Ở Cảnh Vương phủ ta ăn tốt, ngủ tốt, lại đạt được mục đích ở bên cạnh Vương gia tránh thiên kiếp, những tháng ngày này quả thực là cực kì hạnh phúc, càng hạnh phúc hơn là ta gặp được bằng hữu duy nhất của ta.
Vào một ngày đẹp trời ta ù ù cạc cạc bị đưa đến trước mặt tiểu hồ ly, ù ù cạc cạc được tiểu hồ ly cho áo gấm ngọc thực hàng tháng trời sau đó.
Theo thường lệ mặt trời chiếu đến mông ta mới tỉnh dậy, phát hiện tiểu hồ ly đang ngồi bên giường nhìn ta ôn nhu, lấy lọn tóc của ta cuốn vào ngón tay say mê mà nghịch, thật sự rất kì cục.
Lúc trước mỗi khi ta tỉnh dậy, tiểu hồ ly đã chạy đi đằng nào rồi.
"Tỉnh rồi à? Cùng ta đi gặp một người."
Rửa mặt súc miệng xong xuôi, bị tiểu hồ ly kéo đến phòng khách, đến nơi nhìn ra người tới là ai, ta vui đến mức chạy như bay, nhào vào lòng người đó, miệng rống lên: "Tiểu Bạch, lâu quá không gặp."
Tiểu hồ ly mặt đen như đít nồi, lôi ta ra khỏi Tiểu Bạch kéo ra sau lưng, lại hỏi Tiểu Bạch: "Ngươi quen hắn? Làm sao mà quen?"
"Hắn là người ngươi tìm sao?" Gần như đồng thời Tiểu Bạch đen mặt hỏi.
Ta đánh hơi thấy hình như không khí có mùi giấm chua thì phải.
Tiểu Bạch cảm thán một câu: "Hắn là tên đã cứu ta lần đó." Tiểu Bạch thở ra một hơi: "Đến bây giờ ta vẫn không biết hắn lúc đó là muốn trị thương cho ta thật hay là muốn nấu ta thành canh rắn nữa."
Ta bất mãn liếc Tiểu Bạch một cái, lầm bầm nói: "Đương nhiên là giúp ngươi trị thương rồi, ngươi còn nhỏ như vậy, nấu canh cũng không bõ dính răng."
Tiểu hồ ly khóe miệng co giật: "Ngồi xuống đi đã."
Tiểu Bạch hỏi tiếp vấn đề lúc nãy: "Hắn chính là người ngươi muốn tìm sao?
" Đúng vậy.
"Tiểu hồ ly ôn nhu nhìn ta.
" Ngươi có nhầm lẫn gì không? "
Tiểu hồ ly lắc đầu:" Không thể nhầm, trên cổ tay hắn ta có lưu lại ấn kí, hơn nữa mùi hương của hắn ta không thể ngửi sai được.
"
Ta lật cổ tay phải lên bên trên có hai vết bớt đỏ thẫm, từ trước đã có rồi, nửa tháng trước lúc ta gặp tiểu hồ ly vết bớt đó lại nhói lên.
Ta đưa vết bớt lên mùi cẩn thận ngửi, làm gì có mùi gì, còn nữa, tiểu hồ ly tìm ta làm gì chứ? Không nhớ ta nợ tiền hắn, cũng không nhớ đã từng cứu hắn rồi cần hắn báo ơn nha.
Tiểu hồ ly nhìn ra ý hỏi trong mắt ta, vỗ về ta:" Đợi ngươi giải được phong ấn sẽ từ từ nhớ ra thôi, nếu không nhớ ra được cũng không sao cả.
"
" Tên ngốc này là thần tiên sao? "Tiểu Bạch vẫn mắt chữ a mồm chữ o.
Thần tiên? Ta không phải chỉ là một con lợn tinh sao?
" Hắn nếu không ngốc lúc đó sẽ không lỡ tay tổn thương ta, hắn nếu như không ngốc đã không bị đuổi khỏi thiên đình.
"
Ta đã từng ở trên thiên đình sao? Ta mù mờ không hiểu gì.
" Ngươi nói hắn trông giống ngươi mà? "Tiểu Bạch vẫn không tin lời tiểu hồ ly.
" Ta cũng cảm thấy kì lạ.
"Tiểu Bạch chống cằm," Hắn sao luôn nói mình là lợn tinh, nhưng khuôn mặt đại trà này cũng tốt, tránh được những phiền phức không cần thiết.
"
" Nếu như hắn đúng là người ngươi tìm, vậy hắn là thần tiên bị phạt hạ giới, phong ấn trên người hắn phải trải trải qua chín kiếp luân hồi mới có thể hóa giải.
"
" Không cần, ta đã có cách giải.
"Tiểu hồ ly dường như đã có dự liệu trước.
Chín kiếp luân hồi? Dường như đã phạm phải tội vô cùng nghiêm trọng.
" Ngươi định dùng..
"Tiểu Bạch chần chừ mở miệng:" Cách đó sao? "
" Đúng.
"Tiểu hồ ly gật đầu xác nhận.
Tiểu Bạch nghiêm túc nói:" Cách đó sẽ hao tổn một nghìn năm tu luyện của ngươi đó.
"
" Một nghìn có đáng gì? "Tiểu hồ ly một chút cũng không để tâm, quay đầu ôn nhu nhìn ta tiếp tục nói:" Thứ nhất, hai trăm ta không sợ, nhưng không dùng cách này giúp hắn giải phong ấn lẽ nào bắt ta cứ hai mươi năm phải nhìn hắn chết một lần? "
Tiểu hồ ly cái miệng quạ đen nhà ngươi, sao lại trù ẻo ta chỉ sống được hai năm chứ?
" Vì người đó không phải ngươi cũng không quan tâm công lực tu luyện sao? "Tiểu hồ ly lại nhìn Tiểu Bạch nói.
" Vậy phải tự mình nỗ lực rồi.
"Tiểu Bạch cười cười, vẫn ôn nhu như trước.
Sau đó hai người bọn họ còn nói chuyện với nhau rất lâu, cuối cùng Tiểu Bạch bước tới ôm lấy ta:" Có hắn chăm sóc ngươi ta yên tâm rồi.
"
Không biết vì sao nhìn mặt Tiểu Bạch ta cảm thấy có điều chẳng lành, kéo Tiểu Bạch lại không cho hắn đi.
" Phật tổ nói, tiền thế nguyên, kim thế quả, mỗi người đều có con đường phải đi của riêng mình.
"Tiểu Bạch ôn nhu xoa đầu ta, nhưng thấy ánh mắt bắn ra lửa của tiểu hồ ly ngượng ngùng thu tay về, quay đầu nói với tiểu hồ ly:" Người dạo này phải cẩn thận, Thành Vương gia và Bảo Vương gia đều muốn triệt tiêu ngươi.
"
" Ta ở lại kinh thành cốt chỉ vì long mạch nơi đây, đối với tranh đoạt vương vị của nhân gian không có hứng thú, bọn họ muốn làm loạn cũng được, chỉ cần không chạm đến giới hạn của ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.
"Tiểu hồ ly cười cười, so với lần đầu tiên gặp ta hắn cười còn nham hiểm hơn.
Tiểu Bạch cáo từ ra về, ta nhìn theo hắn hướng hắn khuất bóng rất lâu, đột nhiên trước mắt một màn đen.
" Sao thế? "Tiểu hồ ly lấy tay che mắt ta lại, cắt đứt tầm mắt ta.
" Ta có cảm giác sau này sẽ không được gặp lại Tiểu Bạch nữa.
"Ta có chút đau lòng không nỡ.
Tiểu hồ ly nắm lấy tay ta:" Tiểu Bạch hắn nói rồi, tiền thế nguyên, kim thế quả, bất luận sau này thế nào thì đó cũng là lựa chọn của hắn."
.