rồi ăn, kéo Tử Tình vào trong phòng nàng nói chuyện. Tử Tình thấy giường trong phòng nàng đã chuyển đi một cái, phòng chỉ còn lại nàng cùng Tú Anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui