Tuy có cải trang, nhưng hoa văn và chất vải của quần áo họ mặc cũng không phải loại mà người thường dễ dàng có được.
Bà chủ tinh mắt, vừa thấy họ bước vào đã lập tức tự ra tiếp đón: "Hai công tử muốn mua gì?".
Khương Ngộ nhìn Ân Vô Chấp.
Hắn cứ liên tục nhìn chằm chằm vào bàn trang điểm của Thu Vô Trần, chắc chắn đã thích món nào đó rồi.
Nhưng hắn lại hỏi: "Có chu sa không?".
Dường như đây cũng là lần đầu tiên bà chủ thấy có người vào tiệm son phấn hỏi mua chu sa, bà ta khó hiểu: "Cái này chắc ở tiệm thuốc chứ".
Khương Ngộ cũng thấy khó hiểu, y nói: "Lấy những loại son phấn tốt nhất ra đây".
"Được rồi, mời hai công tử vào trong ngồi trước đã, tôi đi lấy ngay đây ạ".
Khương Ngộ được đẩy vào một góc chếch bên trong, bà chủ rót trà cho họ rồi lại thăm dò: "Xin hỏi phu nhân nhà công tử đã bao nhiêu cái xuân rồi?".
Y đáp: "Mới vừa đôi mươi".
Bà chủ lại hỏi: "Vậy ngày thường phu nhân thích dùng đồ trang điểm loại nào, đậm hay nhạt?".
Khương Ngộ: "Nhạt".
Ân Vô Chấp: "...".
"Nhất định phu nhân là một người đẹp nhỏ nhắn dịu dàng".
Bà chủ cười cười.
"Công tử đợi nhé, tôi sẽ lấy cho ngài xem".
Bà ta đi rồi, Khương Ngộ quay sang nói với Ân Vô Chấp: "Cứ chọn thoải mái, trẫm trả tiền".
Ân Vô Chấp lườm y: "Ta đâu phải nữ giới, mua mấy thứ kia làm gì".
Khương Ngộ nhìn hắn.
Ân Vô Chấp: ".".
Hắn đỏ mặt.
Khương Ngộ nói: "Nam giới cũng trang điểm được mà, không cần ngại đâu".
Ngại cái đầu ngươi.
Ân Vô Chấp tức giận quay mặt đi.
Bà chủ nhanh chóng mang ra những chiếc hộp được chạm trổ đẹp đẽ: "Đây là các món tốt nhất trong cửa hàng.
Công tử nhìn hộp son này đi, chúng tôi phải chọn mời thợ giỏi trong mùa hoa đào nở để làm ra đấy, chỉ có một hộp duy nhất thôi.
Ở mép hộp là những cánh hoa màu hồng nhạt, trên này còn khắc nổi hình chim én bay về tổ, ngụ ý rất tốt, chắc chắn vô cùng hợp với phu nhân".
Khương Ngộ thấy rất được.
Bà chủ mở hộp ra: "Ngài nhìn chất son bên trong này, thợ mài rất nhẵn rồi lọc qua nhiều lần, không hề nứt hay vỡ chút nào, lại có mùi trái cây, nếu phu nhân mà bôi lên môi...".
Bà ta cười hai tiếng.
Khương Ngộ giơ tay cầm lấy rồi khẽ ngửi, đúng là có mùi thơm hoa quả rất nhạt và hơi ngọt.
Bà chủ ghé vào tai y nói nhỏ: "Ăn cũng không sao đâu".
Ân – tai rất thính – Vô Chấp: "...".
Hắn cụp mi, mím môi, vành tai đã đỏ ửng.
"Ân Vô Chấp".
Khương Ngộ gọi.
"Ngươi dùng thử xem".
Bà chủ sững người, mãi mới hiểu thì ra "người đẹp nhỏ nhắn" đang đứng ngay bên cạnh, chưa kịp tiếp lời đã phải đón nhận ánh nhìn sắc như dao.
Mẹ ơi, người đẹp nhỏ nhắn gì cơ chứ, rõ ràng là Diêm Vương mà.
"Công, công tử hãy thong thả ạ, có gì cứ gọi tôi sau ạ".
Dứt lời, bà ta vội vàng chạy mất.
Khương Ngộ lại gọi: "Ân Vô Chấp".
Ân Vô Chấp nghiêm mặt: "Thử cái gì mà thử, ta không dùng đâu".
Khương Ngộ gọi: "Lại đây".
Ân Vô Chấp chỉ đành bước tới chỗ y, vóc người hắn quá cao, khi tiến sát lại thì Khương Ngộ phải ngẩng đầu lên thật cao mới thấy được.
Cũng may hắn nhanh chóng ngồi xổm xuống, có lẽ vì nội thương chưa khỏi hẳn nên dạo này sắc mặt Ân Vô Chấp chẳng mấy hồng hào, đôi môi cũng tái nhợt.
Khương Ngộ giơ cái hộp kia lên: "Thử đi".
"Đã bảo ta không dùng đâu".
Khương Ngộ: ".".
Ân Vô Chấp nhìn mặt y: "Khi không lại tỏ ra ân cần, chắc chắn có ý đồ xấu xa".
Khương Ngộ: "?".
"Chẳng phải người lúc nào cũng thế hay sao, đầu tiên đưa ta một quả táo để ta vui, sau đó giáng cho ta một đòn đau điếng".
Hắn nhớ lại chuyện lúc trước, giận dỗi nói.
"Thấy ta khóc vì người rồi lại cười vì người hệt như một tên ngốc, người có cảm giác mình rất thành công chứ gì?".
"...".
Khương Ngộ nghĩ kĩ lại, nếu đứng trên góc nhìn của Ân Vô Chấp thì hình như cũng đúng.
Y hỏi: "Thế còn mua không?".
Đây là lần đầu tiên Khương Ngộ mua đồ cho hắn.
Đôi mắt Ân Vô Chấp đỏ ửng: "Người còn chẳng thèm giải thích nữa".
Làm cũng đã làm rồi, còn gì mà giải thích.
"Nghĩa là người mua đồ cho ta chỉ để bỏ rơi ta thêm lần nữa phải không".
Ân Vô Chấp hỏi.
"Cái này gọi là gì cơ chứ, bồi thường trước à?".
"Không phải".
Khương Ngộ nói.
"Nếu trẫm muốn bỏ rơi ngươi thì còn lâu mới bồi thường cho ngươi".
Bắt nạt Ân Vô Chấp thì Khương Ngộ có được lợi gì đâu.
"Trẫm chỉ muốn mua thôi, ngươi bảo trẫm muốn bỏ rơi ngươi, đó là tại trẫm không quen với cơ thể này, trẫm chưa từng nghĩ tới chuyện đối xử tốt với ngươi rồi lại làm tổn thương ngươi".
Dứt lời, Khương Ngộ bổ sung thêm: "Chỉ có một lần ở con sông đào kia là cố ý, trẫm đã giải thích rõ ràng với ngươi rồi".
Ân Vô Chấp buồn bực: "Nghĩa là bây giờ, ta có thể hiểu là, người muốn ta vui".
"Ừm".
Biểu cảm trên gương mặt hắn dịu lại, Ân Vô Chấp cầm bàn tay y: "Người muốn ta vui nên mới mua đồ cho ta, vì người quan tâm tới ta".
Có lẽ vậy.
Khương Ngộ đáp: "Ừm".
Ân Vô Chấp vẫn chưa chắc chắn: "Thật sao?".
"Ừm".
"Vậy là ta thích vui bao nhiêu thì có thể vui chừng ấy, không cần nghĩ ngợi linh tinh".
"Ừm".
"Nên ta cũng không cần lo đêm nay người sẽ lại tự sát".
Khương Ngộ rất kiên nhẫn: "Ừm".
"Sau này cũng sẽ không".
"...".
Khương Ngộ không thể nói chắc được: "Trẫm cũng có điều muốn theo đuổi".
"Vậy thì người đồng ý với ta đi, người sẽ không để chuyện gì xảy ra trước khi hồi cung, đã lâu lắm rồi ta không được ngon giấc, ta...".
Ân Vô Chấp hơi nghẹn lại.
Bảo sao gần đây sắc mặt hắn không được tốt, nội thương cũng mãi không khỏi.
Khương Ngộ – con người coi giấc ngủ là hàng đầu – thấu hiểu sâu sắc nỗi khổ ấy, y đáp: "Trẫm đồng ý".
"Thật nhé?".
"Ừm".
Ân Vô Chấp hoàn toàn yên tâm, khóe miệng lập tức cong cong, Khương Ngộ hỏi: "Thế còn mua cái này không".
Hắn rất muốn đáp là không, nhưng thực sự chẳng nỡ, bèn đáp: "Mua".
"Thử đi".
Ân Vô Chấp cũng rất muốn đáp là không thử, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Người giúp ta nhé".
Khương Ngộ: "Cầm tay trẫm".
Ân Vô Chấp nghe lời.
Đầu ngón tay trắng nõn chấm vào hộp son, vệt hồng óng ánh, hắn cầm ngón tay ấy đặt vào môi mình, mở miệng ngậm lấy, cắn nhẹ.
Khương Ngộ: "...!Bôi cho tử tế đi".
Ân Vô Chấp dùng môi mân mê đầu ngón tay ấy, hàng mi đen dày khẽ chớp, hắn nhẹ giọng: "Ta không nhìn thấy, không biết đã đều chưa".
Chỉ mím mím thì dĩ nhiên không đều rồi.
Màu son phơn phớt trên đôi môi tái nhợt, Khương Ngộ giật giật ngón tay để nhìn sắc hồng ấy dần trải khắp, vẫn rất nhạt – nhưng đúng như lời bà chủ nói, độ bóng rất đẹp và bám rất nhanh.
Y nói: "Bôi thêm chút nữa đi".
Ân Vô Chấp lại lấy ngón tay y quẹt chút son nữa, màu sắc dễ thương, đôi môi hắn cũng trở nên đầy đặn.
Khí chất sắc bén của chàng thanh niên bị trung hòa, nét thiếu niên lại hiện ra.
Hắn để mặc cho ngón tay y miết qua miết lại, tới khi Khương Ngộ tự dừng mới hỏi: "Được chưa?".
"Ừm".
Khương Ngộ rụt tay lại.
Cùng lúc ấy Ân Vô Chấp bỗng chồm lên, đôi môi hồng kề sát môi y.
Khương Ngộ bị đánh úp, đồng tử thoáng co lại, y nín thở.
"Bệ hạ".
Đôi môi kia khép mở ngay trước mắt, hàng mi Khương Ngộ run run, vô thức đáp: "Ừm".
"Loại son này quả thực có mùi trái cây, hình như là đào".
Khương Ngộ chưa ăn đào bao giờ.
Y chỉ ngửi thấy mùi ngọt hòa với hơi thở của Ân Vô Chấp, nó khiến y choáng váng.
"Bệ hạ".
Ân Vô Chấp nhìn y.
"Người muốn nếm thử không?".
"...".
Khương Ngộ đối diện với hắn, mãi một lúc lâu sau mới đáp: "Ừm".
Đôi mắt Ân Vô Chấp sáng lấp lánh, hắn lùi lại, hương đào cũng theo đó mà đi mất: "Chẳng bao lâu nữa cây đào sẽ trĩu quả, lúc ấy ta đưa bệ hạ đi ăn".
Khương Ngộ không tự chủ được mà nhìn theo đôi môi hắn.
Y chưa ăn nhưng đã thấy đào trắng mịn treo lúc lỉu khắp những cành cây, có người nói chỉ cần cắn một ngụm là miệng sẽ đầy nước.
Y hỏi: "Bao giờ".
"Rồi bệ hạ sẽ được ăn thôi".
Ân Vô Chấp cất hộp son kia đi, đẩy Khương Ngộ ra ngoài, tìm bà chủ ở quầy trước để trả bạc.
Lúc họ đi, bà chủ vẫn còn lén nhìn đôi môi hắn.
Tâm trạng Ân Vô Chấp lập tức khá hẳn lên, thi thoảng lại mím môi ngửi hương đào, hỏi Khương Ngộ: "Giờ chúng ta đi đâu đây?".
Khương Ngộ vô thức miết ngón tay, vẫn đang nghĩ, quả đào sẽ có vị gì? Ngọt ư? Có ngọt như nho không?
"Bệ hạ?".
"Ừm".
"Bây giờ đi đâu?".
"Mua chu sa".
Món đồ Ân Vô Chấp đã hỏi ban nãy.
Nụ cười trong mắt hắn như sắp tràn cả ra ngoài: "Được, đi mua chu sa".
Mua xong chu sa rồi, Khương Ngộ thấy hơi buồn ngủ.
Về đến chùa thì y đã thiếp đi.
Y cảm giác mình được bế lên, cẩn thận đặt xuống võng, có người đưa võng, y lơ lửng như trên mây.
Y bước ra từ hư vô, dần trông thấy một khoảng rừng trúc trong khói sương lượn lờ.
Bên cạnh rừng trúc có một mái đình, ở phía bên kia của mái đình là một cây hoa quế.
Một người trông rất giống y nằm dưới tàng cây, cạnh đó là một chú chó mực nằm úp sấp.
Bỗng con chó kia vụt dậy, chạy xuyên qua cơ thể y, tiếp theo là một loạt những tiếng sủa nũng nịu y đã từng nghe thấy.
"Suỵt".
Y xoay người, nhìn thấy một thiếu niên với đôi môi hồng đầy đặn.
Hắn vỗ vỗ đầu con chó mực: "Nhỏ tiếng thôi nào".
Thiếu niên đi lướt qua y, bước tới cạnh người dưới tán quế.
Bấy giờ hoa quế chưa nở, cành lá bóng bẩy xanh tươi, hoàn toàn che khuất ánh nắng mặt trời.
Thiếu niên ngồi xuống, mở chiếc túi vải mình cầm theo, bên trong là những quả đào mật đã được rửa thật sạch.
Một giọng nói uể oải vang lên: "Đã tới mùa đào ở chùa Thịnh Quốc rồi ư".
"Sao người biết là đào ở chùa Thịnh Quốc?".
"Ngửi là biết".
Người dưới tán quế mở mắt, nghiêng đầu nhìn thiếu niên, gương mặt dịu dàng.
"Ngươi nhiều năm rồi chưa quay lại, chắc mới ăn lần đầu tiên nhỉ".
"Nam Cương không có giống đào mọng nước thế này".
Ân Vô Chấp đưa cho y một quả, người kia bèn ngồi dậy nhận lấy, cắn một miếng.
Hắn tỏ ra mong đợi: "Thế nào?".
"Ngọt lắm".
Y cười híp mắt.
"Phiền ngươi đi một chuyến rồi".
Ân Vô Chấp nói: "Chỉ cần người muốn ăn, thần vượt ngàn núi vạn sông cũng được".
Khương Ngộ bước tới ngồi xuống cạnh họ, nhìn quả đào đã bị cắn một miếng kia mà chảy nước dãi.
Y cũng muốn nếm thử xem nó có mùi vị thế nào.
Người trông rất giống y lại ăn thêm một miếng nữa.
Khương Ngộ hút nước dãi lại, nói với Ân Vô Chấp: "Trẫm cũng muốn ăn".
Ân Vô Chấp nhìn Khương Ngộ, giơ quả đào tới bên miệng y, đợi y há miệng định cắn thì bất chợt rụt tay về rồi cười ha ha: "Không cho".
Hắn cắn rồm rộp, chén sạch quả đào.
Khương Ngộ: ".".
Y sẽ không bao giờ để ý đến Ân Vô Chấp nữa.
Ân Vô Chấp ngồi bên võng mà thấy Khương Ngộ cứ há miệng ra rồi ngậm lại, rồi còn chóp chép như thòm thèm lắm.
Hắn do dự lấy khăn lau sạch chất lỏng khả nghi chảy ra từ khóe môi, vừa lau khô đã thấy y mở mắt.
Ân Vô Chấp: "Người tỉnh rồi, có đói không?".
Khương Ngộ nhìn hắn một chốc rồi bắt đầu trở mình trên võng.
Y uốn éo qua lại, nhưng thứ nhất là võng không có điểm tựa, thứ hai là y cử động chậm rì rì, nên cái võng chỉ đung đưa chứ người nằm bên trên chẳng xoay được sang phía khác.
Ân Vô Chấp ngồi nhìn.
Khương Ngộ ra lệnh: "Lật trẫm sang bên kia".
Hắn chỉ đành giơ tay ôm y dậy rồi lại thả vào, sau đó vòng ra đứng trước mặt y mà hỏi: "Sao thế?".
Khương Ngộ chôn nửa mặt trong võng, chỉ có một mắt nhìn hắn: "Ra sau lưng trẫm".
Ân Vô Chấp chỉ đành vòng ra sau lưng y, hỏi lại: "Bệ hạ nằm thế có khó chịu không?".
Đúng là nằm nghiêng thì không thoải mái, nhưng Khương Ngộ không muốn để ý đến hắn.
Cuối cùng Ân Vô Chấp cũng phát hiện: thiên tử giận rồi.
Hắn: "?".
Hắn: "!".
Hắn: "Bệ hạ, là kẻ nào đã khiến bệ hạ tức giận?".
Khương Ngộ cũng biết giận cơ đấy.
Tề Hãn Miểu hít một hơi sâu, rất đúng lúc: "Giận ư? Lại có mộ tổ của một người khác ngoài Thế tử gia bốc khói xanh à?".
Ân Vô Chấp sầm mặt, sát khí ẩn hiện trong mắt.
Ngày ấy bị đối xử thế kia mà Khương Ngộ còn không giận hắn, thế mà bây giờ y lại giận kẻ khác.
Đó là ai, xứng làm y tức giận hay sao?
Hắn lại vòng ra trước mặt y: "Người nói cho thần biết, thần đi dạy dỗ kẻ đó".
Khương Ngộ nói: "Ân Vô Chấp".
"Ừm".
Ân Vô Chấp ngoài mặt thì ra vẻ hiền lành, trong lòng đã mường tượng xong xuôi cảnh giết người giấu xác.
"Bệ hạ cứ nói đi".
"Ân Vô Chấp làm trẫm tức giận".
"...".
Sát khí biến mất một cách thần kì.
Tề Hãn Miểu cảm thán: "Cuộc đời của Thế tử gia thật là viên mãn quá đi".
Lời tác giả:
A Chấp: Cảm ơn quý bạn đọc, cảm ơn tất cả mọi người trong cung, cảm ơn thiên hạ này, cảm ơn muôn dân bách tính, cảm ơn cha mẹ và người nhà ta...
Tang Phê:..