Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống


Trước nay Khương Ngộ chưa bao giờ nghĩ thế giới không có Ân Hoàng hậu lại chống đối người lười đến vậy.
Từ khi đi học mẫu giáo y đã không thích cử động, có thể nằm thì chắc chắn không ngồi, có thể ngồi thì chắc chắn không đứng, vì thế rất được các giáo viên chú ý và nhận biệt danh nhóc quỷ lười.
Khi ấy Ân Vô Chấp cực kì thắc mắc, tại sao mỗi ngày Khương Ngộ đổi một tư thế nằm khác nhau mà vẫn được phiếu bé ngoan.
Cứ thế nhóc nảy ra một ý tưởng kì lạ.
Hôm ấy nắng trời rực rỡ, Khương Ngộ nhí nghiêng mặt nằm ườn ra bàn, sau đó thấy Ân Vô Chấp ngày nào cũng làm vương làm tướng trong nhà trẻ cũng im bặt.
Hai nhãi con cùng nằm ra bàn, mắt to trừng mắt nhỏ.
Khương Ngộ nhí cảm thấy mình bị mê hoặc.
Y phát tín hiệu: ".".
Ân Vô Chấp cũng đáp: ".".
Sau đó giáo viên tới: "Bé Chấp với bé Ngộ ơi, sắp đến giờ cơm trưa rồi, hôm nay có xúc xích đấy".
Tang Phê không phản ứng.
Ân Vô Chấp nhí thì nuốt nước bọt.
Cô giáo bước lại gần, bế Khương Ngộ dậy theo thói quen rồi cười híp mắt: "Được rồi, cô bế con đi ăn cơm nhé.

Bé Chấp cũng mau mau lên nào".
Khương Ngộ bị bế đi.
Y dễ thương lại có khí chất đặc biệt, các thầy cô đều thích đút cơm cho y.
Còn về A Chấp nhí, lúc đầu cũng có nhiều thầy cô tranh nhau cho nhóc ăn nhưng nhóc chẳng thèm để tâm chút nào.

Dần dần mọi người biết nhóc là đứa bé có tính độc lập cao thì cũng không làm phiền nữa.
Hôm ấy Khương Ngộ ngồi trên ghế ăn, trước ngực đeo chiếc yếm nhỏ, ăn từng tí một hết nửa bát cháo gạo và nửa cái xúc xích.
Sau đó y được giáo viên ôm đi ngủ.
Hôm ấy Ân Vô Chấp cứ chờ giáo viên tới bế mình, cuối cùng chỉ chờ được một cái bụng đói kêu rồn rột, lim dim nằm trên bàn ngủ một giấc dậy vẫn chẳng thấy ai.
Sau khi tỉnh giấc Khương Ngộ được dắt về lớp học, thấy Ân Vô Chấp mặt không đổi sắc ngồi đó, một bên mặt mũm mĩm mềm mềm, một bên phẳng lì như bị bàn là ủi qua.
Khương Ngộ tìm được cơ hội hạ nhục bạn trai cũ, chầm chậm nói: "Đồ bắt chước thất bại".
Khuôn mặt nửa bẹp dí của Ân Vô Chấp đỏ lên.
Đây là lần đầu tiên Khương Ngộ cảm nhận được niềm vui chèn ép Ân Vô Chấp.
Nhưng Ân Vô Chấp nhanh chóng nhảy sang, Khương Ngộ vô cảm đối diện với nhóc.

Gương mặt nửa tròn nửa dẹp kia nhìn y một lúc rồi vươn tay.
Nhóc đẩy nhẹ ngực y một cái.
Tang Phê nhí ngã ngồi trên đất.
Đây chỉ là một góc của tảng băng ân oán tình thù giữa y và bạn trai cũ.
Dĩ nhiên sự việc này cũng bị ghi vào sổ tay.
Quay lại chuyện chính, y bắt đầu ý thức được thế giới không có Ân Hoàng hậu là thế giới chống đối người lười từ lúc nào? Từ tiết thể dục của năm lớp một.

Ngày đầu tiên đi học Tang Phê chưa biết môn thể dục có mục nhảy và chạy bộ, nhưng trước lạ sau quen, ngày thứ hai là y biết rồi.
Đôi lúc y sẽ buồn – Ân Vô Chấp không để tóc dài nữa, không có tóc để kéo nên y đành níu góc áo cậu, góc áo thì khó túm hơn tóc nhiều.
Trước tiết thể dục thứ hai, y chầm chậm níu góc áo bạn trai cũ.
Dường như Ân Vô Chấp đã quen với hành động ấy và cả ngụ ý y muốn nói: "Sao?".
Tang Phê nằm ườn ra bàn, nhẹ giọng đáp: "Đau bụng".
Dù Ân Vô Chấp đã là bạn trai cũ nhưng hai đứa kiếp này vẫn quen biết nhiều năm, vẫn có chút tình cảm.

Cậu nhíu mày: "Đang yên đang lành lại đau bụng, cậu ăn linh tinh gì ở nhà đúng không?".
Khi ấy Khương Ngộ cũng hơi cảm động, suýt tưởng Ân Hoàng hậu của mình đã quay về, y mềm nhũn nói: "Nhưng mà đau".
"Tôi bảo giáo viên dẫn cậu xuống phòng y tế nhé".
"Không cần, tôi muốn nằm đây".
Ân Vô Chấp như ngẫm nghĩ: "Nếu thực sự không chịu nổi thì nhớ phải bảo tôi".
Khương Ngộ gật đầu, yên tâm nằm ườn trên bàn.
Đến tiết thể dục, Ân Vô Chấp vừa thu dọn đồ đạc vừa gọi y: "Đi, ra sân tập nào".
Khương Ngộ còn tưởng cậu quên nên ủ rũ lặp lại: "Đau bụng".
Ân Vô Chấp dừng tay, nhìn y một hồi rồi bật cười.
Khương Ngộ ngơ ngác.
Ân Vô Chấp vừa cười vừa ngồi xuống lần nữa: "Không thể nào.

Cậu thực sự tin là tôi sẽ giúp cậu xin nghỉ với giáo viên à?".
Khương Ngộ: ".".
Hỏi là thấy sầu không kìm được.
Bao giờ thế gian mới xóa bỏ môn học chống đối người lười này đây.
Lần nào học tiết thể dục Khương Ngộ cũng ước, nhưng chưa điều ước nào thành hiện thực.
Hôm nay lại có tiết thể dục.
Bình thường chuông chưa reo mà đám học sinh trong lớp đã chạy hết chẳng còn mấy mống.
Tất cả đều tự giác ra sân tập trước tiết thể dục.
Khương Ngộ cũng tự giác.
Bao nhiêu năm nay y đã tập thành thói quen phải dựa vào chính mình để trốn tiết này, không trông cậy vào bạn trai nữa.
Còn năm phút đồng hồ trước khi kết thúc tiết thứ hai đếm ngược trong buổi sáng, y chầm chậm giơ tay.
Giáo viên cũng có ấn tượng sâu sắc với Khương Ngộ.

Bạn học sinh này lúc nào cũng ngủ trong giờ, báo phụ huynh thì phụ huynh mặc kệ, nhưng lúc thi thì điểm số vẫn đạt tiêu chuẩn.
Đúng vậy, đạt tiêu chuẩn, lúc nào cũng chỉ nằm ở ranh giới tiêu chuẩn không thừa không thiếu điểm nào, hệt như đang đối phó.
Giáo viên hỏi: "Sao thế?".

"Vệ sinh ạ".

Y nói bằng giọng yếu ớt, trên mặt vẫn còn nét uể oải như chưa tỉnh hẳn.

Giáo viên ngó đồng hồ rồi đáp: "Em cố nhịn một chút được không? Chỉ còn năm phút nữa thôi".
Không nhịn được.
Ở thế giới không có Ân Hoàng hậu này, bạn trai cũ lúc nào cũng chống đối y.

Nếu đợi đến giờ ra chơi thì nhất định Ân Vô Chấp sẽ không cho y đi đâu hết, cậu năng động mà, nhất định y phải tìm cách chuồn vào tiết trước đó.
Nếu giáo viên không đồng ý thì y đành nằm trong tiết thể dục, nhưng sẽ phải nghe tiếng hô khẩu hiệu và tiếng chạy rầm rập của mấy lớp học khác nhau.
Cũng may là y thành công.
Y chậm rãi ra khỏi lớp học, chậm rãi tìm được một phòng học nhạc ở góc của tầng này, chậm rãi đẩy cửa.
Y đã xem thời khóa biểu rồi, phòng này sáng nay không có tiết.
Cửa phòng là cửa cách âm, hơi nặng, Tang Phê không đẩy được.
Đương lúc y định thử lại lần nữa, một bàn tay bỗng đặt lên cánh cửa.
Khương Ngộ vừa định cảm ơn thì phát hiện cái đồng hồ trên cổ tay trông rất quen.
Cùng lúc ấy chuông tan học reo chói tai.
Ân Vô Chấp cố tình hỏi: "Tưởng đau bụng cơ mà, đến đây làm gì?".
Khương Ngộ thẫn thờ bước vào trong, cậu cũng vào theo, cửa phòng học tự đóng lại.

Y nằm ườn ra ghế.
Một cái bóng phủ xuống người y, bạn trai cũ chống tay trên lưng ghế mà nhìn xuống từ trên cao: "Lại trốn tiết thể dục".
Khương Ngộ không muốn để ý đến cậu.
Ân Vô Chấp cúi sát lại gần y, buồn cười: "Đồ quỷ lười".
Khương Ngộ mở mắt.
Học sinh trung học ở tuổi này đã là thiếu niên.

Nhưng gương mặt quen thuộc ấy lại thốt ra một câu nói chẳng thể lạnh lùng hơn được: "Nhanh ra sân tập nào".
Khương Ngộ: "Không".
Ân Vô Chấp giơ tay kéo y dậy: "Mẹ cậu bảo tôi trông coi cậu, bình thường không vận động thì thôi đi, đến tiết thể dục phải theo tập thể chứ".
Khương Ngộ để kệ cho cậu kéo.

Ban đầu Ân Vô Chấp chẳng dùng mấy sức, thấy y cứ èo oặt bèn tăng thêm lực, Khương Ngộ chúi người về trước, cắm đầu vào ngực cậu.

Ân Vô Chấp không kịp đề phòng, sửng sốt một thoáng rồi lập tức đẩy y ra: "Cậu, cậu không có xương hay gì".
Về lí mà nói thì cậu đã quen với cái điệu bộ ưỡn ẹo như không xương của Khương Ngộ từ lâu rồi, nhưng khoảnh khắc y nhào vào lòng cậu, cậu lại thấy người mình hơi nong nóng vì cảm giác mềm mại ấy.
Cậu nhíu mày: "Đứng dậy đi không tôi vác cậu lên đấy".
Khương Ngộ đáp bằng gương mặt không biểu cảm: "Bỏ tay ra".
"Cậu tưởng tôi muốn quản thúc cậu à, chỉ tại dì Văn đã nhờ thôi".
"Ân Vô Chấp".

Khương Ngộ ủ ê nói.

"Trẫm ra lệnh cho ngươi...!ỏ ay ga*".
(*bỏ tay ra)
Ba chữ cuối cùng là tại Ân Vô Chấp bóp má y, cậu cười khẩy: "Đã là năm bao nhiêu rồi mà cậu còn giở mấy câu đó ra uy hiếp người khác, cậu là Hoàng đế hay sao? Hử? Hoàng đế có thế này không?".
Khương Ngộ: ".".
Một ngày nào đó.
Trong lúc bị Ân Vô Chấp vác ra sân tập, Khương Ngộ nghĩ, một ngày nào đó y sẽ bắt Ân Vô Chấp trả giá thật nhiều.
Đương nhiên y nằm ườn ra ở sân tập hết tiết thể dục.
Chỉ cần Khương Ngộ muốn nằm thì trên đời này chẳng ai làm gì được y.
Trên sân tập đầy những thiếu niên nhiệt tình.

Ân Vô Chấp đá bóng một lúc rồi vừa thở hồng hộc vừa chạy đến bên cạnh y, cầm chai nước uống ừng ực, giơ tay lau mồ hôi trên trán: "Cậu cử động một tí không được à? Ban nãy thầy còn hỏi tôi xem cậu có bị bệnh gì không đấy".
Mấy người bị bệnh thì có.
Khương Ngộ xoay người sang phía khác.
Vài ngày sau đó Khương Ngộ không thèm để ý đến Ân Vô Chấp nữa, dù cậu có nói gì y cũng vờ như không nghe được.
Cho tới chiều hôm ấy, Ân Vô Chấp bước tới gõ lên bàn học của y: "Có muốn chép bài tập không?".
Cuối cùng Khương Ngộ cũng nhìn cậu.
Ân Vô Chấp đưa bài tập sang nhưng y không nhận lấy.
Cậu mở sách bài tập ra, lấy bút trong hộp bút đặt vào tay y: "Viết mau nào".
Khương Ngộ: ".".
Y chầm chậm móc một cuốn sổ khác ra khỏi cặp.
Ân Vô Chấp biết y có cuốn sổ ghi thù.

Khương Ngộ rất kì quái, mỗi lần bắt y học thể dục là cậu sẽ bị y ghi sổ một lần, hồi trước Ân Vô Chấp chẳng coi chuyện đó là gì nhưng càng lớn thì chẳng biết tại sao lại càng thấy bất an.

Đây cũng là lí do cậu bắt đầu đưa bài tập cho Khương Ngộ chép – để trung hòa cái tội bắt y đi học tiết thể dục.
Cậu tận mắt thấy Khương Ngộ mở sổ, ở mặt sau đã viết đầy những chữ "chính" [1], hài lòng nhìn y viết thêm một nét nữa.
[1] Chữ "chính" 正 có 5 nét nên người Trung thường viết để đếm số, cũng giống kiểu vẽ ô vuông thêm dấu gạch chéo như ở Việt Nam mình.
Rất tốt, chắc chắn số lần cậu ép y đi học thể dục không nhiều bằng số lần cậu cho y chép bài tập, chắc chắn ơn hơn thù rồi.
Ân Vô Chấp suy nghĩ chốc lát, thậm chí còn cảm thấy mình có thể làm vài chuyện khác nhờ chút ơn nghĩa kia.

Cậu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ rồi lựa giờ gọi điện cho Thường Cẩm Văn, nói rằng hôm nay mình sẽ đưa Khương Ngộ đi bộ về, không cần cho xe tới đón.
Thường Cẩm Văn giật mình: "A Ngộ có biết không?".

"Hôm nay trời mát không có nắng, đi bộ rất dễ chịu, cậu ấy cũng không phản đối đâu ạ".
Thường Cẩm Văn lo lắng đồng ý, dặn cậu nếu có chuyện gì thì phải liên lạc với tài xế đúng lúc.
Đến chiều tan học, Ân Vô Chấp kéo Khương Ngộ xuống tầng: "Đi cùng tôi đến chỗ này rồi tôi mua kem cho".
Khương Ngộ: "Tôi phải về nhà".
"Đi rồi về nhà sau".
Cậu đạp xe đưa Khương Ngộ tới quán game.
Khương Ngộ mặt không đổi sắc ngồi trên ghế, nghe những âm thanh ồn ào xung quanh, mở to mắt nhìn Ân Vô Chấp tụ họp với đám bạn bè rồi bắt đầu thi đấu trên máy nhảy.
Khương Ngộ: ".".
Ân Vô Chấp lớn rồi, bắt đầu thời kì phản nghịch rồi, biết trốn cha mẹ đến quán game rồi.
Đã thế còn lôi y ra làm bia đỡ đạn, định mua chuộc y bằng đồ ăn.
Bài nhạc vừa kết thúc thì ông anh bán đồ ăn ngoài quầy bước vào trong, Ân Vô Chấp đang đứng trên máy nhảy mồ hôi đầm đìa, tiện thể nhắc: "Anh đưa cho cậu bạn nhỏ ngồi ở cái ghế xanh kia là được".
Khương Ngộ không nhận, anh ta bèn đặt cái hộp bên cạnh y.
Y nhìn chằm chằm cái hộp đó, mím môi.
Cuộc sống hiện đại có điều kiện tốt hơn thời phong kiến nhiều, thức ăn cũng đa dạng hơn, Khương Ngộ chưa đến nỗi rất thích nhưng có thì vẫn sẽ ăn.
Mọi người trong phòng hò hét ầm ĩ.

Ân Vô Chấp bước tới, vừa uống nước vừa hỏi y: "Sao không ăn?".
Hộp kem to như thế, cầm lên mệt chết đi được.
Khương Ngộ ngẩng đầu: "Tôi mách mẹ cậu".
Ân Vô Chấp sững sờ, lập tức ngồi xuống bên cạnh: "Gì thế, cái này không hợp khẩu vị à?".
Khương Ngộ nhìn cậu với gương mặt thản nhiên.
Ân Vô Chấp hơi khựng lại: "Muốn tôi đút cậu ăn à?".
Khương Ngộ: ".".
"Chậc".

Ân Vô Chấp cứng miệng một lúc rồi vẫn chịu thua, vừa mở nắp hộp vừa nói: "Biết ngay mà".
"Rồi".

Cậu đưa một thìa kem hơi lạnh đến bên môi y.

"Đừng có mách lẻo, cậu thích gì tôi mua cho".
Khương Ngộ sợ lạnh nên chỉ há miệng ngậm thìa, lưỡi liếm liếm.
Ân Vô Chấp nhìn y, không nhúc nhích.
Bỗng cậu thấy cảnh tượng này rất quen.
Dường như cậu đã từng cầm thìa đút y ăn như thế vô số lần.
Cảm giác chân thực quá đỗi khiến bàn tay Ân Vô Chấp run run, cái thìa rơi xuống hộp.
Gương mặt đẹp đẽ của thiên tử có mái tóc dài xõa khắp bờ vai như xuất hiện cạnh gương mặt của nhóc lười kia, cả hai cùng há miệng: "Muốn nữa".
Ân Vô Chấp: "...".
Đến chết mất thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận