Thứ bảy, ngày 16 tháng 4 năm 2016 Thời tiết: Nhiều mây
Hôm nay tâm trạng của anh Tiền đặc biệt không tốt, nguyên nhân là vì xương rồng và bát hạt sen thứ ba đến giờ vẫn chưa được chuyển đến Bắc Kinh.
Người hiếm khi mua đồ ở Taobao – anh Tiền nói đây chính là một lần trải nghiệm mua sắm tồi tệ.
Chưa kể, sau khi trải qua cảm giác đau khổ tột cùng.
anh ấy cũng không muốn nhìn thấy hai chữ Taobao nữa.
Đối với sự hờn dỗi của anh ấy, tôi có cảm giác hoài niệm.
Thời điểm anh Tiền là thanh niên, cũng là một người thích chơi thích cười.
Nhưng dần dần vì bị cuốn vào guồng quay cuộc sống, từng chút từng chút biến anh ấy thành người đàn ông trưởng thành đáng tin cậy lại có chút độc miệng như bây giờ.
Có lẽ khi người ta già đi, rất thích nhớ về quá khứ.
Nhìn Gạo Nếp và Em Trai, hai đứa nhỏ hồn nhiên, dáng vẻ cuộn thành một đoàn, tôi vô thức nhớ lại một chút chuyện gì đó rất lâu trước đây.
Thực ra quá trình quen biết của tôi và anh Tiền trải qua vô cùng thô tục.
Không những không lãng mạn đẹp đẽ, ngược lại còn có chút thực dụng.
Anh ấy là chồng sắt sứ phát tiểu* của tôi.
*Phát tiểu (发小): 1.(phương ngữ) người bạn thân thời thơ ấu mà một người đã lớn lên cùng | 2.một cặp vợ chồng lớn lên như bạn thời thơ ấu
Mười năm trước, trong môi trường đại học tràn ngập bong bóng màu hồng kia, ngay cả mối tình đầu tôi cũng chưa có, tỏ ra rất xa lạ với hoàn cảnh.
Nhưng sau khi ở ký túc xá nhìn bạn cùng phòng lúc nào cũng anh anh em em với bạn trai, tôi nghĩ mình sau này cũng trở thành người như thế, cả người liền nổi da gà.
Vì thế, tôi lúc đó chỉ muốn tìm một công việc, tính cách độc lập nên sẽ không tìm một người bạn trai cần bạn gái phải dính bên cạnh 24 giờ.
Mà anh Tiền lúc ấy vừa mới chia tay bạn gái cũ, bị coi là tay sai lốp xe dự phòng nên lòng bị tổn thương sâu sắc.
Sau khi cố gắng dồn nén tình cảm, anh ấy nói rằng nhất định phải tìm một cô gái ít nói, có năng lực chịu đựng mạnh.
Do đó, dưới tình huống cả hai người đều có chút tâm tư, chúng tôi quen biết nhau.
Cuộc trò chuyện đầu tiên là trong □□.
Giọng điệu tác phong sặc mùi chủ nghĩa đàn ông của anh Tiền khiến tôi hết sức khó chịu, chỉ trong vài giây đã định nghĩa anh ấy là tên “khuyết tật não”, mà anh Tiền tiên sinh đối mặt với vẻ mặt màn hình chữ của tôi, cũng cho tôi một cái nhãn “ngây thơ”.
Thế là, trong tình huống ấn tượng đầu tiên của nhau đều rất xấu, chúng tôi có video.
Mà video này, khiến chúng tôi chính thức bắt đầu yêu nhau.
Khi anh Tiền còn trẻ, là người sẽ thể hiện bản thân rất nhiều.
Có được một cổ họng tốt, chỉ cần đè giọng nói hơi thấp một chút, thanh âm từ tính dịu dàng xuyên qua tai nghe truyền vào lỗ tai, so với lời thì thầm của người yêu còn khiến người ta say mê hơn.
Mà tôi là một đứa cuồng giọng hay, chỉ vì một câu chào em đã bị mê hoặc.
Về phần anh Tiền, anh ấy không nói chính xác lý do tại sao lại thay đổi suy nghĩ.
Nhưng mà có thể là bởi vì tôi có khuôn mặt em bé.
Anh ấy là một người cuồng những vật lông mềm dễ thương ngầm, thích dáng dấp đáng yêu, giống như động vật nhỏ đơn thuần vô hại.
Nhưng mà, sau khi tôi kết hôn, dần dần mới phát hiện ra đặc điểm này của anh ấy.
Ví dụ như, anh ấy sẽ thừa dịp lúc tôi không chú ý, vụng trộm bóp con gấu bông nhỏ tôi đặt trên đầu giường.
Nếu như bị tôi phát hiện, sẽ dùng ánh mắt cực ngu ngốc nhìn tôi, sau đó đổi chủ đề, trong nhà quá nhiều thú bông, về sau không cho phép mua nữa!
Ví dụ khác là khi đến IKEA*, sẽ vì tôi nhìn con thú bông cải xanh sáu chân nhiều hơn một chút mà cho nó vào giỏ hàng, thuận tiện lấy hộ cà rốt tám chân mà tôi yêu thích.
*IKEA, nhà bán lẻ đồ nội thất Thụy Điển
PS~ Tại sao lúc tôi viết ở đây, luôn cảm thấy hơi dơ? Nhưng tôi nghĩ cái này chỉ là ảo giác~ Haha
Sau khi có Em Trai và Gạo Nếp, anh Tiền càng ngày càng thả lỏng bản thân, mỗi ngày đều muốn xoa mèo một vạn lần.
Nhớ khi Gạo Nếp và Em Trai được ba tháng, có một hôm tôi từ phòng tắm bước ra.
Vừa bước vào phòng làm việc, đã thấy Tiền tiên sinh sống lưng thẳng tắp ngồi chơi game ở máy tính trước mặt Gạo Nếp nằm sấp trên vai, Em Trai ngồi xổm trên đầu, nghiễm nhiên trở thành vật cho mèo leo trèo.
Nghĩ tới đây, tôi không hiểu sao đã get cười đến mê mẩn, không tự chủ được mà cười thành tiếng.
Anh Tiền quay lại nhìn tôi, cũng rất không hiểu.
Anh Tiền: Đang cười cái gì?
Tôi: Những chuyện trong quá khứ khi yêu nhau, cảm thấy rất có ý tứ.
Anh Tiền: …
Tôi: Làm gì làm gì đó! Anh có ý kiến với em?
Tiền tiên sinh: Không phải, anh chỉ nhớ lúc vừa mới tới chỗ bạn, hẹn hò với em 4 lần, có 3 lần đến công viên Hướng Dương cho ngựa cỏ bùn* ăn.
Thảo nê mã 草泥马 [cǎo·ní·mǎ]: Đồng âm với từ mắng chửi “Thao nhĩ mụ”, tiếng Việt là [Đ·M·M] ấy.
Ngoài ra nó còn có nghĩa khác: Thảo nê mã là tên tiếng Trung của con Dương Đà [Một loài lạc đà không bướu ở phương Tây] được cư dân mạng tôn xưng là “Thần thú”.
Caonima, nghĩa đen là “Ngựa cỏ bùn”, được cho là một loài của Lạc đà Alpaca.
Tôi: … Đừng luôn nhắc đến những chuyện như cho ngựa cỏ bùn ăn!
Thuận tay ném Gạo Nếp vào ngực anh ấy, tôi ôm Em Trai vào phòng ngủ.
Đàn ông cái gì chứ, không đáng yêu chút nào!
Đặc biệt là không hiểu phong tình! ╭(╯^╰)╮.