Chợt, Đào Trọng Nghĩa thu lại dáng vẻ cợt nhả, ông trầm giọng: "Bọn chúng càng lúc càng lộng hành, quân lính bình thường khó mà kiềm chế được."
Dương Kiến Giang cau mày: "Muốn trách thì trách đám sâu mọt kia tiếp tay cho giặc!"
"Điều quan trọng hơn nữa là chúng ta lại chẳng biết ai trong số người quen xung quanh là sâu mọt đội lốt."
Nói thật, nếu người khác muốn giành bốn anh em Lý Cường, Dương Kiến Giang nhất định phải liều mạng già để giành lại.
Nhưng người này là Đào Trọng Nghĩa, không ai hiểu rõ về đội lính sắp thành lập bằng ông.
Về đội của ông là làm lính, vào tay Đào Trọng Nghĩa cũng là làm lính.
Nhưng lính Đặc nhiệm và lính thường, từ lúc bắt đầu đã khác nhau một trời một vực.
Tuy ông không muốn nói ra, nhưng bốn anh em Lý Cường theo Đào Trọng Nghĩa thì chắc chắn tương lai sẽ sáng lạn hơn rất nhiều.
Đây là sự thật.
Dương Kiến Giang hiểu, nhưng cái cảm giác bỏ lỡ nhân tài này, nó như bị dao cùn cứa vào tim, đau đớn vô cùng.
Ông liếc xéo Đào Trọng Nghĩa: "Mừng vội vậy? Họ còn chưa qua thẩm tra đó!"
Lúc này, làm việc gì cũng cần phải thẩm tra chính trị, nhất là những cơ quan quan trọng thì càng phải điều tra kỹ càng.
Đào Trọng Nghĩa mặc kệ vẻ ghen tuông của ông bạn già, ông cười phớ lớ: "Đương nhiên phải đợi thẩm tra rồi, nhưng chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."
"Nói mạnh miệng quá đấy!"
"Sự thật là vậy mà."
Lý Cường không biết biểu hiện của mình tốt hơn mong đợi nên chuẩn bị được tuyển vào đội lính Đặc nhiệm.
Bây giờ anh đang đau đầu mà nhìn cô vợ nhỏ.
Từ lúc anh tỉnh đến bây giờ, Mạc Lệ Quyên chăm sóc anh rất chu đáo tỉ mỉ nhưng cô chẳng nói với anh câu nào.
Giận thật rồi.
Người gì mà giận cũng dễ thương như vậy, trong lòng Lý Cường mềm mại vô cùng.
Anh nắm lấy tay cô, giữ chặt, không để cô vùng khỏi.
"Em..."
Lý Cường tỏ vẻ đáng thương: "Đừng giận anh mà."
Anh càng như vậy, cơn tức trong lòng Mạc Lệ Quyên càng lớn.
Người đàn ông này biết rõ cô thương anh nhiều lắm, cũng biết rõ cô không chịu được mỗi khi anh làm nũng, nên anh cứ làm theo ý mình, mỗi lần cô giận đều đem ra biểu diễn.
Hai hàm răng của Mạc Lệ Quyên cắn chặt lại, cô quay đầu đi nơi khác không thèm nhìn anh nữa.
Lý Cường biết chuyện lần này chơi lớn rồi, nếu không cẩn thận giải thích thì chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi phòng ngủ.
Anh ăn nói khép nép: "Anh biết sai rồi."
Lại là câu này! Lại là câu này!
Anh không có câu nào mới hơn sao?
Hốc mắt của Mạc Lệ Quyên đỏ rực, không ai hiểu được cái cảm giác khi cô nghe tin anh hôn mê bất tỉnh, nó khủng hoảng như thế nào.
Từ nhà đến bệnh viện mà cứ lo lắng hãi hùng, thấy anh chưa tỉnh cũng không dám chợp mắt, chỉ sợ trong một phút bất cẩn thì anh sẽ ra đi mãi mãi.
Nước mắt sắp tràn ra khỏi hốc mắt, Mạc Lệ Quyên ngước mặt lên trời, ép cho nó chảy ngược vào trong.
A! Nếu có thể chảy ngược vào trong lòng thì tốt rồi.
Cô chẳng muốn rơi nước mắt vì con người vô lương tâm này đâu.
"Em, đừng giận anh mà..."
Mạc Lệ Quyên cảm thấy vô cùng buồn cười, anh có tư cách gì kêu cô đừng giận.
Và cô cười thật.
"Anh nói đùa, tôi nào dám giận anh."
Lý Cường nghe vậy thì nắm chặt tay vợ, kinh nghiệm cho anh biết cô vợ nhỏ đang rất giận dữ, nếu không xoa dịu thì sẽ như ngọn núi lửa phun trào.
"Anh không nghĩ tình hình lại trở nên như vậy."
Câu này như châm dầu vào lửa, cơn tức đang đốt cháy tim gan của Mạc Lệ Quyên càng bùng to hơn, cô quay sang nhìn anh, quát: "Anh không nghĩ! Anh không nghĩ! Anh có còn nhớ là đã hứa điều gì với em không? Anh nói rằng anh sẽ yêu quý sinh mạng của mình, rồi cuối cùng anh làm cái gì? Khúc cuối Trương Tố Nga ném lựu đạn, gặp người khác thì lo chạy trốn mất, còn anh? Anh làm cái gì hả?"
Nói đến đây Lý Cường vô cùng chột dạ, lúc đó anh không nghĩ rằng hang động sẽ bị sập nên mới không màng tất cả mà lao lên.
Anh thở dài, từ đàng sau ôm chặt lấy cô vợ nhỏ, thủ thỉ: "Em tha thứ cho anh lần này thôi, lần sau anh không dám nữa."
Thật ra lúc đó anh đã tính sẵn, nếu tình hình quá nguy cấp thì sẽ trốn vào không gian.
Dù sao anh vẫn giữ chức vụ trợ lý, có thể ra vào không gian mọi lúc mà.
Nhưng bệnh viện người ra vô nhiều như vậy, anh không thể nói rõ.
Với lại, chẳng cần anh nói, một lát cô bình tĩnh thì sẽ nghĩ ra thôi.
Chẳng qua anh hôn mê làm cô quá sợ hãi không nghĩ ngợi được gì.
Suy cho cùng, cũng vì cô quá yêu anh.
Lý Cường vô cùng đắc ý mà nghĩ.
Bên ngoài phòng, Mạc Đình Sơn, Dương Kiến Giang và Đào Trọng Nghĩa xấu hổ nhìn nhau.
Định đi thăm bệnh mà lại gặp cảnh này, thật là không biết phải nói như thế nào.
Không ngờ cậu thanh niên mạnh mẽ như Lý Cường cũng có lúc ăn nói khép nép như vậy.
Trong nhất thời, đứng ở ngoài nghe tiếp thì không nên, nhưng đẩy cửa vào lại cảm thấy đáng tiếc..