Beta: Minh Nguyệt
Chương 11: Cảm ơn cô ta
........!
Lâm Thiền Yên mang thỏi son bên người dùng mỗi ngày, Tống Tích thấy cô thích liền nói với cô, "Lần sau lại mua cho em, Tiểu Yên, anh là một người khô khan, không hiểu lãng mạn, em muốn gì thì cứ nói với anh, anh có làm không tốt chỗ nào cũng phải nói thẳng với anh."
"Anh không có chỗ nào không tốt cả, em cảm thấy anh đặc biệt tốt, thật đấy.
Nhưng mà đừng mua son nữa, mỗi ngày chỉ dùng có thỏi son này thì trong vòng một hai năm cũng chưa dùng hết đâu." Cô biết áp lực của Tống Tích lớn, không muốn lãng phí tiền của anh, nhưng có cô gái nào lại không thích bạn trai thỉnh thoảng cho mình một bất ngờ nhỏ chứ?
Thời gian trôi qua từng ngày, Lâm Thiền Yên vừa tan làm liền chạy đến chỗ Tống Tích, hạng mục kia của anh hình như sắp kết thúc, Tống Tích nói lấy được tiền rồi sẽ đưa cô đi chơi, Lâm Thiền Yên bẹp miệng nói dùng hết ngày nghỉ mất rồi, sang năm lại đi.
Mẹ Lâm thấy rất hài lòng với sự tiến triển của con gái và Tống Tích, ngược lại mỗi lần ba Lâm nhận được điện thoại nghe nói con gái không về ăn cơm mà đi tìm Tống Tích thì không vui, làm gì mà hấp tấp như vậy, nói dễ nghe thì cũng là con gái bảo bối nhiều năm của mình lại cứ giống như Hoa Hồ Điệp chạy đến bên cạnh người ta không về nhà, vì thế lúc mẹ Lâm cầm tờ hoàng lịch (1) cổ lật xem ngày lành tháng tốt, ba Lâm liền mất kiểm soát, "Kết hôn cái mống gì, bà gấp thế làm gì, cứ như con gái của tôi không gả được vậy?"
(1) Hoàng lịch: Sách nói về thời tiết ngày tháng.
Vào cuối tuần người một nhà thương lượng ra ngoài ăn cơm, Lâm Thiền Yên kích động nói đi ăn đồ nướng, ba Lâm khịt mũi nhìn cô rồi nói, "Ăn đồ nướng cái gì, chỉ khiến bị ung thư, sau này con ít ăn lại đi, đi ăn quán món Đông Bắc ở phía đông thành phố đi."
Lâm Thiền Yên mạnh mẽ kháng nghị, trong nhà không có xe, cả đi lẫn về cũng phải chín mười giờ rồi, cô còn muốn đi tìm Tống Tích chơi nữa.
Mẹ Lâm kéo con gái đưa mắt ra hiệu, nói "Ba con đang ghen tị ấy mà, cứ tùy ổng đi, đúng là ấu trĩ."
Lúc đang ăn cơm thì gặp được đồng nghiệp cũ của ba Lâm, một nhà ba người cũng tới ăn cơm, người hai nhà thương lượng sau đó cùng ăn chung, trong bữa tiệc khó tránh khỏi việc hỏi vấn đề cá nhân của con gái từng người, mẹ Lâm cười nói đang ở bên Tống Tích, đối phương bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, chuyển đề tài khác một cách kì quái lạ lùng.
Lúc kết thúc lại kéo mẹ Lâm sang một bên nhỏ giọng nói thầm hơn nửa ngày, tuổi của con gái nhà kia xấp xỉ với Lâm Thiền Yên, ánh mắt của cô ta đầy cao ngạo, Lâm Thiền Yên mặc kệ cô ta, cùng ba ra ngoài đứng chờ mẹ.
Sau khi đi về Lâm Thiền Yên hỏi mẹ đối phương đã nói gì, mẹ Lâm bảo cô bớt lo việc đâu đâu chút, đi tìm Tống Tích chơi, tuy Lâm Thiền Yên tò mò nhưng cũng rất nghe lời liền chạy mất.
Con gái đi rồi thì mẹ Lâm mới nói lời vừa nghe được cho chồng mình, vào năm trước Tống Tích và cô gái kia đi xem mắt nhau, vốn dĩ gặp thì thấy khá tốt, nhà bọn họ với cô con gái kia đều vừa lòng Tống Tích, nhưng mà sau đó hỏi thăm tình huống nhà của Tống Tích xong liền thấy hối hận, còn mắng người giới thiệu một trận, nói người ta không có ý tốt gì cả, đẩy con gái ngoan nhà họ vào hố lửa.
Chỉ cần vài câu là có thể nói xong những chuyện đó của nhà Tống Tích, sau khi ba Lâm nghe xong cũng im lặng suy nghĩ hồi lâu không nói gì hết.
"Cái ông già chết tiệt này, cuối cùng ông nghĩ sao, tôi vẫn cảm thấy đứa nhỏ Tống Tích này làm người rất ổn trọng, cũng không ăn nhậu chơi gái cờ bạc thiếu nợ, nói cho cùng cũng là một đứa trẻ hiếu thảo." Mẹ Lâm nói.
"Ừm." Ba Lâm gật đầu đồng ý lời vợ mình nói.
Trên đường trở về đi ngang qua siêu thị của Tống Tích, Lâm Thiền Yên đứng ở cửa nói chuyện với anh, Tống Tích nhìn thấy ba mẹ nhà họ Lâm liền quay sang lễ phép chào hỏi, mẹ Lâm hỏi anh trong quán có bận không, lại dặn dò đừng để mình mệt quá, Tống Tích đều trả lời từng cái.
Cuối cùng ba Lâm mới mở miệng, "Có rảnh thì tới nhà ăn cơm." Nói xong liền đi luôn.
Sau khi ba mẹ đi rồi hai người liền tiếp tục đề tài trước đó.
"Vậy là anh và cô gái kia từng gần gũi nhau?" Lâm Thiền Yên hỏi.
"Đúng vậy, đại khái là vào khoảng mùa đông năm trước? Không nhớ rõ lắm." Tống Tích nói.
"Vậy sao lại không thành thế, anh không vừa ý cô ta sao?" Lâm Thiền Yên lại hỏi.
Tống Tích cười, nhìn khuôn mặt rõ ràng là ăn dấm của cô, rất rõ ràng nếu anh nói một câu không vừa ý cô thì cô có thể lập tức xơi anh, "Chướng mắt nhau."
"Hừ, vậy cần phải cảm ơn cô ta bởi mù mắt nên mới thấy chướng mắt anh." Vẻ mặt Lâm Thiền Yên kiêu ngạo, cô nói.
Tống Tích cũng không trả lời, xoa nắn khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của cô rồi nắm tay cô đưa về nhà.
........
Ta đã đăng link wordpress ở phần giới thiệu trên tường nhà rồi ấy nha.
Các nàng hãy truy cập rồi xem thử phần "Pass truyện" nhé.
Vì tới chương 20 là sẽ set pass ấy nha xD
..........
#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~.