Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống


Trời tối rất nhanh.
Ân Vô Chấp nói sẽ sắp xếp mọi thứ, nên Diêu Cơ cũng không chuẩn bị gì.
Thị không tới gặp Triệu Trừng nữa.
Đúng là thị đã sinh ra Triệu Trừng nhưng chưa bao giờ nuôi nấng hắn ta, đứa bé ấy đối xử với thị như thế, lòng thị đau như cắt.
Chỉ có Khương Ngộ thực lòng muốn tốt cho thị, chỉ có đứa con mà thị tự tay nuôi nấng là thị hiểu rõ nhất.
Thị ra khỏi phủ đãi khách bằng cửa sau, một chiếc xe ngựa đỗ sẵn bên ngoài.

Diêu Cơ leo lên, trong xe rất thoải mái, lại có thêm một nha hoàn nhỏ tuổi từng hầu hạ thị.
Khương Ngộ vẫn chu đáo đến thế, sắp xếp mọi thứ không có chút sai sót nào.
Xe ngựa chầm chậm rời đi.

Quốc sư lẳng lặng bước ra từ sau cánh cổng, nét mặt đầy lạnh nhạt.
Diêu Cơ ngồi xe thuận lợi ra khỏi kinh thành.

Thị chỉ một lòng mong nhớ mẹ, đã nhiều năm trôi qua đến thế, không biết bây giờ bà ra sao.
Thị lại không kìm lòng được mà nhớ tới Khương Ngộ, đó là đứa trẻ dịu dàng nhất mà thị từng biết đến.

Nếu nó được sinh ra ở nước Triệu thì tốt rồi, nếu vẫn còn là tiểu như nhà họ Hạ thì thị sẽ không ép buộc nó, gia tộc thị có thể bảo vệ thị thật tốt.
Nhưng...
Thị vén màn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mặt trăng cũng đang hướng về phía trước, cõi lòng dần thấy bình an.

Vài ngày sau hai nước đàm phán, quả nhiên đoàn sứ giả nước Triệu đưa ra đề nghị giết Diêu Cơ để trấn áp sự phẫn nộ của dân chúng.
Nhưng khi họ phái người tới phủ đãi khách tìm Diêu Cơ mới phát hiện không thấy bóng thị đâu.
Tả Hạo Thanh cười khẩy: "Thành ý của nước Triệu đây sao? Vừa tỏ ý giao nộp bà ta, vừa lén lén lút lút đưa bà ta đi trốn?".
"Nhất định là có hiểu lầm rồi".

Sứ thần xoa mồ hôi trên trán.

"Chúng tôi muốn gặp Thái tử".
Ân Vô Chấp đồng ý.
Đúng là đã mấy ngày Triệu Trừng không gặp Diêu Cơ, nhưng hắn ta không ngờ thị lại bỏ rơi mình mà lén lút rời khỏi kinh thành.
Khô Ngân nói: "Chúng ta có thể phái người đuổi theo".
"Đợi bắt được rồi hẵng đàm phán tiếp".
Diêu Cơ đã rời đi từ lâu, lại có người theo hộ tống, binh lính nước Triệu phái đi không quen địa hình Đại Hạ nên rất khó đuổi kịp thị.
Sứ thần nước Triệu cũng bị giam lỏng, Triệu Trừng đi qua đi lại trong phòng, Khô Ngân chỉ ngồi thiền mà không lên tiếng.
Một bàn tay bỗng đập xuống trước mặt gã: "Bà ta bỏ rơi cô, bà ta bỏ rơi cô mà chạy trốn một mình, sao trên đời lại có loại đàn bà như thế!".
Khô Ngân hỏi: "Ngài muốn làm gì?".

Vành mắt Triệu Trừng đỏ quạch, gương mặt đầy vẻ căm hận: "Quốc sư nghĩ bà ta sẽ trốn đi đâu?".
"Bà ta đã không còn chốn dung thân ở nước Hạ, nhưng căn cơ nhà họ Hạ ở nước Triệu vẫn còn rất vững chãi".
"Bà ta sẽ về nước".

Triệu Trừng nói.

"Bà ta bỏ rơi cô, một mình về nước...! Một người đàn bà như thế, tại sao trên đời lại có loại đàn bà như thế!!".
Hắn ta đá ngã chiếc ghế tựa.
Tại kinh đô nước Triệu, Triệu Anh nhận thư mà nét mặt nghiêm hẳn lại.

Lão triệu kiến người thừa kế của nhà họ Hạ hiện giờ là Hạ Tường, một đứa con trai khác của Hạ Uy, đưa thư cho gã.
Hạ Tường lẳng lặng đọc hết rồi tâu: "An nguy của Thái tử điện hạ là quan trọng nhất".
Triệu Anh nói: "Phía lão phu nhân...".
"Giờ bà ấy đã bệnh nặng tới nỗi bất tỉnh nhân sự, sẽ không ai dị nghị gì đâu ạ".
Triệu Anh gật đầu, cất lá thư đi.
Diêu Cơ được người Hạ hộ tống về nước, nhưng vì quan hệ căng thẳng giữa hai quốc gia nên họ chỉ đưa thị đến vùng biên giới.

Dung mạo thị quá chói mắt, chỉ đành bôi mặt cho đen đi rồi mò mẫm bước tiếp, mãi nửa tháng sau mới tới được sườn núi trước cổng kinh đô nước Triệu, trông thấy tòa thành nguy nga.
Thị quần áo lam lũ, khổ sở chật vật, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Mùa thu lại tới.

Trời cao mây nhạt, ánh mặt trời không còn hừng hực như trước nữa.
Hình như hôm nay tâm trạng Ân Vô Chấp rất tốt, tan triều là cho bày rượu cùng thức ăn ngon trong điện, tuy Khương Ngộ không thích cử động nhưng hắn đút thì y vẫn ăn.
Y nằm gục trên bàn, nhìn Ân Vô Chấp gỡ dây đàn.
"Ngươi còn biết đánh đàn à".
"Biết một chút thôi".
"Yêu phi nào cũng khiêm tốn thế".
Ân Vô Chấp nhìn Khương Ngộ, những ngón tay thon trắng đặt trên dây đàn, hỏi: "Ta là yêu phi ư?".
Cả người Khương Ngộ vẫn co quắp đầy tử khí, chỉ có cái đầu là ngóc lên, trong ánh mắt có đôi phần sức sống.
"Bộ áo bào Thế tử này, đẹp".
"Áo bào đẹp hay người mặc đẹp?".
Khương Ngộ: ".".
Ân Vô Chấp đặt đàn lên bàn: "Nói mau".
"Ngươi đẹp".

Y phát hiện Ân Vô Chấp rất hợp màu đỏ.


Mùa thu năm ngoái hắn đã mặc bộ đồ này mà giương ô bước qua thềm ngọc, đi tới điện Thái Cực của y.
Lúc ấy quan phục của hắn nghiêm cẩn, trông gọn gàng biết bao, khí chất rất giống một thanh đao sắc vừa được tuốt khỏi vỏ.
Giờ đây hắn vấn tóc bằng trâm Tam Sinh, nốt ruồi son ở khóe mắt đỏ tươi mà ướt át, câu hồn đoạt phách con người.
Đầu lưỡi hồng hồng lướt qua bờ môi.
Ân Vô Chấp nhìn Khương Ngộ.
Y cũng ngoan ngoãn nhìn lại hắn.
"Bệ hạ...".

Biểu cảm trên mặt Ân Vô Chấp hơi là lạ.

"Thèm ăn sao?".
Còn liếm môi nữa chứ.
Khương Ngộ giật mình như bị con gì đốt một cái, hơi dịch nửa người trên, đổi tư thế nằm ườn trên bàn ngắm hắn: "Ngươi muốn chơi khúc gì".
Ân Vô Chấp ngồi thẳng dậy, khẽ gảy dây đàn.
Chỉ một nốt, âm thanh vang vọng, hắn trả lời: "Lạc nhật chiến hành [1]".
[1] Hành khúc buổi tà dương.
Khương Ngộ: ".".
Y muốn nghe mấy khúc dâm đãng hơn.
Diêu Cơ chạy xuống sườn núi, bất cẩn vấp chân rồi ngã lăn, nằm trên đất mà chóng mặt thở hổn hển.

Nhưng nghĩ đến việc sắp được gặp người nhà, thị lại cố sức đứng dậy, tập tễnh lết về phía cổng thành bằng đôi chân đau nhức.

Dây đàn được gảy lên, Khương Ngộ chậm rì rì lấy nệm lót dưới cằm mình.
Thôi, chẳng mấy khi Ân Vô Chấp có nhã hứng, cố mà thưởng thức vậy.
Cổng thành Triệu mở ra, một người giục ngựa đi tới, Diêu Cơ chỉ cần liếc mắt đã nhận ra khôi giáp kẻ đó đang mặc: "Quân lính nhà họ Hạ ư?".
Thị vội vàng chạy tới, vui sướng hỏi: "Người của nhà họ Hạ, ngươi là người của nhà họ Hạ, ngươi tên gì?".
Hạ Tường nhìn thị bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Mụ là người phương nào?".
"Ta tên Hạ Thu, ta là trưởng nữ nhà họ Hạ, lão phu nhân giờ ra sao rồi, còn Tường Nhi, Phàm Nhi, chắc chúng cũng đã lớn cả rồi phải không?".
"Ta chính là Hạ Tường".
Diêu Cơ nhìn gã, vừa rơi nước mắt vừa cười: "Con chính là Tường Nhi sao? Con xuống ngựa đi, để cô nhìn con nào, cuối cùng cô cũng về đến nhà rồi, cuối cùng cũng được gặp mọi người...".
Lưỡi kiếm rời vỏ.
Tiếng đàn đột nhiên gấp gáp hơn.

Khương Ngộ như thấy thiên quân vạn mã lao nhanh trước mắt mình, âm thanh đao kiếm và khôi giáp va vào nhau liên miên chẳng dứt.
Nhạt nhẽo, nhạt nhẽo quá.

Diêu Cơ cảm nhận được lưỡi kiếm bén ngót kề bên cổ, nụ cười dần phai đi: "Tường Nhi, con có ý gì?".
"Cô ruột của ta đã chết từ lâu rồi, mụ là ai mà dám cả gan mạo danh Hạ Thu".
"Ta chính là Hạ Thu, ta vừa quay về từ nước Hạ...".

Diêu Cơ thoáng dừng lại.

"Năm ấy khi ta rời Triệu con và Phàm Nhi còn nhỏ, không biết ta cũng đúng thôi.

Lão phu nhân sao rồi? Hãy để ta gặp bà một lúc".
"Hạ Đại tiểu thư".

Một giọng nói vang lên, Diêu Cơ nhìn thật kĩ, nhận ra kẻ kia là bộ hạ cũ của anh trai mình.

Thị lập tức gọi: "Hoàng chưởng binh...".
"Đại tiểu thư, hôm nay tiểu tướng quân dẫn theo đám bộ hạ cũ chúng tôi tới đây để tiễn tiểu thư lên đường".
Diêu Cơ sửng sốt, vô thức lùi về sau: "Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì thế?".
"Tiểu thư khiến nhà họ Hạ mất hết mặt mũi, đã lưu lạc đến địch quốc lại trao thân cho kẻ thù, thậm chí còn sinh ra giọt máu nước Hạ, thế thì cũng đành thôi.

Nhưng nay Thái tử điện hạ bị giam cầm mà tiểu thư lại bỏ rơi ngài ấy để về một mình, cả đoàn sứ thần cũng bị nước Hạ giam giữ, sống chết chưa rõ, tất cả là do tiểu thư".
Đây không phải quân lính họ Hạ mà thị biết.
Thị nói: "Triệu Anh đâu? Bảo hắn tới gặp ta".
"Hoàng thượng đã nhận được thư tay của Hạ đế, cũng đã bàn bạc xong xuôi với tướng quân.

Chỉ khi giết tiểu thư họ mới đồng ý thả Thái tử về".
Con ngươi Diêu Cơ run run, có một vài giây đầu óc thị trở nên trống rỗng.
Dây đàn rung thật mạnh.
Đuôi mày Ân Vô Chấp khẽ nhướng, khí phách dâng trào.
Khương Ngộ xoay mặt.
Y thấy khóe miệng hắn cong lên.
Vài phần sát khí hiện ra trong tiếng đàn.
Trời đất quay cuồng trước mắt Diêu Cơ.

"Ngươi nói láo, Ngộ Nhi sẽ không hại ta, nó sẽ không hại ta, nó vẫn biết ta luôn muốn về nhà...".

Biểu cảm trên mặt thị dần vặn vẹo.

"Nó là đứa bé ngoan, nó yêu ta, kính ta, sợ ta, nó sẽ không hại ta!!".
"Khỏi phải nhiều lời với mụ".

Hạ Tường giơ tay.
Dây cung được binh lính kéo căng hết mức.
"Ngộ Nhi, Ngộ Nhi ngoan nhất, Ngộ Nhi sẽ không hại ta, Ngộ Nhi nói nó quan tâm ta, Triệu Anh không dám đụng vào ta!!".


Gương mặt thị dữ tợn, giọng hung ác: "Là Triệu Anh, Triệu Anh muốn giết ta phải không? Hắn làm Hoàng đế rồi thì muốn chơi ta đấy phỏng, Triệu Anh, ngươi ra đây cho ta...".
Bên tai Khương Ngộ chỉ toàn âm thanh thuộc về chiến trận, y ngáp một cái, chầm chậm di chuyển trên tấm đệm mềm rồi há miệng cắn vào một quả nho trong đĩa, kéo, kéo...
Đĩa nho bị lật úp, phát ra tiếng leng keng.
Một mũi tên rời dây cung.
Máu văng tung tóe.
Tiếng đàn ngưng bặt.
Khương Ngộ cố bứt quả nho kia ra khỏi chùm, y cắn lấy nó, kéo ra sau.
Kéo chậm rì rì.
Chợt một tiếng cười sang sảng vọng lại, Ân Vô Chấp đặt năm ngón tay trên đàn, nhìn y mà dịu giọng nói: "Sao người cứ như con mèo thế kia".
Khương Ngộ vẫn không bứt được quả nho.
Mãi tới khi Ân Vô Chấp bước tới, áo bào đỏ tung bay, hắn bóp má y: "Nhả nào".
Vô số mũi tên bắn ra ngoài.
Từng đóa hoa máu bay khắp không trung.
Khương Ngộ há miệng, quả nho dính đầy nước bọt của y được Ân Vô Chấp cầm lên, hắn bóc sạch vỏ rồi mới đặt lại vào miệng y: "Ngon không?".
Khương Ngộ nuốt xuống: "Ừm".
Một tiếng phịch rất nhẹ vang lên, thị ngã trên đất.
Thị đảo mắt, trông thấy gã đàn ông mặc long bào vàng rực đứng trên thành.
Triệu Anh.
Bên cạnh lão chính là tên đánh xe ngựa đã đưa thị tới biên cảnh nước Triệu.
"Khục".

Máu tươi được nuốt xuống rồi lại không ngừng trào ra, vài giọt sặc vào tận cuống họng, ngực thị phập phồng, thị bắt đầu ho khan.
Bọt máu văng trước mắt.
Ân Vô Chấp vòng qua bàn ôm đồ lười đang xụi lơ vào lòng, lại lột thêm một quả nho nữa: "Giỏi nhỉ, giờ còn biết ăn trộm nữa".
"Không phải trộm".
"Trộm còn gì".
"Không phải".
"Phải".
Khương Ngộ kéo tóc hắn.
Ân Vô Chấp tiện thể cúi đầu hôn y.
Ánh mắt hắn rất dịu dàng, Khương Ngộ vẫn đang cự nự: "Không phải trộm".
"Thế thì không phải vậy".

Ân Vô Chấp chẳng cãi với y làm gì nữa, tự cầm một quả nho ăn rồi lại ôm lấy y, cười bằng giọng trầm trầm.
Vài ngày sau, nước Hạ nhận được thư tay của thiên tử nước Triệu.
Trần Thừa tướng vuốt râu: "Hạ Thu bị bắn chết ngoài kinh đô Triệu, do quân đội họ Hạ tự xử việc nhà".
Mấy lão thần truyền tay nhau đọc, Định Nam Vương than thở: "Tên Triệu Anh đó thực sự nhẫn tâm làm vậy nhỉ".
"Triệu Trừng đang ở nước Hạ, nếu lão không nỡ vợ thì phải đợ con thôi".
"Con mất thì còn đẻ tiếp được, chứ vợ cả của mình...".

Trần Thừa tướng ho nhẹ một tiếng, Định Nam Vương bèn nghiêm mặt: "Lẽ ra vợ cả với con trai phải quan trọng như nhau mới đúng! Nói ra mới biết Triệu Anh đúng là có bản lĩnh, nếu đọ sức với lão thì chúng ta cần cẩn thận".
Dứt lời, ông lặng lẽ liếc nhìn Ân Vô Chấp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận