Sau khi viết truyện mới, đã lâu rồi tôi không viết nhật ký, nhưng hôm nay là một ngày đặc thù, nhất định phải gửi một cái.
Mấy hôm trước người nhà tôi sinh bệnh, không thể không lo lắng, may mắn là đã chuyển nguy thành an, cũng nhờ ông trời phù hộ.
À, đúng rồi, ngoài ra gần đây tôi vẫn bận bịu thể hiện tình cảm với bạn gái CP của mèo đen Nghễ Nghễ, thậm chí muốn đóng một vai tài xế già, đến gửi một bài về CP cái gì gì đó.
Kết quả là cặp đôi này không đến thi bằng lái, nhẫn nhịn nửa ngày, dưới tình huống cái gì cũng không có, cuối cùng buông tha cách làm này, đổi thành chứng chỉ CP ngọt ngào hợp pháp.
Đối với sự thân thiết của hai bà lão nhà chúng tôi, anh Tiền bày tỏ vô cùng bất mãn.
Nhất là khi tôi đang làm ổ trong chăn cùng anh ấy, lúc anh muốn moa moa moa với bạn gái của mình, anh ấy phiền muộn đến mức hóa thành tượng già.
Anh nhà: Nếu mèo đen không phải là nữ, anh cảm thấy như có một thảo nguyên châu Phi đã mọc trên đầu anh.
Tôi: …
Anh nhà: Sao em không nói tiếp? Cô vợ trẻ của tôi ơi, chúng ta tâm sự tốt vấn đề này đi.
Tôi: …
Anh nhà: Anh ngẫm lại thì là kể từ khi em dùng biệt danh Tiểu Hào theo dõi Weibo nữ thần, hay là kể từ khi em nhìn thấy các cô gái nhỏ xinh đẹp không nhấc chân đi nổi trong triển lãm truyện tranh, hay là lúc em trực ở Bilibili nhìn chị gái nhỏ mỗi ngày?
Tôi: …
Sao lại nhớ rõ những chuyện lông gà vỏ tỏi năm xưa này quá vậy?
Người đều có lòng yêu thích đối với cái đẹp, thích đồ vật xinh đẹp là rất bình thường.
Điểm mấu chốt là, sau khi nỗ lực thuyết phục tôi từ bỏ đam mê này thất bại, cái tên hỗn đản này nhân lúc tôi không chú ý, đổi tất cả mật khẩu tài khoản của tôi thành woailaogong1314, cũng rất ngây thơ.
Nhưng viết đến đây, tôi vẫn rất phân vân.
Vốn dĩ muốn viết một chuyện gì đó ngọt ngào để kỷ niệm ngày tỏ tình này.
Nhưng không biết vì cái gì, cuối cùng vẫn trở thành cà khịa.
Có thể như chồng yêu nói, chúng tôi không đủ hoàn hảo, vẫn là dân thường, vì vậy cái gọi là lãng mạn cũng là gửi hoa số lượng lớn do dì bán trước cửa nhà, sau đó về nhà cùng nhau cho mèo ăn, chơi game một chút, đấu võ mồm một chút.
Rồi một ngày trôi qua, và một ngày tương tự tiếp theo lại đến ngay lập tức.
Nhớ lại một chút, từ khi yêu nhau đến giờ, hai chúng tôi dường như hiếm khi chủ động nói lời yêu.
Anh nhà là một người phái thực dụng, đồng thời còn độc miệng thích trào phúng tôi.
Về phần tôi, nửa nũng nịu nửa ngu ngốc, đứng đắn nói ngay cả miệng cũng không căng ra.
Đến giờ tôi vẫn nhớ buổi sáng anh Tiền cầu hôn tôi.
Rạng năm giờ sáng gửi tôi một tin nhắn ngắn nói, tháng sau chúng ta lĩnh chứng đi.
Sau đó tôi ngủ một mạch đến mười rưỡi sáng mới nhìn thấy, mơ mơ màng màng trả lời một câu, vậy anh phải đặt ngày trước, thuận xin nghỉ phép.
Hai cái tin nhắn này đến giờ tôi vẫn giữ, mỗi lần lấy ra đều để cà khịa với anh nhà, nói anh ấy qua loa lấy lệ với tôi.
Mà người luôn nói lời cay nghiệt – anh Tiền cũng sẽ trở nên yên lặng, sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ xoa xoa tóc tôi nói: Sau khi kết hôn không qua loa lấy lệ không tốt sao?
Nghĩ kỹ lại, quả nhiên đúng là như vậy.
Nói hay, không bằng làm thật~.