Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi

  Chương 151: Hội nghị gia đình

Tăng Thụy Tường nói muốn mở một hội nghị gia đình, bọn Tử Phúc đều không hiểu, đây chính là việc chưa có bao giờ, Lâm Khang Bình định rời đi, bị Tăng Thụy Tường giữ lại, cả nhà vào phòng, Tăng Thụy Tường nhìn mọi người, nói: "Từ lúc ở riêng, chúng ta càng ngày càng tốt lên, ta cùng nương các ngươi trải qua mấy năm nay, hiểu ra một đạo lý, đó là người thân sau khi thành thân, đều có tính toán riêng mình, càng ở riêng sớm càng có lợi cho con cái. Gia đình càng đông, không đồng lòng, làm việc cãi cọ so đo nhau, e sợ mình làm nhiều chịu thiệt, hận không thể ngươi ăn ta, ta ăn ngươi, máu mủ tình thâm mà vì tiền tài, lợi ích cá nhân làm mờ nhạt, cuối cùng, còn xa lạ hơn người xa lạ. Ta và cô cô các ngươi, cả đại cha nữa, chính là một ví dụ."

Tăng Thụy Tường dừng một chút, nhìn Thẩm thị, tiếp tục nói: "Nương các ngươi mấy năm nay chịu bao nhiêu khổ, các ngươi cũng biết. Cho nên, ta và nương các ngươi đã thương lượng sớm, chờ đứa nhỏ thành thân, tuyệt sẽ không ép các ngươi ở chung, cho các ngươi ở riêng sớm, bằng bản lĩnh của mình mà ăn cơm, nếu không có bản lĩnh thì mấy năm nay chúng ta cũng có chút sản nghiệp, an phận trông nom số sản nghiệp ấy, cũng có thể áo cơm không lo cả đời. Cho nên, nhà này tạm thời tách ra như vậy, ta và nương các ngươi quyết định, cho mỗi đứa nhỏ hai cửa hàng, một trăm mẫu ruộng nước, cộng thêm hai ngàn lượng ngân lượng khi ở riêng. Hai cửa hàng tiền thuê một năm là một trăm lượng, một trăm mẫu ruộng nước chỉ cần không gặp năm thiên tai cũng có thể được hai trăm năm mươi lượng tiền thuê, đủ để người giàu sống mấy năm, cho nên các ngươi một năm dựa vào số tiền thuê này cũng thừa được nhiều. Bây giờ chúng ta có của cải là 10 cửa hàng, 420 mẫu ruộng nước, trong nhà có hơn ba ngàn ngân lượng. Cho Tử Phúc hai ngàn lượng trước, cộng thêm hai cửa hàng một trăm mẫu ruộng nước, ngày mai tiền thuê cửa hàng các ngươi tự đi thu."

"Cha, con là trưởng tử, sao mới thành thân đã ở riêng được. Đệ đệ muội muội đều còn nhỏ, con còn chưa cống hiến được gì cho gia đình, sao có thể rời đi trước được, cha, con không đồng ý ở riêng, nếu ở riêng, con cảm thấy con sẽ xa lạ với đệ đệ muội muội." Tử Phúc vội nói.

"Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta cùng nương ngươi đã nghĩ rồi, nhà này là nhất định phải chia ra, chia càng sớm càng có lợi với các ngươi, chúng ta trải nhiều nên hiểu." Tăng Thụy Tường nói.

"Nếu như vậy thì cha đừng cho con nhiều bạc, con ở nhà nhiều mà. Lỡ có gì cần dùng gấp thì sao? Còn nữa, năm nay tiểu nhị sẽ thành thân, phải chuẩn bị nhiều ngân lượng." Tử Phúc nói.

Lưu thị một mặt ngơ ngác, giống nằm mơ, đánh chết nàng cũng không ngờ Tăng gia có của cải nhiều như vậy, giống như bánh bao thịt từ trên trời rơi trúng đầu nàng.

"Không cần, trong nhà đủ bạc. Hàng năm đều có tiền thu. Các ngươi đi kinh thành, trong tay phải có chút bạc phòng thân. Năm ngoái mùa màng không tốt, giảm sản lượng thật nhiều, nên địa tô không thu, dưa hấu cùng cam đều giảm sản lượng, dù vậy, một năm vẫn đủ bạc cho tiểu nhị dùng." Thẩm thị nói.

"Đúng rồi, ngày mai tìm lí chính phân hộ tịch cho ngươi, giấy tờ đất và cửa hang sang tên luôn, không có hộ tịch thì các ngươi không thể có tài sản. Về sau, các ngươi phải tự dựa vào chính mình, chúng ta chỉ hy vọng sau này các ngươi sống tốt, nhớ đến tình cảm huynh đệ, nhưng có gì xảy ra cũng cấm không được dòm ngó đến tài sản của người nhà. Ta cùng nương ngươi không có yêu cầu nào khác nữa." Tăng Thụy Tường nói.

"Còn một việc nữa, phần gia nghiệp này chủ yếu dựa vào Tình nhi mà có, cho nên về sau Tình nhi cùng Vũ Nhi đều giống các ngươi, cũng là hai ngàn lượng bạc hai cửa hàng một trăm mẫu ruộng nước, ta nói trước, các ngươi có ý kiến không? Đừng để đến lúc đó bảo ta làm nương mà thiên vị." Thẩm thị hỏi.

"Không có, không có. Theo con thì phải cho muội muội nhiều đồ cưới, dù sao muội muội gả vào nhà người khác, phải có một ít ngân lượng phòng thân." Tử Phúc nói.

"Không cần cho thêm, cả nhà bằng nhau, sau khi ở riêng xong, tiền nhà kiếm được là của nhà, tiền các ngươi tự kiếm là của các ngươi. Nhưng các ngươi nhớ đến Tình nhi nhiều một chút là được." Thẩm thị vung tay.

"Nương, không cho Tình nhi cũng không sao, ta có thể nuôi Tình nhi, các ngươi yên tâm đi. Tương lai của chúng ta chắc chắn tốt đẹp, phần tài sản đó chứ cho đệ đệ muội muội đi." Lâm Khang Bình nói, đẩy Tử Tình đang ngẩn người.

Tử Tình đắm chìm trong cảm xúc của mình, đại ca thành thân, có người hắn yêu thương, bây giờ đi xa, đến kinh thành, trong nhà lại ở riêng, về sau, chỉ sợ mình khó hưởng thụ của sự yêu thương của hắn, kế tiếp là nhị ca, nước mắt Tử Tình rơi từng giọt.

"Đừng cãi nữa, ngươi là ngươi, đồ cưới là đồ cưới. Ta nói rồi, nữ nhân cũng vậy. Chờ trăm năm sau, phần tài sản còn lại các ngươi tự chia đều." Tăng Thụy Tường nói.

Lâm Khang Bình thấy Tử Tình không có phản ứng, cúi đầu, thấy từng giọt nước mắt tuôn rơi, Lâm Khang Bình biết tâm tư của Tử Tình, vội lấy khăn của mình ra, nếu không có nhiều người, Lâm Khang Bình đã lau cho nàng. Lâm Khang Bình nhẹ nói bên tai Tử Tình: "Yên tâm, về sau chúng ta không đi đâu cả, ở lại bên cạnh cha mẹ, đại ca bọn họ trở về, chúng ta vẫn có thể ăn ở cùng nhau."

"Tỷ tỷ, sao ngươi khóc, được rồi, đừng khóc nữa, có phải thấy cha mẹ cho ngươi ít đồ cưới không, ngươi yên tâm, chờ đệ đệ kiếm được tiền, chắc chắn sẽ cho ngươi một quà lớn." Tử Hỉ sát bên Tử Tình, cười trêu ghẹo một câu.

"Tiểu tứ nói bậy gì thế hả, không thấy tỷ ngươi đang thương tâm à?" Lâm Khang Bình trừng mắt nhìn Tử Hỉ.

"Ngươi biết cái gì chứ, ta đang chọc cho tỷ ấy cười mà. Tỷ, về sau ta ở đâu, ngươi liền ở đấy, ta không rời xa ngươi đâu." Tử Hỉ nói.

Tử Tình nghe, nở nụ cười, "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Sao ngươi không nói ta ở đâu ngươi ở đấy, ngươi ngay chỗ nào, vì sao muốn ta đi theo ngươi, ngươi không đi theo ta được à? Với lại chờ tương lai ngươi đón dâu, ngươi hẵng nói những lời này."

"Nhìn xem, ta chọc tye cười rồi đó. Chúng ta đi đâu vẫn ở cùng nhau mà, chắc chắn được ăn ngon uống ngọt." Tử Hỉ reo lên.

Tử Phúc thấy Tử Tình, nói: "Cha mẹ, các ngươi yên tâm đi, cho dù ta có ở đâu, có làm gì, ta đều sẽ nhớ tới đệ đệ muội muội. Cũng sẽ nhớ được trách nhiệm của trưởng tử." Tử Phúc nói xong, dẫn Lưu thị lạy cha mẹ ba cái.

Thẩm thị lấy tay che miệng, nức nở nói: "Nhất định phải nhớ được lời nương nói, tết hàng năm phải về nhà, để nương trông thấy các con."
2

Tử Tình thấy Thẩm thị rơi lệ, cũng nhịn không được, lúc này Lâm Khang Bình thoải mái lau lệ cho Tử Tình, tay kia thì nắm tay Tử Tình, nếu người không nhiều, hắn còn muốn ôm Tử Tình vào ngực mà dỗ dành, từng giọt nước mắt đều là của người hắn yêu nhất, tâm hắn cũng đau đớn. Người khác chưa để ý, nhưng Lưu thị hâm mộ cực kì, muội phu này đúng là thương cô em chồng mà.

Thẩm thị nói xong, lại kéo tay Lưu thị, chỉ nghe Thẩm thị nói: "Con à, mấy ngày nay nương đã nhìn kĩ, ngươi cũng là người có thể chịu khó, nhớ sống cho tốt. Chờ khi nào có con, bận quá thì mua nha đầu giúp ngươi, không sợ tiêu bạc đâu. Cả nhà chúng ta hằng năm chỉ tiêu dùng hơn 20 lượng, tính cả đồ ăn và mặc thì tầm 50 là đủ. Trong lòng ngươi phải có tính toán trước, tiền bạc này phải quản lý thế nào cho đúng. Lần này để các ngươi đi kinh thành, chủ yếu vì học nghiệp của Tử Phúc, các ngươi mua một căn nhà nhỏ ở kinh thành, hoặc thuê một căn cũng được, bạc còn thừa thì mua cửa hàng ở kinh thành rồi cho thuê, tiền thêu cũng đủ xài. Con à, Tử Phúc là trượng phu của ngươi, là người mà ngươi dựa vào cả đời, hắn tốt thì ngươi mới tốt, cho nên, thường ngày chăm sóc nhiều cho hắn thay ta."

"Vâng thưa nương, ta nhớ kỹ. Ta nhất định sẽ chăm sóc hắn cho tốt, ngài yên tâm đi. Ta cũng sẽ nhắc nhở hắn viết thư nhiều hơn gửi về nhà." Lưu thị trả lời.

"Không bằng đại ca mua căn nhà ở kinh thành đi, nếu muốn ở trong kinh nhiều năm cũng tiện. Về sau cho thuê hoặc bán đều tùy ý các ngươi. Ta cùng đi với các ngươi, các ngươi cứ tạm ở trong nhà của ta đã, rồi từ từ tìm kiếm, không vội gì đâu, nhất định phải mua được căn nhà vừa ý. Qua hai năm, dẫn cha cùng nương đi kinh thành dạo chơi." Lâm Khang Bình nói.

"Vậy thì tốt, trên đường còn có người hỗ trợ." Tử Phúc nói.

"Ngày mai ngươi đi làm hộ tịch thì thuận tiện dẫn nàng dâu về nhà mẹ đẻ ở một ngày. Chuyến đi này phải tầm một năm mới về." Thẩm thị nói với Tử Phúc, lại nói Lưu thị: "Chuyện trong nhà, ta không giấu giếm ngươi, là coi ngươi như một phân tử của gia đình, nhưng đừng nói cho người ngoài biết. Ta nói ngươi hiểu không?"

Lưu thị vội đáp ứng. Thẩm thị lại bảo nàng cất tiền đi.

"Cha, nương, việc ở riêng này có nói cho ông bà biết không? Dù sao trước khi đi con cũng đến đó, chuyện phân chia hộ tịch, sớm hay muộn gì bọn họ cũng biết, chuyện lớn như vậy mà không nói một tiếng, nếu nghe người khác nói thì ông bà sẽ trách tội chúng ta." Tử Phúc hỏi.

Tăng Thụy Tường nghĩ nghĩ, nói: "Ngày mai chúng ta đến đó nói, sau đó đi tìm lí chính, sớm làm xong chuyện để còn đi."

Tử Phúc gật gật đầu.

Cả nhà lại nói ít chuyện, biết Tử Phúc muốn đi kinh thành, hơn nữa cũng ở riêng sống một mình, trong lòng mọi người đều ê ẩm, Tử Tình càng không cần nói, tiễn Tử Phúc, còn tiễn Lâm Khang Bình, vẻ u sầu ly biệt lan tràn trong long mỗi người.  

  Chương 152: Quốc tử giám

Sáng hôm sau, Tăng Thụy Tường dẫn Tử Phúc cùng Lâm Khang Bình ra ngoài, đến lão phòng trước, quả nhiên, lão gia tử nghe tin Tử Phúc ở riêng, mắng: "Nào có chuyện vừa thành thân đã đuổi đứa nhỏ ra ngoài hả? Ngươi làm như vậy khiến Tử Phúc nghĩ thế nào, khiến tân nàng dâu nghĩ thế nào? Nghe ta khuyên một câu thôi, muốn ở riêng thì cũng chờ Tử Hỉ thành thân xong hẵng nói."

Tử Phúc giải thích nói là vì muốn hắn đứng tên một phần gia sản cho tiện, luật pháp quy định không có hộ tịch thì không thể có sản nghiệp của riêng mình.

Lão gia tử nghe xong, sửng sốt, trầm ngâm nửa ngày, Tăng Thụy Tường nhân cơ hội nói: "Cha, sau khi ở riêng thì nó vẫn là con ta, ta nghĩ kĩ rồi, về sau bọn Tử Lộc thành thân cũng đều ở riêng, tự mình ra ngoài làm ăn, sống tốt hay xấu đều là chuyện của chính mình, không oán được người khác, đỡ phải cảnh cả một đại gia đình ở chung, cả ngày bởi vì một chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi mà giận dỗi, thời gian dài thì làm tình cảm huynh đệ phai nhạt. Lỡ bọn họ có thể ra ngoài làm chút gì đó tiếng tăm, cũng không bôi nhọ thanh danh tổ tông, không uổng công chúng ta dạy dỗ. Ngài yên tâm, tết âm lịch hàng năm ta đều bảo bọn nhỏ về nhà, đến lúc đó cả nhà vẫn cùng nhau ăn tết."

Lão gia tử nghe xong, vẻ mặt mới hòa dịu, nghĩ tới con của mình thế nào, trong lòng ngổn ngang, nhưng kết quả này sai ở đâu? Lúc nhỏ cũng nhau sống khổ, lão đại là người hiểu chuyện, biết che chở đệ đệ muội muội, sao cứ thành thân thì một đám lại trở nên ích kỉ? Nhất là đại nữ nhi, vì một chút lợi ích nho nhỏ, mà không màng đến tình thân, thế mà mình lúc nào cũng thiên vị nàng, lão gia tử cực kì không hiểu, vấn đề này hắn hoang mang đã lâu. Nghĩ tới nghĩ lui, chính là không nghĩ tới mọi nguyên nhân vấn đề ở chính hắn.

Điền thị kéo tay Tử Phúc, nói: "Bà đã lớn tuổi rồi, sức khỏe ngày càng kém, kinh thành xa cỡ này thì bà cũng không biết, ngươi phải thường xuyên về thăm nhà, bà mới có thể nhiều ngươi nhiều hơn." Vành mắt đỏ.

Tử Phúc nghe xong cũng thổn thức trong lòng, tuy rằng bà bất công, nhưng vì mình là tôn tử đầu tiên, nói thật thì bà đối xử với mình không kém, tuy rằng nguyên nhân lớn là do Tử Phúc biểu hiện quá mức ưu tú, làm cho bọn họ ý thức được Tử Phúc đáng giá để đầu tư, huống chi bây giờ Tử Phúc đã là cử nhân, rất có tiền đồ. Nếu Điền thị có thể đem một phần tâm ý đối với Tử Phúc chuyển sang Thẩm thị cùng các đệ đệ muội muội, Tử Phúc sẽ cảm ơn Điền thị, đáng tiếc, Điền thị vĩnh viễn không làm được điều này.

Tăng Thụy Tường và Tử Phúc nói thêm ít chuyện, cũng liền cáo từ, không quan tâm đến Xuân Ngọc cùng Yến Nhân Đạt tha thiết chờ mong ở bên cạnh. Bọn họ không ngờ vì chuyện này và về nhà nàng dâu của Đại Mao cũng cổ động Đại Mao quậy cha mẹ hắn ở riêng. Đây là chuyện sau này.

Buổi tối Tăng Thụy Tường bọn họ về nhà, nói mọi chuyện làm gần xong, lão gia tử nói mười tám là ngày tốt, sáng sớm xuất hành. Nước mắt Tử Tình lập tức lăn ra, nức nở nói: "Hồi nhỏ vẫn tốt hơn, hôm nay ta mới biết được lớn lên phải trả cái giá là ly biệt."

Lời này thật đột ngột, làm cả nhà sửng sốt, đều tự suy tư, hiểu ra, tán thành. Trong phòng im lặng, chỉ có Lâm Khang Bình kéo tay Tử Tình, cúi đầu khuyên nhủ: "Đừng khóc, Tình nhi, ngươi khóc làm ta rất khó chịu, đừng đau long mà, chờ ta một năm thôi, ta sẽ nhanh chóng trở lại, ngươi yên tâm, giá để ta trưởng thành là cưới ngươi, rồi cầm tay ngươi, vĩnh viễn không xa rời."

Tiễn bước Tử Phúc bọn họ, Tử Tình dẫn Tử Lộc, Tử Thọ cùng Tử Hỉ đi chanh viên trồng cây hai ngày, hơn nửa tháng nay, Vương Thiết Sơn luôn luôn bận rộn, đã đào hơn hai trăm hố, Tử Tình không thể không thừa nhận Lâm Khang Bình rất có mắt nhìn người, đúng là tìm được một người chịu khó.


Gà con ở Chanh viên cũng đã lớn, Tử Tình mua vài trăm gà con, trừ 10 con bị chết lạnh, còn lại đều mất đi lớp long ban đầu, 80 con gà nuôi đầu tiên đã tầm được 1 cân. Tử Tình tính tổng đầu vô của chanh viên hết tầm 300 lượng, sẽ nhanh chóng thu về được.

Tử Lộc, Tử Thọ cùng Tử Hỉ là ngày mười chín đi, vừa tiễn bước bọn họ, Hạ Ngọc ôm con đến, còn cầm theo vịt muối và hai con vịt sống.

Thẩm thị vội tiếp nàng vào nhà, hỏi đến khi nào, muốn ở lại bao lâu, vừa định mời ở lại cơm trưa, thấy Hạ Ngọc mang đến mấy thứ, nói: "Đường đã xa còn mang đồ nặng, về sau đừng cầm lại nữa. Trong nhà ta không thiếu gì đâu, cứ cất để mình ăn, ngươi đừng kể bản thân và bọn nhỏ khổ."

"Tẩu tử yên tâm, mấy thứ tẩu tử đưa tới ta còn chưa ăn xong nữa, ta cũng không có gì, ta biết nhà ngươi không nuôi vịt, nên xách 2 con đến, ta biết Tử Tình thích ăn, còn vịt muối này là ta tự làm, tẩu tử cùng nhị ca nếm thử, đây là một phần tâm ý của muội tử." Hạ Ngọc nói.

Thẩm thị nghe nói vậy, vội nhận lấy, lại nghe Hạ Ngọc nói: "Nhị tẩu, thật xấu hổ, hồi tết để bọn nhỏ ra về luôn, trong lòng ta rất khó chịu, nên muốn đến đây đón ngươi cùng nhị ca đến nhà ta ở hai ngày."

Thì ra vào mùng ba, Tử Phúc bọn họ trở về sớm, là vì thấy bọn Đại Mao đều ngủ lại, tranh nhau chiếm phòng chiếm giường, Tử Phúc không đành lòng để Hạ Ngọc vất vả, hơn nữa lại có xe ngựa, liền dẫn cả nhà về, Lâm Khang Bình thấy Đại Mao cùng Quế Anh đã căm ghét rồi, nhưng nể măt Hạ Ngọc mới ăn bữa cơm.

"Có gì đâu, bọn nhỏ trở về không nói gì. Ta còn tưởng rằng bọn họ vì chơi mạt chược nên mới về sớm. Nhị ca ngươi sẽ khai giảng học đường vào ngày mai, ta cũng không thể đi, đang định về thăm nhà mẹ đẻ. Ngươi đã đến thì ở lại mấy ngày lại đi. Bổ dưỡng cho tốt, ta thấy sắc mặt ngươi tốt hơn năm ngoái rồi đấy." Thẩm thị nói.

"Còn nhờ vào nhị tẩu, ta luôn uống sữa dê, dê hết sữa thì ta nuôi không nỗi nên bán đi, bây giờ có nhà, cũng bớt lo hơn, năm trước 4 cây cam ở nhà cũ bán được mấy trăm văn. Tiền thuốc của năm ngoái cũng ít hơn. Ngươi lại cho ta nhiều thứ, đỡ rất nhiều. Một năm qua cũng có tiền để cất." Hạ Ngọc nói.

Hai người còn nói chút chuyện, lúc Hạ Ngọc đi, Tử Tình bảo nàng nói với Thu Ngọc, để tiểu dượng Chú Vân Giang buổi chiều ngày mai đến trồng cây.

Hơn nửa tháng sau, Tử Phúc nhờ Văn gia gửi đến một phong thư, nói hành trình rất thuận lợi, ở tạm nhà của Lâm Khang Bình, vừa đến kinh thành thì phát hiện Lưu thị có thai.

Thẩm thị nghe xong, mừng đến nỗi không biết làm thế nào cho phải, vội niệm Phật dâng hương, lại sai Tử Vũ đi truyền tin cho lão phòng, buổi chiều Tăng Thụy Tường về nhà, lập tức viết hồi âm, dặn Tử Phúc mua một nha đầu hoặc bà tử chiếu cố cho Lưu thị. Còn nói nếu đi trễ vài ngày thì có thể để nàng ở nhà rồi. Nói xong liền vội vàng tìm vải dệt chuẩn bị quần áo hài miệt cho đứa nhỏ.

Tăng Thụy Tường thấy thê tử như vậy, liền nói: "Năm đó ngươi mang thai, ta cũng không ở bên cạnh, ngươi vừa hầu hạ cha mẹ, còn vừa chăm con, chuyện gì cũng làm được mà, đúng không? Yên tâm đi, bọn họ biết thế nào mà."

Thẩm thị nghe xong: "Sao giống nhau được? Tại ta chịu khổ nhiều, cho nên ta càng đau lòng nàng dâu hơn, không muốn nàng giống ta. Không phải ngươi thường dạy ta, mình không muốn thì đừng cho người khác, cho nên ta mới để bọn họ ở riêng, thừa dịp tuổi trẻ mà ngọt ngào mấy năm, chờ có tiểu hài tử rồi, tâm tư của nữ nhân hầu như bị đứa nhỏ chiếm, làm gì hưởng thụ cái khác được."

"Không tệ, học vài ngày đã biết dùng văn, không uổng công ta dạy, đáng tiếc, nếu ta dạy ngươi sớm, ngươi cũng thành tài nữ cũng nên." Tăng Thụy Tường cười nói.

"Đương nhiên rồi, Tình nhi giống ta mà." Thẩm thị cười nói, Thẩm thị buông chyện làm đồ cho cháu.

Phòng của Tử Lộc xây xong, gia cụ thì mới bắt đầu làm, Thẩm thị có một đống chuyện phải quan tâm, tìm bà mối đi tỉnh cầu Trần gia đồng ý năm nay thành thân, vừa muốn tìm người coi ngày lạnh, vừa muốn chuẩn bị sính lễ, vừa muốn mua trang sức vật liệu may mặc, cũng may có kinh nghiệm lần Tử Phúc thành thân, cho nên không hao tâm tốn sức suy tính thêm, làm giống nhau là được.

Tử Tình thấy Thẩm thị bận rộn như thế, đành phải nhận chuyện bếp núp, phía sau núi giao cho Tử Vũ. Chanh viên có tiểu dượng, ban ngày Tử Tình vội vàng thêu bình phong, buổi tối vội vàng may vá. Năm ngoái Lâm Khang Bình mang về hai xấp lụa trắng cùng vải bông, dùng làm nội y, bộ ngực của Tử Tình đã bắt đầu phát triển, không quen dùng cái gọi là bó ngực kia, quấn mấy vòng, thật bất lợi cho ngực lớn lên. Cho nên Tử Tình vụng trộm làm vài cái áo ngực, mặt trên còn thêu hoa hải đường, nhưng không dám mặc, sợ Thẩm thị chỉ trích, giữ lại để sai khi thành thân rồi mặc. Tử Tình đem nội y (quần áo mặc bên trong nhé) của hai người làm trước, áo dài tay, ngắn tay, còn có đồ tắm và đồ mặc nhà, mỗi bộ quần áo đều thêu hoa lên.

Hai tháng, Tử Phúc lại gởi thư, nói mình thi được vào quốc tử giám, cũng mua một căn nhà gần quốc tử giám, hết hơn năm trăm lượng bạc, mua một gia đình, nam giữ nhà, nữ chăm sóc gia vụ, lại mua một hiệu sách gần đấy hết một ngàn hai trăm lượng bạc, một năm tiền thuê được một trăm lượng, đủ tiêu dùng hằng ngày.

Thẩm thị nghe xong, tất nhiên là vui mừng, nói cuối cùng cũng dàn xếp tốt, nàng mới một lòng lo liệu chuyện hôn sự của Tử Lộc. Trần gia đồng ý yêu cầu thành thân, bởi vì nữ nhi của Trần gia năm nay đã mười sáu, hôn lễ định vào mười sáu tháng chạp, vừa dịp Tử Lộc ngày nghỉ, cũng vừa dịp Tử Phúc về.

Tử Tình thế mới biết thì ra đại ca đi kinh thành là vì thi quốc tử giám, đầu mỗi năm,, đều có học sinh nhiều nơi, chủ yếu là cử nhân thi rớt, vào kinh thi quốc tử giám, ở quốc tử giám học vài năm, xác xuất thi được tiến sĩ lớn hơn một chút.  

  Chương 153: Tình viên

Năm nay là năm nhuận, nhuận tháng tư, lạnh hơn năm ngoái, nụ hoa đào chưa mọc, số cây giống Tử Tình đào tạo cũng chậm lớn, ướt mình dưới sương, Tử Tình đành tìm chút hộp gỗ bỏ đất và, đem dưa hấu đã ngâm nước ấm vùi vào trong đất, lại đặt một chậu than ở bên cạnh, ban ngày có nắng thì bưng hộp gỗ ra, qua hai mươi ngày, không ngờ hiệu quả còn hơn trồng ở bên ngoài, có thể trồng rồi.

Ngày này, Tử Tình đang cùng các vị đường thúc trồng cây sau núi, trong nhà chỉ có Thẩm thị cùng Tử Vũ, Điền thị đi lại, nói Xuân Ngọc xây nhà xong, mùng tám tháng ba sẽ mở tiệc tân gia, còn nói nàng dâu của Đại Mao đang quậy muốn ở riêng.

"Còn không phải các ngươi ở riêng, ngày ấy nếu cha Tử Phúc không nói những lời ấy, nàng dâu của Đại Mao nghe được, thù hôm nay có ầm ĩ không? Nhà Xuân Ngọc không giống nhà ngươi, còn phải nhờ số tiền Đại Mao kiếm được nuôi, giờ lại la ó, cưới nàng dâu lập tức không cần cha mẹ." Điền thị oán trách.

"Nương, nhà ai có gia pháp nhà ấy, mọi người có ý tưởng của mọi người, sao có chuyện muốn gì cũng được? Đứa nhỏ lớn rồi, muốn tự mình ra ngoài, không dựa vào cha mẹ, cũng không phải chuyện xấu. Cứ chen chúc một chỗ, mỗi ngày cãi nhau, theo ta thì cứ phân nhà cho khỏe." Thẩm thị đáp.

"Còn có nhiều đứa nhỏ nữa, hắn muốn bỏ bọn họ để sống cuộc sống riêng mình, Nhị Mao năm nay cũng thành thân, Quế Anh lớn hơn Tử Tình nửa tuổi, đến giờ còn chưa làm mai, có trăm chuyện cần tiền. Theo ta thì vườn trái cây của Tử Tình muốn mướn người làm việc, không bằng để Quế Anh cùng Tam Mao đến giúp nàng, tốt xấu gì cũng có tiền trợ cấp một ít. Đều là người một nhà, sao hận lâu được, đúng không? Bây giờ Đại Mao đã thành hôn, sang năm Tử Tình cũng xuất giá, sao còn nhớ chuyện kia? Khi không một năm bỏ hơn mười lượng bạc trợ cấp cho người ngoài, không phải chỉ xem vườn trái cây sao? Để bọn họ xem, không yên tâm hơn người ngoài à?"

"Nương, chuyện này đừng nói với ta, ta không làm chủ được, vườn trái cây kia là Lâm Khang Bình mua. Tử Tình chỉ quản lý giúp hắn. Người nọ là Khang Bình mua, nghe nói đã ký khế ước mười năm, với lại cả một tòa núi hoang lớn như vậy, mỗi ngày phải làm rất nhiều, đào hố, trồng cây, tưới nước bón phân. Mà ta có thể làm chủ thì ta cũng không đồng ý để bọn Quế Anh ở lại. Thấy ta dễ bắt nạt à? Mới vài ngày lại tính kế chúng ta?" Thẩm thị nói.

"Tính kế gì, cũng đâu phải bảo Tử Tình trả thù lao không không, là mướn bọn họ làm việc mà thôi, dù gì cũng là tiêu tiền, mướn ai mà không mướn? Ta hỏi Vân Giang rồi, đào hố cũng có tiền, một hố 2 văn, Vân Giang nói đã đào hơn một ngàn cái. Mấy lượng bạc tiền hố, còn một tháng cho 1 lượng, thấy thân thích nhà mình khó khăn mà không giúp, lại bỏ bạc giúp người ngoài. Điều này có gì mà bắt nạt ngươi? Ta đâu phải đến đòi tiền ngươi? Ngươi nói với Tử Tình đi. Khang Bình không ở đây, nàng định đoạt được. Tử Tình đi đâu?" Điền thị nói xong, thấy không có Tử Tình trong phòng, hỏi.

Thẩm thị có nói Điền thị cũng không nghe, dù sao trong lòng đã hạ quyết tâm, liền nói Tử Tình đang bận sau núi, Điền thị nghĩ nghĩ, vẫn là đi trước.

Cơm chiều, Tăng Thụy Tường đột nhiên hỏi Thẩm thị: "Hôm nay nương lại nói cái gì, ngươi đừng để trong lòng, ngươi yên tâm, ta sẽ không đồng ý."

Tử Tình nghe xong sửng sốt, nhìn Thẩm thị, Thẩm thị đem ý đồ của Điền nói ra.

"Không có chuyện ấy đâu. Ta mà mướn bọn họ, đó mới là dẫn sói vào nhà thật. Một đám vừa lười vừa tham, tâm địa đen tối, suốt ngày không làm việc gì, chỉ biết tính kế người khác. Mới mấy ngày mà bà cùng đại cô đã quên các nàng đáp ứng chúng ta điều gì."

"Hôm qua ta cũng bảo thấy ta dễ bắt nạt à, nhưng ta thấy nói nàng cũng không nghe, dù sao trong lòng ta đã quyết định, không là không, cha bọn nhỏ à, ngươi cũng đừng quên ngươi đáp ứng với ta rồi đấy." Thẩm thị nói.

Tăng Thụy Tường nghe xong vội nói: "Đương nhiên, ta đã từ chối nương rồi, cứ để tự nàng quậy đi."

Tử Tình nghĩ nghĩ, nói: "Cha, nương, không bằng các ngươi đem mọi chuyện đổ cho Lâm Khang Bình đi, đại cô bọn họ khiếp sợ Lâm Khang Bình, với lại mặc dù Lâm Khang Bình không đáp ứng, bà cũng không dám làm gì Lâm Khang Bình, còn phụ thân, ít chọc bà lại. Phụ thân gặp gỡ bọn họ, giống sự tú tài gặp được binh, có lý mà không rõ được, cứ để nắm đấm của Lâm Khang Bình giải quyết cho nhanh. Phụ thân đừng buồn, phụ thân nhã nhặn quá, làm gì hạ quyết tâm trở mặt với bọn họ, Lâm Khang Bình thì khác, có chuyện Đại Mao, bọn họ còn không suy nghĩ à. Với nói, Lâm Khang Bình là cháu rễ, nhưng vẫn chưa thành thân, bà có thể nói cái gì?"

Thẩm thị nghe xong, bảo đúng Tăng Thụy Tường lại không gật đầu, nói: "Thôi, ta làm cha mà sao để con rễ ra mặt được, ta có thể làm chuyện gì thay các ngươi thì cha sẽ làm, trước kia là phụ thân không đúng, cho nên mọi việc đều để các ngươi chịu thiệt, về sau phụ thân không thế nữa, ngươi yên tâm đi, đứa nhỏ."

Tử Tình nghe xong, đành từ bỏ.

Ngày kế, Chu chưởng quầy dẫn theo một nam tử bốn mươi tuổi vào cửa, Chu chưởng quầy giao cho Tử Tình một phong thư mà Lâm Khang Bình gởi. Nguyên lai người này chính là lâm viên sư phụ mà Lâm Khang Bình tìm, Đồng tiên sinh.

Lâm Khang Bình viết: ". . . Ta đã nghĩ kĩ rồi, nhà mới của bọn mình gọi là Tình viên, tình viên, tình duyên, Tình nhi, ngươi thích không? Có tên của ngươi, lại thêm một đời tình duyên của chúng ta, không, một đời chưa đủ, ta hứa nguyện dưới phật tổ, cho chúng ta sống nhiều kiếp, tình duyên đời đời kiếp kiếp. Tình nhi, quy hoạch của tình viên, ta đã toàn quyền ủy thác Đồng tiên sinh, Đồng tiên sinh là người chuyên nghiệp về mảng này, ngươi có ý tưởng gì thì yêu cầu, nhưng phải thương lượng cùng Đồng tiên sinh. Đồng tiên sinh nói sẽ tu chỉnh co lau trước, lúc trước khi ta đi có để lại ngân lượng cho ngươi, chắc là đủ dung tạm, thừa lại thì chờ ta trở lại."

Tiễn bước Chu chưởng quầy, Đồng tiên sinh ở lại, Thẩm thị để hắn ở phòng khách. Vừa dàn xếp xong, Đồng tiên sinh muốn đi xem vạt cỏ lau, Tử Tình không tiện đi cùng, chỉ có thể chờ cơm trưa qua đi, nhờ Tăng Thụy Tường mang khế đất theo, dẫn Đồng tiên sinh đi. Hơn hai canh giờ, Đồng tiên sinh mới trở về.

"Ngươi có ý tưởng gì về căn nhà không?" Đồng tiên sinh hỏi Tử Tình.

"Ừ, có một chút, trong vườn trồng ít cây đào hoặc cây hạnh, mùa xuân nhìn hoa nở rực rỡ, hoa rụng đầy đất, hồ nước trồng hoa sen, mùa hè ngắm hồ, mùa thu mùi quế lan tỏa, mùa đông thì ngắm mai trong tuyết, nội viện có một cái bàn đu dây, tốt nhất là cũng có cái ao, nuôi ít cá cảnh, hồ nước ngoại viện để nuôi vịt cùng ngỗng trắng, để lại mấy khối đất để trồng rau và dưa hấu. Về phần phòng ở, nội viện phải có một con đường trải đá cuội, phòng ngủ có sàn gỗ, bên cạnh phòng ngủ là phòng tắm nhỏ." Tử Tình một hơi nói nhiều như vậy, bỗng nhiên phát hiện Đồng tiên sinh chỉ nhìn mình, bộ dạng ngốc nghếch.

Thấy Tử Tình dừng lại, hắn mới giật mình, không ngờ một thôn cô nho nhỏ,lại hiểu biết nhiều, nói thật, nếu không nợ Lâm Khang Bình một cái nhân tình, hắn sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy đến nông thôn thiết kế đình viện, phải biết rằng hắn chỉ thiết kế cho quan to hoặc nhà giàu, một lần một trăm lượng bạc, nông gia thì sao bỏ từng ấy bạc được. Ngay từ đầu nghe nói Lâm Khang Bình muốn kết hôn một thôn cô, hắn tương đối kinh ngạc, vì thế, hắn khuyên Lâm Khang Bình: "Có câu cưới nô tì nhà giàu chứ không cưới con nhà nghèo, ngươi lại la ó, đường đường là tùy tùng bên người của Tam thiếu gia Văn gia, lại cưới một thôn cô, ta không hiểu vì sao ngươi lại không nhìn trúng số nô tì ở Văn gia?"

Ai ngờ Lâm Khang Bình nghe xong, chỉ cười cười, không tiếp lời, hôm nay thấy nữ chủ nhân này, hắn mới biết mình sai lầm lớn rồi, hắn cho rằng thôn cô tất nhiên đều là loại thô bỉ, tục tằng khó nhịn, nhưng nữ tử trước mắt không chỉ xinh xắn lanh lợi, đôi mắt sáng ngời, khó trách Lâm Khang Bình thà rằng buông kinh thành phồn hoa, đến nông thôn hẻo lánh.

Đồng tiên sinh gặp Tử Tình đánh giá hắn, mới nhớ tới bản thân nhìn chằm chằm nhân gia thất lễ , vội hỏi: "Ngươi nói xong sao?"


"Ngươi nhớ kỹ không? Yêu cầu của ta có phải nhiều quá không? Tóm lại, vừa đẹp vừa thực dụng, Khang Bình nói ngươi là người chuyên thiết kế cho nhà giàu, ngươi tự nghĩ rồi làm đi, nhưng bếp và phòng tắm phải thiết kế tốt một chút." Nói xong, Tử Tình dẫn hắn tham quan bếp và phòng tắm nhà mình.

Đồng tiên sinh nhìn, trong lòng âm thầm kinh ngạc, trên mặt không lộ gì.

"Những thứ này đều tương đối thô sơ, tiên sinh có ý tưởng tốt hơn cứ việc nói, ta còn hi vọng có thể làm tốt hơn, nhưng năng lực có hạn."

"Tiểu thư khách khí, Đồng mỗ tự nhiên sẽ dốc toàn lực, mấy thứ này còn để Đồng mỗ cẩn thận tham khảo thêm đã."

Từ đó về sau, mỗi ngày Đồng tiên sinh đi vùng cỏ lau, mỗi lần ít nhất là dùng một canh giờ, trở về liền nhốt mình vào thư phòng, vẽ tranh, ngay cả cơm đều phải thúc giục. Tử Vũ từng nhỏ giọng hỏi Tử Tình: "Tỷ tỷ, sao ta cảm thấy người này bị tự kỉ, một vùng cỏ lau thế mà ngày nào cũng đi xem."
1

"Ngươi biết cái gì, cho dù là làm chuyện gì đều phải hiểu rõ mới làm chính xác được, giống việc ngươi thêu hoa, không phải nhờ cha vẽ tranh trước à? Ngươi cho là tùy tùy tiện tiện có thể quy hoạch xong một vườn tốt à?" Tử Tình nhân cơ hội giáo dục Tử Vũ.

Cuối cùng, vào nửa tháng sau, hắn nói với Tử Tình, muốn tìm người bắt đầu thanh lý cỏ lau, còn muốn tìm một người làm trợ thủ của hắn, quản lý việc vặt. Tử Tình tất nhiên là đem việc này ủy thác cho Tăng Thụy ngọc, vẫn tìm La sư phụ bọn họ, vào tháng tư, kết thúc cày bừa vụ xuân, còn chưa bắt đầu gặt lúa mạch.

Tử Tình nghĩ Tăng Thụy Ngọc còn bận chuyện nhà, không bằng để tiểu dượng Chú Vân Giang đến làm việc ghi lại số nhân công, cần chọn mua gì đó, liệt kê ra, rồi giao cho Tăng Thụy Ngọc, vườn trái cây thì chờ sau mùa thu hẵng nói, bây giờ cũng không có cây giống lớn. Nghĩ như vậy, Tử Tình liền thương lượng cùng Đồng tiên sinh, Đồng tiên sinh nói: "Có hai người, một chủ nội, một chủ ngoại (ý là một người lao động đầu óc, một người lao động chân tay) là tốt hơn nhiều." Vì thế Tử Tình liền đem Tăng Thụy Ngọc cùng Chú Vân Giang giao cho Đồng tiên sinh.  

  Chương 154: Thuê dùng Tam Mao

Tử Tình vừa mới đem mọi chuyện an bày xong, lão gia tử cùng Điền thị đi lại, thấy Tăng Thụy Tường và Thẩm thị không ở nhà, Điền thị vừa vào đã hỏi Tử Tình: "Không phải ta đã nói à, tìm cho bọn Tam Mao bọn họ chút chuyện làm, lời nói của ta không hữu hiệu phải không? Có sẵn người thì không mướn, lại mướn người ngoài. Dug gì thì cha cùng đại cô ngươi đều chui từ trong bụng ta ra, không hơn người ngoài à? Ta mặc kệ, gọi cha ngươi tới, hôm nay nếu không làm rõ việc này, ta sẽ không đi." Điền thị nói xong, ngồi vào ghế bành.

Lão gia tử trừng mắt Điền thị, nói: "Có chuyện gì thì từ từ nói, mỗi lần đều tại ngươi làm hỏng hết chuyện, với giọng điệu của ngươi đứa nhỏ nguyện ý chắc?"

Lão gia tử nói xong lại nói với Tử Tình: "Tử Tình, không phải ông không nghĩ cho ngươi, nhưng quả thật Tam Mao khác Đại Mao và Quế Anh, hắn cũng chưa làm chuyện gì có lỗi với ngươi, mà nhà đại cô người quả thật rất khó khăn, không bằng, ngươi nghe ông đi, để hắn làm thử xem, nếu làm không tốt thì ngươi đuổi hắn đi."

Tử Tình thấy lão gia tử nhìn mình, nghĩ nghĩ, nói: "ông bà, không phải là ta không nghĩ tới Tam Mao, nhưng tiểu cô nói trước, vả lại, trước kia tiểu dượng làm người ghi chép, việc này làm cũng thuận tay. Tam đường thúc cũng không phải người ngoài, nhiều năm luôn luôn giúp đỡ chúng ta như vậy. Nếu không, để Tam Mao đi giúp đỡ thanh lý cỏ lau, cũng chỉ có việc này cần người thôi, ta còn phải nói một tiếng với La sư phụ trước."

"Thanh lý cỏ lau rất mệt, hắn vẫn là một đứa nhỏ, làm không nỗi việc nặng, để hắn chạy chân cho tiểu dượng ngươi đi, học hỏi chút kinh nghiệm, về sau ra ngoài cũng có thể làm chút việc." Điền thị nói.

Tử Tình biết việc này hôm nay mà không đồng ý, chỉ sợ cha nương mình lại thêm phiền, Điền thị cứ hai ba ngày đến quậy một lần làn khổ, với lại Tam Mao đến nay không có làm chuyện gì quá đáng. Không bằng mình cứ cho hắn một cơ hội thử, xem hắn có chịu khổ được không, nếu làm tốt thì thôi, còn nếu muốn dung mánh lới giống bọn Đại Mao, Tử Tình cũng đã nghĩ được biện pháp đối phó hắn.
2

Nghĩ vậy, Tử Tình nói: "Chỉ có mỗi việc thanh lý cỏ lau rồi, tiểu dượng cũng không thiếu người chạy chân. Tam Mao không có kinh nghiệm, dựa vào cái gì bảo ta tin hắn, ta không thể cho không hắn bạc được. Huống chi lúc trước các ngươi cũng đáp ứng rồi, một nhà đại cô không thể tính kế chúng ta nữa, thế này là gì?"

Lão gia tử thấy Tử Tình tức giận, vội nói: "Cỏ lau thì cỏ lau."

"Ta đây nói trước, nếu muốn dùng mánh lới nghỉ ngơi hoặc có tâm tư không nên có, ta không nói hai, sẽ đuổi đi, không cho một văn tiền công, để về sau các ngươi không oán trách ta, Tam Mao phải ký khế ước. Trên khế ước ghi rõ mỗi ngày Tam Mao phải làm bao nhiêu, chuyện này là chuyện La sư phụ bọn họ quy định, La sư phụ bọn họ làm bao nhiêu, Tam Mao chỉ cần làm một nửa, lấy ba mươi văn tiền công, phải biết rằng La sư phụ bọn họ làm cả ngày mới được bốn mươi văn. Nếu làm không xong, không được về nhà, làm tiếp, hoặc là hôm sau làm bù, nếu liên tục một tháng mà không xong, xin lỗi, không có một văn tiền công, ta không nuôi người rảnh rỗi, bà cũng nói đấy, ta bỏ tiền mướn ai mà không mướn, ta sẽ cho Tam Mao một cơ hội, đừng nghĩ lấy tiền mà không làm việc. Ký khế ước trước đã."

"Đều là người nhà, còn ký khế ước gì, không ký không được sao?" Điền thị hỏi.

"Không được, đến lúc đó ta sợ các ngươi đổi ý, đến đây gây sự, ta đành làm 'trước tiểu nhân sau quân tử' (ý là xấu trước tốt sau). Nói thật, vì chuyện kia ta vốn đã không muốn giao tiếp cùng nhà đại cô, nhưng ông cũng nói, Tam Mao là Tam Mao, không vơ đũa cả nắm, nên ta cho hắn một cơ hội."

Lão gia tử vừa nghe, do dự, nhưng hắn cũng muốn xem đứa nhỏ kia có đáng giá mình cần xin một phen không, cho nên liền ngầm đồng ý, Điền thị thấy lão gia tử ngầm đồng ý, cho rằng đến lúc đó mặc kệ thế nào thì Tử Tình không cho tiền công được sao, cũng đáp ứng.

"Mặt khác, ta không có chỗ ở, cũng không quản cơm ăn. Tất cả công nhân đều tự về nhà ăn cơm. Trong nhà nhiều chuyện, chúng ta làm không hết." Tử Tình bổ sung.

Điền thị cũng biết, trước kia Tam Mao bọn họ đọc sách, Thẩm thị không muốn gặp bọn họ, huống chi sau này xảy ra chuyện kia, hai nhà cơ bản là gặp cũng không muốn nói, thậm chí mặt cũng khó nhìn lâu được. Với lại bây giờ Thẩm thị bận chuẩn bị việc Tử Lộc thành thân, trong nhà còn có thợ mộc cùng thợ sơn, trong ngoài có một đống chuyện phải quan tâm, muốn để nàng quan tâm đến Tam Mao, đó là chuyện không có bao giờ. Mục đích chủ yếu của hôm nay là tìm việc cho đứa nhỏ, tuy rằng không phải việc nhẹ nhàng gì, nhưng Điền thị nghĩ Tam Mao có làm kiểu gì, đều là thân thích, ai lại không biết xấu hổ quản hắn, đến lúc đó cũng lấy tiền công giống nhau, Điền thị đạt tới mục đích, chuyện khác sẽ không so đo, cho nên đồng ý, nào biết rằng Tử Tình có suy nghĩ khác.

Định tiễn lão gia tử cùng Điền thị đi, Tử Tình vừa mở cổng, xa xa thấy có người cưỡi ngựa chạy thẳng đến, như một trận gió đến trước mắt, xuống ngựa, cười với Tử Tình, đi lại nắm tay Tử Tình. Lão gia tử ho khan một tiếng, Điền thị hừ hừ, Lâm Khang Bình vội buông tay Tử Tình ra, cung kính chào hỏi với hai vị lão nhân.

Lão gia tử còn nhớ lúc Lâm Khang Bình nhăn mặt với hắn, cho nên nóng giận, Điền thị thì đừng phải nhắc, bàn tay thiếu ngón của Đại Mao giống như một cây châm, nếu lão gia tử không nói với bà không được tìm Lâm Khang Bình nói lí lẽ, bởi vì nhà Xuân Ngọc sai. Nếu không bà đã sớm chất vấn Lâm Khang Bình, cho nên bà thấy Lâm Khang Bình thì sắc mặt không tốt.

Lâm Khang Bình không thèm để ý, Tử Tình nói: "Khang Bình, vừa rồi ông bà muốn để Tam Mao đi lại làm việc, ta đáp ứng rồi, ngươi đừng vội, nghe ta nói đã." Tử Tình thấy Lâm Khang Bình biến sắc mặt, vội đem điều kiện vừa rồi nói ra, "Khang Bình, ông ta nói đúng, Tam Mao là Tam Mao, ngươi cho hắn một cơ hội đi, vừa vặn ngươi là chủ, để hắn ký khế ước này."

Lâm Khang Bình là loại người nào, Tử Tình cười mỉm nhìn hắn, hắn còn có thể không biết Tử Tình có tâm tư gì sao. "Ông, Tình nhi nói như vậy thì ngày mai để Tam Mao đến tìm ta, ký khế ước xong, ta sẽ giải thích những chuyện hắn phải làm, yên tâm, ta sẽ không cố ý khó xử hắn, nhưng cũng không thể vì hắn mà làm hỏng quy tắc làm việc, cho nên, giống như Tử Tình nói, làm một nửa công của La sư phụ bọn họ, nếu hắn không có ý kiến gì sẽ ký, các ngươi đến làm chứng nhé?"

Lão gia tử cùng Điền thị sửng sốt một chút, vẫn là đáp ứng. Bọn họ đi rồi, Tử Tình mới dẫn Lâm Khang Bình vào nhà, nấu nước ấm, để hắn rửa mặt chải đầu, định làm chút đồ ăn, Lâm Khang Bình cầm tay nàng, nói không đói bụng.

"Ngươi lại nghĩ gì thế? May là ta đã về, bằng không, về sau ngươi không cho hắn tiền công, còn không bị ông bà ngươi mắng chửi à? Theo ta thì cứ đánh cho một trận, ta không muốn nhìn thấy người nhà hắn, vừa thấy bọn họ đã hận không thể đá cho hai cú."

"Ai bảo đại cô bọn họ chỉ nghĩ cách tính kế người khác, lúc này ta cũng cho bọn hắn một vố, có qua có lại mới toại lòng nhau. Ta sợ cái gì? Không phải có người rồi à."

"Nếu Tam Mao làm tốt thì ngươi có cho hắn tiền công không?"

"Đó là đương nhiên, ta đoán ông cũng có ý như vậy, xem hắn có đáng giá để ông nuôi không. Nhưng ta không xem trọng hắn lắm."

Chờ Lâm Khang Bình rửa mặt xong, hai người ngồi xuống, Tử Tình mới biết lần này hắn sốt ruột trở về là vì nhìn xem tiến độ xây nhà, sau đó mua chút lá trà cùng đồ sứ ở đây chuyển đến Việt thành.

"Ta đã nói với Văn Tam rồi, tháng mười hắn thành thân. Thành thân xong sẽ có người tiếp quản cửa hàng, ta mua một cửa hàng ở kinh thành, hết một ngàn lượng, ta muốn để hai gã sai vặt theo ta ở lại làm quản lý, chuẩn bị bán một ít hàng hải sản cùng hàng ngoại. Hàng năm ta sẽ đi Việt thành đưa lá trà cùng đồ sứ hai lần, thuận tiện mang ít hàng hải sản cùng hàng ngoại trở về. Bọn họ quen thuộc kinh thành, lại tương đối tin cậy. Đúng rồi, ta vội trở về là sợ ngươi không đủ ngân lượng, của cải của hai ta còn có hơn ba ngàn ba trăm lượng, ta để lại cho ngươi 500 lượng dự phòng, chắc đủ xây nhà và làm sân, nội thất thì chờ ta lần sau trở về hẵng nói, mấy năm nay mỗi lần ta vào núi mua lá trà, tìm được nhiều gỗ tốt, đến khi nhà xây xong sẽ mang về, sư phụ nghề mộc ta đã tìm được rồi."

"Vậy lần này ngươi mang ba ngàn lượng bạc đi, trong tay ta còn có ngân lượng năm ngoái ngươi cho, đầu năm lúc ngươi đi lại đem tiền thuê cửa hàng để lại cho ta, trong tay ta tổng cộng có hơn 200 lượng. Ngươi để lại ba trăm lượng cho ta là đủ rồi. Thừa lại thì ngươi cầm, thấy đồ sứ cao cấp thì mua một ít về." Tử Tình nói.

Lâm Khang Bình nghĩ nghĩ, nói: "Vậy cũng được, dù sao mùa thu ta sẽ trở lại, lúc đó ta sẽ không đi nữa."

"Đúng rồi, ngươi nói vào núi mua lá trà, núi cao không? Có nguy hiểm không?"

Lâm Khang Bình nắm tay nàng, nói: "Không có việc gì, ta có võ công, lá trà ở núi cao không chỉ có chất lượng tốt, mà giá còn rẻ, vả lại, bọn họ xuống núi bán cũng khó khăn, bây giờ ta vào núi thu mua, hai bên cùng có lợi. Có khi cũng nhân tiện giúp bọn họ mang một ít đồ vùng núi ra bán giùm, ta đều chuyển đến Việt thành."

Hai người còn nói chút chuyện, Lâm Khang Bình muốn đi công trường nhìn xem, Tử Tình cũng muốn đi theo, nhưng Lâm Khang Bình không đồng ý, nói công trường lộn xộn, lại đều là nam nhân, Tử Tình đành phải thôi,. Dù sao người nam nhân này rất có bản lĩnh, Tử Tình vui vẻ bớt lo.

Buổi tối về nhà, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nghe Lâm Khang Bình nói muốn để Tam Mao tới làm việc, đều có chút không hiểu, Tăng Thụy Tường nói: "Tình nhi, Khang Bình, không phải ta đã nói rồi sao? Đừng vì ta, ta đã cự tuyệt bà ngươi rồi, sao bà còn chưa chết tâm nhỉ, trực tiếp đi tìm các ngươi, từ chối hắn đi."

"Nhạc phụ, việc này đã định đoạt rồi, ngài đừng quan tâm, tất cả đã có ta, trong lòng ta đã có chủ ý, tốt nhất là hắn ngoan ngoãn làm việc, bằng không, ta có biện pháp để tự hắn đi về."


Lâm Khang Bình ở mấy ngày, mỗi ngày đều đi xem tiến độ, bảo phải một tháng mới hoàn thành công việc thanh lý, bởi vì thanh lý xong cỏ lau còn thanh lý nước bùn, nước bùn vét lên phơi khô làm phân, đào ao rộng ra, còn đắt đất làm một cùng đất nhỏ, tóm lại là rất rườm rà.

Tử Tình nghe xong táp lưỡi, nói: "Chả trách phụ thân không cho chúng ta mua, phí thanh lý còn nhiều hơn phí mua đất, hèn gì không có người mua, cực lỗ."

"Thật ra nếu thanh lý và quy hoạch xong, đến lúc đó chúng ta có thể nuôi cá, trồng hoa sen, nuôi lươn ngươi thích ăn, cũng không lỗ đâu." Lâm Khang Bình cười, véo má Tử Tình.

Hai người đang nói, Thẩm thị dẫn hai người vào.  

  Chương 155: Gặp lại Tử Bình

Thẩm thị dẫn hai người một lớn một nhỏ tiến vào, Tử Tình nhìn kỹ, thì ra là Tử Bình đã vài năm không gặp, bên cạnh chắc là con trai của nàng, năm nay cả tuổi mụ cũng được bốn tuổi , bộ dạng rất được, mắt hai mí, lông mi rất dài, có chút cong, tóc tết, quần áo cũ, nhìn không ra màu sắc vốn có, Tử Bình vừa mới hai mươi tuổi, tóc rối bù như rơm, dung một cây trâm gỗ quấn lại, sắc mặt vàng, quần áo cũng cũ kĩ, quần màu đen, làm cho người ta cảm thấy trầm lặng, nói là ba mươi tuổi thì ai cũng tin, Tử Tình quan sát thật kĩ mới nhận ra đây là Tử Bình.

Tử Tình không biết xảy ra chuyện gì, Thẩm thị tức giận, bảo Lâm Khang Bình đến lão phòng mời lão gia tử cùng Điền thị đến: "Nếu tiểu cô ở đó thì mời đến đây luôn, nói Tử Bình đã trở lại."

Lâm Khang Bình đi, hắn chưa thấy Tử Bình, chính là lúc đính hôn nghe Xuân Ngọc nói, hình như là vì nàng nên Xuân Ngọc bọn họ mới dám tính kế Tử Tình, sau này hắn quên hỏi mất, Tử Tình cũng không nhắc chuyện liên quan đến Tử Bình, cho nên hắn có chút tò mò, quay đầu nhìn Tử Bình hai lần.

Lão gia tử dẫn Điền thị cùng Thu Ngọc đến, Thu Ngọc còn ôm con trai Mộc Mộc ba tuổi, thật ra thì mới một tuổi rưỡi, chờ mọi người ngồi xuống, Thẩm thị mới kể chuyện, Tử Bình thì khóc nức nở, bảo mình mệnh khổ.

Thì ra hôm nay Thẩm thị đi An Châu, chọn mua vài thứ, ai ngờ thấy Tử Bình đang lục đống rác ở bên đường. Ngay từ đầu Thẩm thị còn không lớn tin, cẩn thận quan sát nửa ngày mới tiến lên hỏi han. Thẩm thị buộc Tử Bình dẫn mình về nhà, trong nhà dọn dẹp cũng chỉnh tề, nhưng quá cũ nát, trượng phu của nàng đang uống rượu trong nhà, nhìn thấy Tử Bình về nhà, liền chửi ầm lên, hỏi vì sao hôm nay về sớm như thế, bị đuổi việc à.

Thẩm thị nghe xong, giận dữ, cũng lười nói, dẫn Tử Bình ôm đứa nhỏ bước đi, để lại Hồ Bách Tùng còn chưa kịp phản ứng. Dọc đường đi, Thẩm thị ép hỏi hồi lâu, mới biết từ lúc Tử Bình sinh đứa nhỏ xong, lúc ở cữ thì đỡ, Thẩm thị thăm vài lần, sau này quan hệ xấu với Tăng Thụy Khánh cùng Chu thị, nên không đi thăm Tử Bình nữa. Trượng phu của Tử Bình thấy nhà mẹ đẻ bên này không có ai đến thăm hỏi, liền bắt đầu lộ ra bộ mặt vốn có, hết ăn lại nằm, trong tay có chút tiền thì uống rượu chè chén, buộc Tử Bình ra ngoài làm việc, mình thì ở nhà tìm chút việc chơi, lâu lâu cũng kiếm được chút món tiền nhỏ.

Điền thị nghe xong, rơi lệ, khóc nói: "Đây là mệnh gì, năm đó ngươi lại khóc muốn gả cho hắn, ai khuyên cũng không nghe, cha ngươi nữa, đã nhiều năm rồi mà không tha thứ, ngay cả nhà cũng không về, cha mẹ, nữ nhi đều không cần, ta cực khổ mang thai hắn mười tháng, không biết hắn giống ai mà làm ra loại chuyện không thèm nhận người thân nữa." Điền thị nói xong cũng khóc lớn lên.

"Hèn gì lúc trước nàng dâu của hắn lại dễ dàng cùng cách, chắc chịu đựng đủ rồi, cũng tại ngươi ngu ngốc, tự đẩy mình vào trong hố lửa, mười đầu trâu cũng không thay đổi được ý ngươi, ngang lì chẳng khác gì cha ngươi." Thu Ngọc mắng.

"Được rồi, nói làm gì nữa? Vấn đề là giải quyết chuyện này như thế nào." Lão gia tử nói.

"Giải quyết gì, chẳng lẽ là cùng cách? Chuyện này mà xảy ra, danh dự của Tăng gia sẽ bị bôi đen mất." Điền thị nói.

"Đen đúng gì, chẳng phải nhị cô của ta lúc đó cùng cách à, đại tỷ cũng thế, lúc đó đại tỷ phu chẳng phải cùng cách, thêm Tử Bình nữa, coi như một thế hệ cùng cách một lần. Muốn bôi đen thì bôi đen từ lâu rồi." Thu Ngọc chẳng hề để ý.

Tử Tình cùng Tử Bình đều khó hiểu, chưa bao giờ nghe nói chuyện này, Tử Tình bắt đầu nhiều chuyện, hỏi: "Tiểu cô, nhị bác chồng cùng đại cô xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho ta biết đi."

"Con quỷ này, ngươi dám nói vậy với cô nương (ý là gái chưa chồng) à." Điền thị đánh Thu Ngọc vài cái, lại nói với Tử Tình: "Tử Tình, ngươi cũng vậy, đây là chuyện để cô nương hỏi han hả? Nương ngươi dạy ngươi như vậy à?"

"Nương của ta thường ngày dạy ta không tốt, nhưng cũng không bảo ta phải..." Tử Tình còn chưa nói xong, đã bị Thẩm thị che miệng lại, mặt Điền thị âm u , đang lườm nàng. Tử Tình đành phải ngoan ngoãn im miệng, nhưng đây chính là tin tức lớn, thì ra Xuân Ngọc cũng là phá hủy hạnh phúc gia đình người khác, cùng cách, nhưng mình lại chưa nghe tí gì, ngày đó còn thấy nàng cười nhạo Tử Bình cùng Tử Tình, sao không có người mắng nàng?

Lúc này, Tăng Thụy Tường vào cửa, thấy cả đống người, liền phát hoảng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Đây là...đây là Tử Bình? Ngươi đã trở lại? Sao ngươi lại thành ra thế này?"

Điền thị khóc kể một lần, lại hỏi Tăng Thụy Tường việc này nên giải quyết thế nào.

Tăng Thụy Tường vuốt chòm râu một lúc, mới hỏi Tử Bình: "Tử Bình, ngươi nghĩ đi, ngươi muốn cùng cách hay tiếp tục sống cùng hắn?"

"Nếu hắn tốt, ta vẫn nguyện ý tiếp tục sống với hắn, dù sao thì đôi khi hắn vẫn đối xử tốt với ta, con không có cha, một mình ta nuôi nó kiểu gì? Tương lai nó sẽ hận ta mất, với lại hắn đã nói, không cho ta tái giá. Năm đó ta muốn tìm người khác hắn đều quậy phá, bây giờ hắn lại càng không đồng ý cùng cách, tốt xấu gì ta còn có thể thay hắn nuôi con mà." Tử Bình khóc nói.

"Nếu như vậy, thì ngươi ở đây mấy ngày, chờ hắn tới đón ngươi, chúng ta sẽ có cách để hắn nhận lỗi lầm." Tăng Thụy Tường nói xong, để Thẩm thị chuẩn bị phòng cho nàng.

"Ta sẽ về phòng cũ của ta ở vài ngày, ta muốn về đó, trò chuyện cùng ông bà, nơi này thím rất bận, lại có người ngoài, ta không muốn quấy rầy." Tử Bình nói.

Thẩm thị mời lần nữa, nhưng Tử Bình đã quyết định, nói muốn về phòng cũ của mình. Thẩm thị thấy vậy cũng không nói nữa, trong lòng ê ẩm, tuy rằng không lui tới với Tăng Thụy Khánh, nhưng dù sao nàng cũng nhìn Tử Bình lớn lên, ngày đó đã khuyên Chu thị giám sát chặt chẽ, không ngờ đứa nhỏ này vẫn đi nhầm đường, vì thế, trong lòng Thẩm thị luôn cảm thấy tột lỗi, nhưng dù gì thì mọi chuyện cũng chỉ vậy thôi, với tính tình của Chu thị, mình mà nói thẳng ra thì sợ Chu thị cũng không nghe. Thẩm thị thở dài, tìm một ít quàn áo hồi nhỏ của Tứ Hỉ, vóc người của Tử Bình cao hơn Tử Tình một ít, Thẩm thị nghĩ nghĩ, cắt hai miếng vải bông in hoa, lại cắt một miếng vải bông trắng, một miếng vải bông xanh nhạt.

Thẩm thị cầm mấy đồ ra, nói với Tử Bình nói: "Thím vội vã dẫn ngươi về, nên không chuẩn bị trước được quần áo cho ngươi, đây là đồ hồi nhỏ Tử Hỉ mặc, tạm chấp nhận đã, hai miếng vải bông này ngươi làm hai bộ đồ đi, vải trắng làm áo lót, xanh nhạt thì làm hai bộ cho đứa nhỏ, thím bận nên sẽ không đến thăm ngươi, ngươi không có việc gì thì đến đây trò chuyện với thím. Tiểu cha ngươi đã nói, sẽ nghĩ cách giúp ngươi, nhưng ngươi sao lại không nói tiếng gì, đến nông nỗi như thế cũng không chịu về nhà nói chúng ta biết một tiếng, nếu hôm nay thím không gặp được ngươi, không biết ngươi còn phải chịu khổ bao nhiêu nữa"?

Tử Bình nhận lấy, khóc nói: "Cha mẹ ruột của ta không chịu gặp ta, ta nào dám đến làm phiền mọi người. Huống hồ năm đó ông đã nói, đây là con đường ta chọn, không thể oán trách người khác."

"Dù như vậy ngươi cũng không thể giày xéo chính ngươi như thế, ngươi còn trẻ, làm chuyện gì cũng được, sao lại ra ngoài đường cái, lượm ve chai, khác gì ăn xin? Tốt xấu gì cũng bảo cha đứa nhỏ tìm việc làm đứng đắn, bằng không tương lai đứa nhỏ lớn, sẽ oán trách ngươi đấy."

"Ta có cách nào khác đâu, dầu gì cũng phải ăn cơm, ta nói gì hắn cũng không nghe, nói bây giờ ta không có nhà mẹ đẻ, chỉ có thể đi theo hắn, hắn tốt bụng nhận ta, ta phải làm sao?"

Mọi người nghe xong, chỉ thở dài, Thẩm thị tiễn bước bọn họ, rầu rĩ không vui, nói: "Đứa nhỏ này, một bước sai, thì vạn bước đều sai, không bằng đại cô của nàng nữa."

Tử Tình liền hỏi chuyện đại cô, Thẩm thị liếc mắt một cái, nhìn Lâm Khang Bình, không quan tâm nàng. Tử Tình nhắm mắt theo đuôi Thẩm thị, hỏi: "Nương, ngươi nói đi mà, ta cam đoan sẽ không nói ra ngoài, ta tò mò lắm, bằng không buổi tối ta sẽ ngủ không yên."

"Ngươi là cô nương, hỏi chuyện này làm gì? Khang Bình, mang nàng đi, nên làm gì thì làm đi."

Tử Tình mới ý thức được có Lâm Khang Bình ở đây nên Thẩm thị không thể nói ra. Đành phải kiềm chế lòng hiếu kỳ, đi theo Lâm Khang Bình ra ngoài. Hai người đến phía sau núi, Lâm Khang Bình hỏi Tử Bình, Tử Tình mới nghĩ đến chuyện năm đó, mình còn nợ Lâm Khang Bình một lời giải thích, liền nói tất cả, còn có chuyện về Tử Hà cùng Tử Vũ, cùng với ân oán mấy năm nay của hai nhà.

"Năm đó bởi vì chuyện của đường tỷ, nên cả nhà đại cha mới chuyển vào thành, đại cha ta là một người sĩ diện, đuổi đường tỷ ra khỏi cửa, đó đến giờ vẫn không chịu gặp, chỉ có đại nương đi thăm. Lúc đầu nương của ta cũng đi thăm mấy lần, sau này bởi vì chuyện đại cha, hai nhà đoạn giao, nương của ta không đi thăm nữa."

"Thật ra thì không trách nương được, đại cha của ngươi làm việc không phân rõ phải trái, may mà cha nương thành thật phúc hậu, bằng không đã đoạn giao từ lâu rồi, ta còn kỳ quái, nhớ tằng đại cha ngươi có đường tỷ, mấy năm nay lại không gặp, lúc đại ca thành thân cũng không thấy bọn họ đến, thì ra là có chuyện như vậy."

"Đoạn giao cũng tốt, đại nương của ta là người kiến thức hạn hẹp, chả khác gì đại cô, nhà của ta chỉ chịu thiệt thôi, sau khi ở riêng, cái gì bọn họ cũng được chọn trước, đến tiền nuôi dưỡng, thì xếp đằng sau, ta còn mong bọn họ đừng về nữa cơ."

Lâm Khang Bình thở dài, ôm Tử Tình vào lòng.

Hai ngày sao, Lâm Khang Bình vào núi, Tử Tình ở nhà thêu hoa, Thẩm thị và Tử Vũ đến sau núi nhặt trứng gà, Tử Bình dẫn con, mặc bộ quần áo mới, cũng trượng phu của nàng đến.  

  Chương 156: Không trả tiền công

Tử Bình vào cửa, thấy Thẩm thị không ở nhà, liền hỏi: "Tử Tình, thím đâu? Tỷ phu ngươi đến đón ta, ta sẽ về nhà nên đến nói một tiếng với thím, tiểu cha còn ở học đường nhỉ."

Tử Tình vốn định giữ nàng một hồi, chẳng qua là không thích hai mắt tỏa sáng của đại tỷ phu, nhìn bài trí trong nhà mình, còn liếc nàng mấy lần, liền nói: "Nương ta ra ngoài rồi, tỷ tỷ đi về trước đi, chờ cha cùng nương ta trở lại, ta sẽ bảo bọn họ đến một chuyến."

Tử Bình nghe xong, đành phải dẫn trượng phu cùng đứa nhỏ ra cửa phòng, nhìn thấy Từ sư phụ bận rộn trong vườn, liền hỏi: "Đây là tân phòng của Tử Phúc cùng Tử Lộc à? Không ngờ Tử Phúc đã thành hôn, ta lại không tham dự được, hồi nhỏ, hai chúng ta cùng tuổi, lớn hơn các ngươi một chút, cả ngày lên núi kiếm củi, củi lửa trong nhà đều do hai chúng mang về, nhoáng một cái mà ta đã vài năm không gặp hắn rồi."

"Đúng rồi, bình tỷ, ca của ta đã là cử nhân, ngươi biết không? Mười bảy tuổi trúng cử, bây giờ hắn đọc sách ở quốc tử giám trong kinh thành, tết năm nay sẽ về, đến lúc đó tỷ tỷ về nhà sẽ gặp được hắn mà. Chỉ sợ ca ta biết ngươi như vậy, sẽ tức giận. Tỷ tỷ không có việc gì thì nên về nhà nhiều một chút." Tử Tình cố ý nói.

"Đúng vậy, muội muội nói rất đúng, thường xuyên về nhà thăm hỏi, đỡ người nhà nhớ thương. Ta cũng khuyên tỷ tỷ ngươi bao nhiêu lần rồi, nhưng tính nàng bướng bỉnh, thường nói mình nghèo khổ, sợ mọi người ghét bỏ. Nhưng tiểu muội à, quốc tử giám kia là cái gì, làm gì trong đấy?" Hồ Bách Tùng nói.

"Tỷ tỷ nói gì vậy? Người nhà sao so đo chuyện ấy chứ, nào có cái gì mà ghét bỏ hay không ghét bỏ?"

Tử Bình nghe xong, im lặng, vừa vặn. Thẩm thị cùng Tử Vũ mỗi người ôm một rổ trứng gà trở về, thấy Tử Bình liền hỏi: "Hôm nay rảnh đến chơi à? Mấy ngày qua có khỏe khôngg, thím còn nói hôm nay sẽ đi qua thăm ngươi, cho ngươi chút trứng gà."

"Thím, ta sẽ về nhà. Bách tùng đến đón ta, nói về sẽ sống tốt, sau khi về sẽ lập tức ra ngoài tìm việc làm. Ta không quấy rầy thím nữa, trong nhà còn có một mớ chuyện cần làm, đây là số mệnh của ta." Tử Bình vừa khóc vừa nói.

Thẩm thị nghe xong trong lòng ê ẩm, nhưng không thể nói gì thêm, đành phải kéo tay Tử Bình, dặn dò nhiều thứ, lại cho nàng một rổ trứng gà, hai cân thịt khô, hai con gà, một túi bột mì, một bao thóc lớn. Tiễn bước bọn họ.

Tử Tình hỏi Thẩm thị, sao không cho mấy lượng bạc. Thẩm thị nói: "Hài tử ngốc, ta mà cho tiền nàng trước mặt trượng phu, mấy ngày sau hắn sẽ sai đường tỷ ngươi về nhà đến đòi, hơn nữa, bạc này không biết đi đâu, tám phần là đường tỷ người không được giữ, còn không bằng trực tiếp cho mấy đồ ăn, lớn nhỏ không chịu đói. Về sau ta không có ở nhà, nàng đến thì ngươi cũng nhớ cho nàng ít đồ ăn, không cho bạc."

Tử Tình nghe xong chỉ phải đáp ứng, đang nói, Thu Ngọc đi, hỏi: "Tử Bình bọn họ đi rồi à? Ý của cha mẹ là muốn để Tử Bình ở lại mấy ngày, nhưng nàng bảo về nấu cơm cho người kia. Hắn là người tốt khỉ gì? Vào cửa còn hùng hung hổ hổ, vừa thấy trên người Tử Bình cùng đứa nhỏ mặc bộ đồ mới, lập tức đổi sắc mặt. Trước mặt cha mẹ, nói nhiều lời hay, bảo là nhất định sẽ đối tốt với Tử Bình, có ích lợi gì chứ? Tử Bình mềm lòng, mà nhắc nhở cũng không nghe."

"Tiểu cô, mỗi nhà mỗi cảnh mà." Tử Tình cười.


"Tại ta vừa tức vừa hận, đau lòng cũng không làm gì được, tương lai nàng còn chịu khổ ngày còn tại phía sau dài dài. Nam nhân kia không tốt lành gì, con trai thì bị nàng nuông chiều, mấy ngày nay làm ầm ĩ đã chết, đi rồi cũng tốt, ông bà ngươi còn có thể nghỉ vài ngày, Tam Mao thì ở đó suốt, ăn như trâu. Đại Mao nói muốn ở riêng, dẫn nàng dâu vào thành thuê phòng, không thèm suy nghĩ cho gia đình, còn không trượng nghĩa bằng Nhị Mao, Nhị Mao nói, hắn thành thân xong cũng ở riêng, nhưng nhà mới để lại cho cha mẹ." Thu Ngọc nói.

Thẩm thị nghe xong hỏi: "Nhị Mao làm gì, trong nhà biết không?"

"Ai biết, nói là đến Lân tỉnh, đi mới mấy tháng đã kiếm về ba mươi lượng bạc, đại tỷ là người hồ đồ, tới bây giờ không thèm quan tâm, thấy bạc còn nghĩ gì khác được à? Ta thấy, chắc chắn chẳng phải việc gì tốt đẹp cả. Hắn què chân, có khả năng cái gì? Cho dù có đi làm thuê, ai sẽ thuê hắn? Chỉ sợ lại giống lúc hồi, mà cũng gần thành hôn, không biết thành thân xong có sống yên ổn không nữa?" Thu Ngọc nói.

"Lỡ nó làm việc gì xấu pử ngoài thì sao? Hai người này đúng là hồ đồ, sao không hỏi đứa nhỏ kiếm đâu ra nhiều bạc chứ? Tâm tư chỉ nghĩ việc khác, nhà nghèo đã chớ, lại không dạy con cho tốt."

Thu Ngọc nghe xong trả lời: "Đúng rồi đấy." Hai người còn nói thêm ít chuyện, Thu Ngọc mới cáo từ .

Lại qua hai ngày, cũng là ngày Lâm Khang Bình sẽ về nhà, nhưng mãi không thấy, Tử Tình sốt ruột, sợ xảy chuyện ngoài ý muốn, một đêm không ngủ ngon. Chiều hôm sau, Lâm Khang Bình mới khập khễnh bước vào cổng, Tử Tình mặt trắng ợt, bước lên phía trước, sờ sờ này sờ sờ kia.

Lâm Khang Bình thấy vội cầm lấy tay Tử Tình, nói: "Tình nhi, yên tâm, không có việc gì đâu, chân bị trật tý trôi, vì ta cứu thợ săn, tự mình vất ngã, không ngờ trong rủi có may, thợ săn này cảm ơn tặng ta mấy loại da tốt, ta lại mua hết số da thú trong nhà hắn, chờ chuyển đến kinh thành, mùa đông nơi đó lạnh, có thể bán giá cao, ta sẽ để lại cho ngươi những tấm tốt nhất."

Tử Tình thấy chân Lâm Khang Bình quả thật không có vấn đề gì lớn, Tăng Thụy Tường lại lo lắng, tìm Chu đại phu tới xoa thuốc, hai ngày sau, mặc dù không khỏi hẳn, nhưng cũng đỡ hơn, Lâm Khang Bình ở thêm mấy ngày, Tử Tình mới cho hắn đi.

Trong nháy mắt liền đến tháng tư, lúc mạch phải thu gặt, La sư phụ bọn họ muốn đình công ba ngày, Đồng tiên sinh nói đi du lịch vài ngày, xem non nước xung quanh, thuận tiện nhìn xem có kỳ hoa dị thảo (hoa cỏ khác lạ, đặc biệt) gì không để trang trí cho vườn, Tử Tình nghe xong, đành bảo Tăng Thụy Tường tìm người quen thuộc địa hình đi cùng, ai ngờ Từ sư phụ nghe xong rất có hứng thú, hàng năm hắn đều vào núi đi dạo, nên rất quen thuộc. Thẩm thị đành chuẩn bị cho bọn lương khô, tiễn bọn họ.

Thẩm thị và Tử Tình vừa tiễn mấy người, Tam Mao đi lại đòi tiền công, đã nhiều ngày nay Tử Tình quá bận bịu, hầy như quên hắn luôn, cũng không biết hắn làm ở công trường thế nào? Nghĩ nghĩ, Tử Tình nói: "Tam Mao, ta nhớ là ngươi làm việc còn chưa được một tháng, với lại chúng ta sẽ trả tiền công sau khi hoàn thành công trình, nào có ai giữa chừng lại lấy tiền công như ngươi, ta không thể vì ngươi mà phá hỏng quy định này, mà khế ước của ngươi vẫn còn trong tay Khang Bình, lúc trước đã nói rồi, không làm xong số công quy định thì không có tiền công."

"Biểu tỷ, ngươi trả tiền công cho ta đi, ngươi cũng đâu thiếu từng ấy tiền, việc mệt lắm, ta làm không nỗi, vừa khổ vừa bẩn, bằng không, ngươi tìm cho ta việc nào nhẹ nhàng chút?" Tam Mao hỏi.

"Ta không có việc khác, ngươi không muốn làm thì ngươi có thể không làm, lúc trước là bà bắt ta nhận ngươi làm việc, cũng không phải ta mời ngươi đến." Tử Tình không kiên nhẫn nói, vừa nghe cái giọng là biết không chịu khó rồi.

Tam Mao còn muốn nói gì, Thẩm thị đã chen: "Tam Mao, không phải cữu nương không bênh ngươi, nhưng quả thật Tử Tình không thể vì ngươi mà làm hỏng quy định, ngươi đã ký khế ước, chúng ta cứ theo khế ước mà làm, cũng không có chuyện ngươi làm ít mà chúng ta vẫn cho tiền công ngươi như thường, lỡ công nhân khác biết được thì họ có làm việc chăm chỉ không?"

Tam Mao thấy Thẩm thị mở miệng, hôm nay chắc chắn không lấy được tiền công, hừ một tiếng, thở phì phì xoay người đi.

Thẩm thị có chút lo lắng nói: "Hắn chắc chắn sẽ đi tìm bà ngươi, lúc trước từ chối hắn cho rồi, đỡ phí công."

"Con cũng muốn từ chối lắm chứ, nhưng ông bà bọn nói mãi, không bằng để hắn làm một trận, bọn họ tính kế chúng ta, chúng ta không thể tính kế bọn họ? Mà đâu phải chúng ta tự tìm đến nhà hắn, là hắn tự đến, thấy chúng ta dễ bắt nạt à?"

"Vậy ngươi cần phải chú ý, ông bà ngươi không dễ nói chuyện đâu."

Quả nhiên, hôm sau, Điền thị cùng lão gia tử tới cửa, còn cố ý chọn lúc Tăng Thụy Tường ở nhà, Điền thị vừa thấy Tử Tình liền hỏi: "Tử Tình, hôm qua sao ngươi không trả tiền công cho Tam Mao?"

"Ông bà, lí do thì hôm qua ta đã nói cùng Tam Mao, lúc trước hắn đã ký khế ước, không làm xong thì sao có tiền công? Với lại, hắn nói việc của ta vừa bẩn vừa mệt, định bỏ làm, hôm qua ta hỏi người khác, mấy ngày nay Tam Mao không ra sức làm việc gì cả, hắn chỉ làm bằng một nửa người khác mà làm không xong, ta còn chưa tìm hắn tính sổ đấy, làm La sư phụ bọn họ ý kiến, các ngươi nói đi, về sau ta thuê người làm việc thế nào, may mà về sớm, tiền công thì không có." Tử Tình nói.

"Lão nhị, ngươi xem, Tử Tình nói như vậy với chúng ta mà được à? Ngay cả thân thích mà còn chi li từng đồng thế hả?" Điền thị hỏi Tăng Thụy Tường.

Tăng Thụy Tường giương mắt nhìn nhìn Tử Tình, nói: "Nương, lúc trước các ngươi sao không nói với Tử Tình, bây giờ làm gì được nữa. Về sau, Tử Tình thuê người khác làm việc thế nào?"

"Đúng vậy, bà, chẳng lẽ lúc trước các ngươi đáp ứng ký khế ước, đã nghĩ đến cảnh hôm nay à, không ngờ các ngươi vẫn tính kế ta như thế? Không ngờ những lời các ngươi nói với cha mẹ ta là giả? Không ngờ ta vừa bị người khác khi dễ vừa phải cho họ tiền? ông bà, cho dù các ngươi không thích ta, các ngươi thích ai thì thích, dù sao cho tới bây giờ các ngươi cũng không coi ta là cháu gái, ta chỉ xin các ngươi đừng đến tính kế ta nữa." Tử Tình nói xong, liền dỗi trở về phòng.


  Chương 157: Nhị Mao bị bắt

Tử Tình dỗi về phòng, Điền thị tức giận muốn đuổi theo, lão gia tử giữ bàlại, "Ngươi kéo ta làm gì? Ngươi không nghe nàng nói à, đây là lời của một cháu gái à? Nàng nghĩ nàng là ai? Cha mẹ nàng cũng chưa dám mở miệng nói với ta như vậy, phản rồi, lão nhị, còn không đi giáo huấn nàng đi, muốn nương ngươi chịu ủy khuất hả?"

"Nương, Tình nhi nói không sai, nếu lúc trước các ngươi không tính kế nàng, thì sẽ không để Tam Mao ký khế ước kia, rõ ràng biết Tam Mao là kẻ hay ăn lười làm, không chịu được khổ, cái gì cũng làm không xong, các ngươi còn muốn để hắn đi công trường, không phải là muốn không làm mà được hưởng à? May mà Tử Tình sớm nghĩ tới điểm này, bằng không thì giờ sao được, nương, ngươi đừng oán trách Tử Tình, Tử Tình có thể cho Tam Mao một cơ hội là tốt lắm rồi." Tăng Thụy Tường nói.

"Không ngờ nha đầu Tử Tình kia đã tính kế trước, chờ chúng ta lọt bẫy hả? Đúng là nha đầu hư hỏng, ngay cả biểu đệ cũng tính kế. Không biết nha đầu kia giống ai, thật sự...thật sự là...thật sự là tức chết ta." Điền thị khí nói năng lộn xộn.

"Nương, nói đến chuyện tính kế, đến cùng là ai tính kế ai?" Tăng Thụy Tường trầm mặt xuống.

Lão gia tử thở dài, lôi kéo Điền thị đi, Tăng Thụy Tường vào nhà nhìn Tử Tình, vuốt đầu Tử Tình, nói: "Đứa nhỏ, ngươi cố gắng thông cảm cho bà đi, mấy năm nay bà cũng không dễ dàng gì."

Tử Tình hỏi: "Cha, bà không dễ dàng? Nương của ta thì sao? Bà quá bất công, đối xử với các cô cô cũng quá mức, nói như thế nào thì cũng là chúng ta nuôi bọn họ, không ngờ chúng ta ra bạc như thế, còn bị khinh bỉ. Cha, bà đã đau lòng các cô cô như vậy, lúc trước sao bà có thể cho ngươi cùng đại cha đi đọc sách chứ?" Tử Tình hỏi ra nghi vấn đã lâu trong lòng, vì sao không trực tiếp tiết kiệm bạc để làm đồ cưới cho mấy cô cô?

"Việc này nói ra rất dài, lúc trước bà cố ngươi còn sống, điều kiện trong nhà cũng tạm. Bà cố chỉ có một người con trai là ông ngươi, ông ngươi cũng học vài năm. Sau này cưới bà ngươi, tính tình bà ngươi thì vốn được nuông chiều ở nhà, không thích làm việc, không hầu hạ cha mẹ chồng, nghe nói, số của cải kia cũng dần dần chuyển đến nhà bác chồng ngươi, cô công ngươi dần dần phát đạt lên, chắc là có quan hệ với bà cố một ít. Ta cùng đại cha ngươi đọc sách, đó là bởi vì lúc bà cố ngươi còn sống cho đi học, sau này, thấy ta có vài phần thiên phú, được thầy thích, nên đưa đi huyện học, cũng bởi vậy mà tiêu hết tất cả ngân lượng còn thừa trong nhà, hại nhị cô ngươi bị bệnh mà không kịp thời trị liệu, trị không tận gốc, đại cha ngươi thì buông tha việc học, bắt đầu tìm việc ở An Châu. Lúc bà cố ngươi đi rồi, còn nhờ cô công ngươi cho ta học phí. Bà ngươi làm dâu nhiều năm, nên tính tình bá đạo."

Tăng Thụy Tường nói lời thật hàm súc, nhưng Tử Tình nghe hiểu. Không ngờ Điền thị muốn đem tất cả sự ủy khuất mình chịu trút hết lên nàng dâu, bà trách bà cố để gia tài cho nữ nhi,nên dùng sức áp bức con trai, áp bức hai đứa cháu của bà cố, đáng tiếc, đại cha không quan tâm bà. Mẹ nó, tính tình này quá bất thường, ngay cả Thẩm thị đều biết câu mình không muốn thì đừng làm tội người khác, Điền thị quá sai, không biết lỗi là do chính bà.

Tử Tình thở dài, không nói gì, may mắn nhà mình ở riêng.

Ngày này, trong nhà không có việc gì, Thẩm thị về thăm nhà mẹ đẻ, Tăng Thụy Tường nghe xong cũng bảo đi theo, để Tử Tình Tử Vũ giữ nhà, hai người mới vừa đi nửa canh giờ, Thu Ngọc đã đỡ Điền thị cùng Xuân Ngọc đi lại, Tử Tình thấy bọn họ khóc sướt mướt, nói Nhị Mao bị bắt, muốn Tăng Thụy Tường tìm người có thể chuộc Nhị Mao hay không ra không?

"Bà, đại cô, cha mẹ ta đến nhà bà ngoại rồi, chỉ sợ phải buổi chiều mới trở về, không bằng các ngươi tìm người khác trước đi? Nhưng vì sao Nhị Mao biểu ca bị bắt?" Tử Tình hỏi.

Điền thị cũng không khiển trách nỗi Tử Tình, chỉ một mặt trách tội Tăng Thụy Tường không có việc gì lại không ở nhà, lại chạy đến nhà mẹ vọe làm gì, nhà mẹ ruột có chuyện thì bóng người cũng không thấy.

"Bà, cha nương ta lâu lâu mới ra ngoài, chỉ có thể nói là không khéo thôi, từ tết đến giờ, cha ta là lần đầu đi thăm nhà bà ngoại đấy. Nếu không còn chuyện gì khác thì các ngươi về trước đi, ta khẳng định sẽ chuyển lời." Tử Tình nghe Điền thị oán giận, thật căm tức, đuổi người.

Điền thị bị nghẹn một câu, đang muốn phát tác, Thu Ngọc một năm một mười đem sự tình nói ra.

Nguyên lai là Nhị Mao thua bạc trong sòng bạc, nên đi trộm để lấy vốn chơi tiếp, bị bắt được tại chỗ, gần đây trong thành An Châu xảy ra mấy vụ trộm cướp, các quan sai tra ra manh mối, có nhân chứng vật chứng, còn có gì để nói, lập tức nhốt vào đại lao.

Tử Tình nghĩ mấy ngày trước còn nói không biết Nhị Mao làm gì, mới vài ngà ,đã bị bắt, tháng giêng đại cô còn đắc chí, Nhị Mao kiếm bạc cho nàng xây nhà, lại không biết dạy dỗ con cho tốt, không hỏi lấy bạc từ đâu.

"Bà, nếu không thì tìm đại cha hỏi một chút đi, đại cha làm ở nha môn, hỏi thăm chuyện nha môn, chắc chắn quen biết hơn cha ta." Tử Tình nói.

"Trong mắt hắn đến cha mẹ cũng không có, hắn có thể quản chuyện của ta ad? Ta có đói chết trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không rơi một giọt lệ, tim hắn làm từ đá." Xuân Ngọc nói.

Tử Tình nghe xong cũng không nói gì nữa, vẫn là để các nàng trở về. Ai ngờ ngày này Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường ở lâu tại Bạch Đường thôn, thân thể Hà thị kém dần đi, Thẩm thị muốn mời về nhà, Hà thị không đồng ý, Thẩm thị đành phải thường xuyên mua ít đồ ăn cùng thuốc bổ, dù sao năm nay lão nhân đã sáu mươi tám. Thẩm thị nói chuyện với mẫu thân hơn nửa ngày, thấy trời sắp đen, hai người mới về nhà đến, mới vào nhà, ghế ngồi còn chưa nóng, Xuân Ngọc cùng Điền thị lại đến .

"Trong nhà có chuyện thì tìm không thấy người, một đám các ngươi còn rãnh rỗi đi thăm người khác, cháu ngoại ngươi bị nhốt đại lao rồi, các ngươi không ai hỏi một tiếng." Điền thị đi lên liền bắt đầu khóc kể lể.

Tăng Thụy Tường nhìn Tử Tình, Tử Tình mới đem mọi chuyện nói cho bọn họ, Tăng Thụy Tường nghe xong nói: "Nương, chúng ta vừa mới về nhà, còn không biết chuyện này. Sức khỏe của nương Ngọc Mai yếu dần, nên mới đi thăm. Với lại, cháu ngoại trai hạ bị bắt vào đại lao, không phải còn có cha mẹ hắn sao? Chẳng lẽ muội phu không nhờ người hỏi thăm, nhìn xem thế nào?"

"Hắn làm gì biết những thứ này, chỉ ở nhà than thở, nha môn An Châu ở đâu hắn còn không biết, với lại hắn làm gì có tiền đi hỏi thăm? Con à, không bằng ngươi đi xem đi, thật sự không được thì tìm đại ca ngươi. Ngươi đi chắc chắn là hơn muội phu ngươi, ngươi cũng biết tính tình đại ca ngươi đấy, cho tới bây giờ đều không thèm liếc muội phu một cái."

Tăng Thụy Tường nghe xong nhíu mày, vừa muốn nói cự tuyệt, Điền thị lại một phen nước mũi một phen nước mắt, khóc kể, "Con à, lúc này mạng người quan trọng, ngươi còn không chịu chiếu cố một chút à? Ngươi liền nhẫn tâm để muội muội và nương ngươi đau lòng sao? Ngươi nghe nương khuyên, đi hỏi thăm trước đi."

"Được rồi, nể mặt nương, ngày mai ta đi tìm đại ca hỏi một chút, về phần có việc thì tự các ngươi xử lý. Nhưng ta cũng có một điều kiện, một chuyến này chắc chắn phải chi tiêu, cửa nha môn không bỏ tiền thì không vào được. Nhà Xuân Ngọc đã không có tiền thì để muội phu cùng Tam Mao đến chỗ Tử Tình làm việc gán nợ."

Ngay từ đầu Điền thị nghe xong vội gật đầu, sắc mặt mới hòa hoãn chút, sau lại nghe thấy để con rể đi làm việc gán nợ, mặt lại bắt đầu đen. Nói: "Không phải người ngoài, đó là cháu ngoại ngươi, muốn tiền bạc cái gì? Mệt ngươi nghĩ ra, cư nhiên gọi muội phu ngươi cùng Tam Mao đi làm việc cực nhọc gán nợ, ngươi không sợ người khác chê cười à?"

"Nương, lúc trước muội tử tính kế ta sao không sợ người khác chê cười? Ta chỉ sợ sau hôm nay, về sau trong nhà muội tử có sự tình gì lại bắt đầu ba ngày hai lượt tới cửa cầu tình, cha mẹ cũng nói rồi, người nào sống cho người nấy, mấy năm nay ta cũng không làm nàng thất vọng gì, tự làm tự chịu, không được trách người khác. Ta cũng là suy nghĩ vì bọn nhỏ thôi." Tăng Thụy Tường giải thích.

Xuân Ngọc lau nước mắt, lại bắt đầu nói chút trong nhà gian nan, Nhị Mao vừa xảy ra chuyện, nhà người đính hôn tới cửa yêu cầu từ hôn, trong nhà lại vội vã muốn làm mai cho Quế Anh, nói đến nói đi cũng không tìm được người trong sạch, còn phải chuẩn bị một phần đồ cưới.

Tăng Thụy Tường không muốn nghe, không có tiếp lời, thấy Xuân Ngọc càng nói càng quá đáng, nói cái gì mà Tử Tình mời người ngoài làm công, một năm hơn mười lượng bạc, đối xử tốt với Hạ Ngọc, đến trượng phu của Thu Ngọc cũng tìm cho công việc thích hợp, đáng thương Tam Mao nhà nàng làm gần một tháng, vài trăm tiền công lại không lấy được một đồng, bây giờ còn muốn đi làm không công.

Tăng Thụy Tường không kiên nhẫn, trừng mắt nhìn Xuân Ngọc: " Chuyện Tử Tình là chuyện Khang Bình, các ngươi ;àm gì với bọn nó còn muốn bọn nó tìm việc làm tốt à? Tam Mao làm cái gì? Cho hắn làm nửa công thôi mà làm không xong, còn muốn tiền công? Ta cho cha mẹ mỗi năm mười hai lượng bạc, quần áo bốn mùa, thóc gạo đầy đủ, cha mẹ tự trồng rau nuôi gà, một năm tổng cộng cũng dùng không hết hai ba lượng bạc, bạc thừa lại thì hơn nửa đã cho nhà ngươi. Ngươi còn không biết chừng, cho tới bây giờ không thấy ngươi cho cha mẹ một văn gì, cha mẹ còn bao lớn bao nhỏ cho nhà ngươi, ngay cả rau cũng hái đi cho, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Ngươi cho là ta thật sự tin ngươi không có tiền à? Không phải ngươi đã sớm muốn đến đây tính kế ta sao? Ngay cả con mình xảy ra chuyện các ngươi không nghĩ nhanh chóng nhờ người hỏi thăm, còn nghĩ tiết kiệm tiền thế nào, ngươi không biết xấu hổ à? Mấy năm nay chị dâu ngươi tự dây dựng sự nghiệp này, không lấy một đồng nào từ ta, ăn bao nhiêu khổ, các ngươi không thấy? Tử Tình Tử Vũ còn tự mình làm việc, con của các ngươi thì cả ngày làm gì? Nếu người còn nói tiếp, loại chuyện thối nát này của nhà ngươi ta lười quan tâm, ngươi thích tìm ai thì tìm, nói một câu thôi, làm hay không? Không làm thì tự các ngươi đi hỏi thăm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận