Ta xoay người nhìn lại gương, thì ra ta cũng rất đẹp đấy, rất mê hoặc, nhưng đột nhiên khuôn mặt biến đổi, lại chỉ vào gương lắp bắp: "Nhưng mà, nhưng mà, đây rõ ràng, rõ ràng là gương chiếu yêu mà.
Làm sao lại xuất hiện hình người?"
"Sao cơ?" Tiểu hồ ly thoáng chốc cũng cảm thấy kì là, "Gương chiếu yêu à?"
"Đúng vậy." Ta gật đầu, "Trước đây trong gương chỉ có một con lợn màu hồng phấn."
"Để ta thử xem." Tiểu hồ ly tiến đến trước gương, trong gương xuất hiện một cái đầu cáo trắng đầy lông lá.
"Ngươi nói trong gương là 'một con' lợn?" Tiểu hồ ly nghĩ ngợi một lúc lâu rồi mới hỏi.
Ta dĩ nhiên nghe ra tiểu hồ ly cố ý nhấn mạnh hai chữ "một con", "Đương nhiên là một con, không lẽ là nửa con?"
"Ngươi lại đây nhìn đi." Tiểu hồ ly kéo ta đến trước gương, chỉ vào gương nói: "Ở khoảng cách gần như vậy, cũng chiếu không ra toàn thân, ngươi nhìn xem trong gương chỉ chiếu ra đầu cáo của ta, ngươi sao có thể nhìn thấy cả một con được."
"Hả?" Ta nhấc cái gương lên săm soi, tự lẩm bẩm: "Chẳng nhẽ gương chiếu yêu cũng bệnh rồi?"
Tiểu hồ ly nhìn ta, rồi lại nhìn cái gương: "Ta cuối cùng cũng hiểu ngươi vì sao luôn nói mình là lợn tinh rồi."
"Ý ngươi là trước đây đều là cái gương này lừa ta?"
"Phải là ngươi tự lừa mình mới đúng." Tiểu hồ ly nói: "Kính chiếu yêu là do ngươi tự làm, trừ ngươi ra còn ai có thể động vào nữa."
Ta sao lại phải làm ảo giác với cả cái gương của mình chứ? Ta rốt cuộc là lợn tinh hay là thần tiên, hay là người phàm, ta cũng không hiểu nổi mình nữa rồi.
"Đói rồi phải không, đi ăn cơm thôi." Tiểu hồ ly kéo ta đi ăn cơm.
Nhìn thấy một bàn toàn đồ ăn ngon, câu hỏi vừa nãy bị ta quăng lên tận chín tầng mây.
Ăn no rồi, ta vỗ vỗ cái bụng trống, dựa vào ghế tựa ợ một cái thật kêu.
"Thiên Cảnh, Thiên Cảnh.." Một quả cầu đầy lông lá kéo ta trở lại mặt đất, từ xa từ từ bay lại, bay đến chỗ ta thì thoáng dừng lại, gọi hai tiếng, rồi lại bay đến chỗ khác trong động.
Ta nhìn chằm chằm quả cầu nhỏ, cẩn thận nghĩ lại, xác định mình không có vật nào như vậy.
Một trận gió táp qua, quả cầu nhỏ bị tiểu hồ ly bắt lại trong lòng bàn tay.
Bị tiểu hồ ly nắm trong lòng bàn tay, quả cầu nhỏ đột nhiên thay đổi giọng điệu, hét to: "Thiên Cảnh, nếu ngươi không muốn tiểu hồ ly nhà ngươi mất đi một ngàn năm đạo hành thì ra đây cho ta."
"Ngươi biết hắn sao?" Tiểu hồ ly hỏi.
"Thiên Cảnh là ai?" Ta lên tiếng cùng lúc.
"Ngươi là Thiên Cảnh chứ ai nữa?"
"Aaa.." Ta như vừa phát hiện ra một kho báu, "Thì ra ta cũng có tên."
Ta vui mừng nhảy vòng vòng, vấn đề ta thắc mặc bấy lâu nay cuối cùng cũng có lời giải đáp, ta cũng có tên rồi.
Ta chìm đắm trong niềm vui có tên, tiểu hồ ly nhìn ta với vẻ mặt không biết phải sao, bọn ta hoàn toàn quên mất sự có mặt của quả cầu nhỏ, nó mất kiên nhẫn hét lên: "Thiên Cảnh, ngươi còn không ra, Tiểu Bạch chết chắc."
Tiểu Bạch đã lâu không có tin tức gì rồi, vừa nghe đến "Tiểu Bạch", ta với tiểu hồ ly lập tức chạy ra ngoài động.
Ngồi trên tảng đá to bên ngoài Động Bàn Tơ là một vị đạo sĩ thanh tú.
Ta với tiểu hồ ly nhìn nhau lắc đầu, không quen.
Bức họa thiên hạ vô địch đưa chuyện đột nhiên từ trong động lao ra, một cuộn tranh từ trong lòng đạo sĩ thanh tú cũng bay ra, hai bức tranh bay lên không trung lượn vài vòng, sau đó rất thân mật bay ra một góc, lặng lẽ dùng chữ tám chuyện với nhau.
Nhìn thấy bức họa ấy, ta cuối cùng cũng nhớ vị đạo sĩ kia là ai.
Hắn chính là tên đạo sĩ chỏm râu trắng, mũi bò ngày hôm đó ở Cảnh Vương phủ đá lông nheo với ta.
Ta rùng mình một cái, chầm chập tiến đến sau lưng tiểu hồ ly, ta vừa mới ăn, ta không muốn phải nôn hết bữa tối ra đâu.
Tên đạo sĩ đi tới, giơ tay định kéo ta lại thì bị tiểu hồ ly túm lấy tay.
Tên đạo sĩ liếc nhìn tiểu hồ ly: "Hắn chính là con cáo tinh ngươi nhặt về sao?"
"Ngươi biết ta sao?" Ta vẫn trốn sau lưng tiểu hồ ly.
"Đương nhiên." Tiểu đạo sĩ nói: "Ở trên thiên đình chúng ta đã quen nhau rồi, cũng bởi vì ngươi mà ta mới bị phạt đày xuống hạ giới."
"Lúc đó rõ ràng là ngươi muốn cá cược với ta." Không biết sao ta lại phun ra câu này, nói xong chính ta còn thần mặt ra.
Tiểu đạo sĩ thanh tú cũng nghệt mặt ra: "Ngươi..
vẫn còn kí ức sao?", sau đó hắn lắc đầu nguầy nguậy, "Không thể nào." Hắn nhìn ta, rồi đột nhiên túm lấy cổ áo tiểu hồ ly, rít lên trong cổ họng: "Tóc hắn bị sao vậy? Ngươi có phải lại làm cái chuyện ấy với hắn rồi đúng không?"
Ta lôi một lọn tóc ra xem, trong màu tóc đen lại xen lẫn vài sợi bạc.
Mặt ta bắt đầu nóng lên, tối hôm đó, trong lúc cao trào tóc ta đã chuyển bạc, sau đó dần dần trở lại thành đen, đến bây giờ vẫn chưa đen lại hoàn toàn.
"Chuyện giữa ta và hắn thì liên quan gì đến ngươi?" Tiểu hồ ly không giải thích lằng nhằng chỉ lạnh lùng đáp lại.
Tiểu đạo sĩ tức giận nói: "Ta là bạn của hắn."
"Ta là người thương của hắn." Tiểu hồ ly cũng không vừa.
Ta đứng một bên nhìn hai người bọn họ giương cung bạt kiếm, đột nhiên nhớ ra một việc: "Tiểu Bạch rốt cuộc là làm sao."
.