Sau khi gieo mạ, vợ chồng Mạc Lệ Quyên định nghỉ ngơi vài ngày.
Trùng hợp bọn nhỏ cũng được nhà trường cho nghỉ giữa năm học.
Gặp em vợ rãnh rỗi, Lý Cường liền lôi kéo cậu đi thành phố.
Thì ra anh muốn mua cái chài dùng để đánh cá.
Hai anh em lựa chọn cả buổi mới ưng ý.
Về nhà, Lý Cường lọ mọ với cái chài.
Lệ San tò mò, cô bé ngồi cạnh bên, đôi tay chống cằm còn mắt thì nhìn chăm chú: "Anh đang làm gì vậy ạ?"
"Anh đang sửa cho những chiếc lổ trên chài nhỏ lại."
"Tại sao lại phải sửa chúng?"
"Nếu không sửa lại thì chúng ta sẽ không bắt được cá con."
Nghe đến bắt cá, đôi mắt của Lệ San cong lên tỏ vẻ thích thú.
Cô bé tuy nhỏ nhưng tinh nghịch lắm, khác hẳn với Lệ Vân.
Mạc Lệ Quyên nhìn sơ qua cũng biết cô em gái út nghĩ gì.
Quả nhiên, khuya hôm đó, khi vợ chồng Mạc Lệ Quyên và Lý Cường đang muốn vác chài ra sông thì cánh cửa phòng hai chị em Lệ Vân Lệ San được mở ra.
Hai cô bé vẫn chưa ngủ, hay nói đúng hơn là Lệ San làm nũng, lôi kéo cho bằng được chị tư.
Lệ Vân có chút bất đắc dĩ mà đối mặt với ánh mắt dò hỏi của anh chị: "Chúng em cũng muốn xem bắt cá ạ."
Lệ San bên cạnh gật đầu lia lịa biểu thị quyết tâm.
Không nói đến Mạc Lệ Quyên và Lý Cường, ngay cả Đình Sơn cũng biết chắc chắn là cô bé Lệ San muốn đi.
Có điều mọi người nhìn đôi mắt đang mở to của hai chị em, bên trong không có xíu buồn ngủ nào.
Thêm nữa ngày mai cũng không cần đi học.
Thôi, có kêu hai bé trở về thì chúng cũng không ngủ yên.
Vậy nên Mạc Lệ Quyên gật đầu.
Đoàn người từ ba thành viên biến thành năm.
Họ đi trong màn đêm, không mở đèn, chỉ bởi vì sợ hàng xóm thấy được.
Nếu không lại phải biên lời nói dối để giải thích.
Rất là rắc rối.
Từ lớn đến nhỏ đều thận trọng.
Đến khi ra tới bờ sông, nhà bên không ai hay biết cả.
Muốn nói ông trời cũng thương nhà bọn họ, hôm nay đúng vào ngày rằm, trăng treo trên đầu cành vừa to lại vừa sáng.
Lý Cường chọn được một khúc sông có lòng sâu hơn chỗ khác, nước đục hơn.
Và quan trọng là xung quanh được bao bọc bởi những dãy cây, người đứng từ xa không thể nhìn thấy bọn họ.
Anh nắm chặt rốn chài, vòng dây qua vài vòng, sau đó vòng qua vai phải để lấy đà, rồi quăng chài theo quỹ đạo hình vòng cung.
Chiếc chài theo lực quăng thật mạnh mà bay ra giữa sông, xoè thành một hình tròn lớn rồi chìm vào đáy nước.
Lý Cường đợi một lát chừng mười giây, sao đó dồn sức vào hai tay để kéo chiếc chài lên.
Nó hơi nặng hơn so với tưởng tượng của anh.
Cạnh đó, Mạc Lệ Quyên đã thủ sẵn thùng gỗ.
Mấy đứa nhỏ cũng xoa tay hầm hè.
Gặp anh rể hơi đuối sức, Đình Sơn nhanh chóng lại giúp.
Hai anh em kết hợp mới nhấc được chiếc chài đặt lên bờ.
Chị em Mạc Lệ Quyên liền tiến đến.
Vừa nhìn, ai nấy đều vui mừng.
Có cá! Thật nhiều cá!
Ngoài những nhánh gỗ, lá cây thì bên trong toàn cá và cá, lớn bé đều có đủ.
Có cá rô phi, cá ngát, cá mè vinh và cá chép.
Đặc biệt là cá chép, kích cỡ không lớn, từng con đều chỉ bằng ngón tay cái mà thôi, rất thích hợp thả vào ruộng.
Năm người cặm cụi tháo cá ra khỏi lưới, phân loại chúng.
Cá lớn thì đặt sang một thùng, cá nhỏ cũng đặt sang một thùng.
Đàn cá rất có sức sống, vẫy mạnh, có con thiếu chút nữa liền nhảy xuống sông.
Cũng may Lệ Vân gần đó nhanh tay bắt lại.
Một lần quăng chài đầu tiên, vậy mà bọn họ lại bắt được tầm mười lăm mười sáu con cá chép con, những con cá lớn loại khác cộng lại cũng được bảy tám.
Thấy vậy, Đình Sơn rất thích thú, cậu gấp gáp: "Anh hai, lần này em quăng cho nhé!"
Thấy cậu nhóc kích động, Lý Cường liền tiện tay đưa chài lưới cho cậu.
Còn anh thì đứng một bên, dạy cậu cách quăng chài.
"Tay phải nắm chặt rốn chài."
"Giơ qua vai phải, qua chút nữa, đúng rồi."
"Quăng mạnh ra!"
Ầm! Tiếng chiếc chài lưới va vào nước.
Đến khi thu lại, Lý Cường và Đình Sơn hợp sức với nhau.
Có lẽ vì chưa đủ kinh nghiệm nên lần này ít cá hơn lần trước.
Tuy vậy, cũng được tầm mười con, trong đó đã có sáu con cá chép nhỏ.
Lần thứ ba đến lượt Lý Cường, lần sau nữa lại đến lượt Đình Sơn.
Hai anh em họ thay phiên nhau, cậu nhóc Đình Sơn càng về sau làm càng tốt.
Vì đủ sức khoẻ và nhân lực nên họ không lãng phí một giây nào.
Chiếc chài được quăng liên tục mấy giờ đồng hồ.
Đến khi cá của đoạn sông này hoặc bị bắt, hoặc chạy trốn hết, bọn họ mới ngừng nghỉ.
Lúc này, trong không gian đã chất đầy hai thùng gỗ lớn chứa cá chép con, ước chừng hai mươi cân.
Về phần cá to, Mạc Lệ Quyên đã chọn được tầm ba mươi cân, mỗi cân từ một đến hai con.
Đó là chưa nói những con cá con của loài cá khác và những con cá chưa đủ lớn, Mạc Lệ Quyên đều thả đi.
Lúc này đã ba giờ khuya, mọi người đều rất mệt mỏi.
Nhất là Lệ San, cô bé buồn ngủ đến mức đôi mắt híp lại, cái đầu gật lấy gật để.
Thùng cá đều được đưa vào không gian nên không cần phải vất vả khiên chúng về nhà.
Mọi người cũng nhẹ nhàng hơn.
Mạc Lệ Quyên trực tiếp thả đám cá chép con xuống ruộng.
Gieo mạ đã được vài ngày nên rễ của cây lúa đã bám chắc, không sợ bị cá làm bật gốc.
Xong việc, Mạc Lệ Quyên ra khỏi không gian, cô đi phía trước.
Phía sau, Lý Cường cõng Lệ San, Đình Sơn cõng Lệ Vân.
Hai cô bé đã nhắm mắt ngủ ngon lành trên lưng các anh, đến nỗi cả nhà về tới lúc nào cũng không hay.
Sáng hôm sau, không có gì bất ngờ, mọi người cùng nhau ngủ nướng.
Mạc Lệ Quyên dậy đã là mười giờ trưa.
Sau khi rửa mặt, cô vào bếp nấu bữa ăn sáng.
Có mấy con cá lớn đêm qua bắt được, cô muốn nấu một nồi cháo cá.
Gạo rang lên cho vàng, sau đó đổ nước vào nấu.
Cá thì hấp, rồi lấy thịt bỏ xương.
Sau đó xào thịt cá với củ hành để đi mùi tanh.
Cuối cùng, đợi cho hạt gạo đã chín và nhừ, để phần cá vào chung với cháo rồi khuấy đều.
Mạc Lệ Quyên thấy cháo đã sẵn sàng, cô liền đi ra vườn rau định hái một ít rau đắng ăn kèm.
Đi ngang cổng mới nhớ là chưa mở cửa, cô tiện tay mở ra.
Ngay sau đó thấy hai đứa bé đứng ở bên ngoài, biểu tình có chút rối rắm.
Thấy cửa tự mở, mắt hai nhóc sáng lên.
"Chị Quyên ơi, Đình Sơn dậy chưa ạ?"
"Chị Quyên, mọi người vẫn chưa tỉnh ạ?"
Được rồi, đây là hai cậu nhóc hàng xóm đấy mà.
Mọi hôm sáng sớm đã báo danh ở nhà cô rồi.
Có điều hôm qua bọn họ về trễ quá nên dậy cũng trễ.
"Hai em vào nhà trước đi, để chị kêu Đình Sơn dậy."
Vừa nghe liền biết Đình Sơn còn ngủ, hai đứa hơi ngượng ngùng, tuy muốn biết sao bạn thân lại ngủ nướng, nhưng không gặng hỏi.
Hai cậu xua xua tay: "Không cần đâu ạ, bọn em đợi một lát cũng không sao."
Lời vừa dứt thì ba cánh cửa phòng đồng loạt mở ra, được rồi, không cần kêu, tất cả thành viên của gia đình đều đã dậy.
Lệ San xoa xoa cái bụng xẹp lép, hơi chu môi: "Chị hai ơi, em đói..."
"Chị nấu cháo rồi, vừa chính tới luôn, mọi người nhanh rửa mặt rồi vào ăn!"
Sẵn tiện, cô quay lại mời Vệ Quốc Vệ Gia: "Hai em ăn cùng bọn chị nhé!"
Vệ Quốc Vệ Gia đã ăn sáng bên này nhiều lần, hai cậu cũng không ngại, thấy Mạc Lệ Quyên ra vườn rau liền muốn phụ giúp cô,
"Chị định hái rau gì? Bọn em giúp cho ạ."
"Ừm, chị định hái ít rau đắng vào ăn cháo cá."
Rau đắng nha, loại này hai cậu biết, khi hái chỉ cần lấy phần đọt non phía trên.
Lúc nhai, nó có vị hơi đắng rất đặc biệt, ai biết ăn thì thấy rất ngon.
Trùng hợp là ở đây ai cũng ăn được.
Có hai đứa nhỏ gia nhập, rổ rau đắng được hái xong rất nhanh.
Mạc Lệ Quyên rửa sạch chúng thật nhiều lần với nước.
Đến khi cô xếp rau ra dĩa thì mọi người đã ngồi vào bàn ăn.
Nồi cháo và bát đũa được mang lên cả rồi.
Phải nói cháo đã thơm rồi, mà thêm cái mùi đăng đắng của rau thì ngon hết sảy.
Ngồi cháo lớn được vét sạch một cách nhanh chóng.
Bụng ai nấy cũng căng phồng.
Ăn xong, Vệ Quốc Vệ Gia cùng Đình Sơn ra rửa bát.
Lý Cường phải ra ruộng xem lúa.
Hai cô bé Lệ Vân Lệ San thì xách rổ ra bìa rừng.
Nơi nấm, rau dại và củi gỗ là nguồn tài nguyên bất tận.
Còn Mạc Lệ Quyên, cô mang mớ quần áo của mọi người ra, tìm chỗ rách mà vá.
Nói thật, nhà cô dùng quần áo rất là phí.
Có lẽ ai cũng yêu lao động lên quần áo, cái thì rách chỗ này, cái lại rách chỗ khác.
Trông rất đáng thương.
Mạc Lệ Quyên đành phải khâu lại một cách tỉ mỉ.
Cô sợ khâu không kĩ khiến người khác thấy, sẽ rất xấu hổ.
Đây là Mạc Lệ Quyên nghĩ nhiều rồi, cái thời đại này, ở nông thôn, trừ những nhà giàu có ra thì quần áo ai không rách vài ba lổ.
Dường như nó đã là sự đặc trưng rồi.
Phải nói là không đủ ăn không đủ mặc thì người ta sẽ không đòi hỏi quá nhiều, có đã là tốt rồi.
Một lát, ba cậu bé rửa xong chén liền muốn đi ra bìa rừng.
Mạc Lệ Quyên gọi lại chúng.
"Mấy hôm trước chị ra đồng thấy trong ruộng lúa có ốc, mấy đứa đi bắt chúng đi, mỗi cân chị sẽ trả một phần tiền."
Sự thật là đêm qua cô đi ngang thấy được.
Vừa nghe có tiền, bọn nhỏ hào hứng lắm, nhưng Vệ Quốc Vệ Gia không tham.
"Chúng em không cần tiền, chúng em giúp chị bắt nhé!"
Mạc Lệ Quyên lắc đầu: "Không được, một cân một phần tiền, nếu không lấy tiền chị sẽ không nhận ốc."
Vệ Quốc Vệ Gia nhìn nhau.
Làm hàng xóm bấy lâu nay, bọn họ cũng hiểu được tính cách của Mạc Lệ Quyên, cô luôn luôn dứt khoát nói một là một.
Nhưng nếu nhận tiền, bọn họ lại do dự, dù sao hai nhà đã rất thân thiết....