Hai mẹ con Lý Mỹ Lệ ôm nhau khóc hồi lâu làm kẻ đang giả vờ bất tỉnh là Hứa lâm cảm thấy bối rối vô cùng.
Hắn vẫn nằm im đấy, quyết định chờ đến thời cơ.
Thời gian như bị kéo giãn ra.
Qua một lúc sau tiếng thút thít mới dần chậm lại.
Hứa Lâm cảm giác có người xốc lên hai bên nách hắn, người còn lại thì nâng lên hai chân.
Trong nháy mắt, Hứa Lâm bị nhấc bổng lên.
Hai người đó hì hục một lát mới khiêng hắn vào một căn phòng trống.
Họ đặt hắn lên giường.
Hứa Lâm nghe tiếng Lý Mỹ Lệ đang run rẩy: "Mẹ..."
"Suỵt, cẩn thận cha con thức dậy, nhanh tay lên giữa khuya có người đến đó."
"Nhưng mẹ ơi, con sợ..."
"Mẹ cũng sợ, nhưng mẹ không dám cãi lời cha con, Mỹ Lệ ngoan, giúp mẹ cởi đồ của cậu ta ra." Nói đoạn, bà ta thở dài: "Sau đó con cũng cởi hết đồ rồi nằm lên..."
Nghe đến đây, Hứa Lâm đã biết họ muốn làm gì.
Xâu chuỗi lại hết tất cả các manh mối, hắn hiểu họ muốn giả tạo cảnh hắn và Lý Mỹ Lệ ăn cơm trước kẻng.
Giữa khuya có người đến chắc là sẽ có người đến để làm nhân chứng khiến hắn hết đường chối cãi?
Hứa Lâm hiểu mình đã bước một chân vào cái bẫy rồi.
Hắn nôn nóng vô cùng, nhưng càng nôn nóng, hắn buộc mình phải càng bình tĩnh.
Cảm giác vạt áo bị đôi tay người run run mở ra.
Không khí lạnh thổi vào.
Hứa Lâm kiềm nén cảm giác muốn rùng mình.
Có lẽ ông trời luôn đứng về phe chính nghĩa, ngay lúc này, một tiếng ầm vang lên rõ to.
Hai mẹ con Lý Mỹ Lệ chợt dừng lại hành động đang làm.
Mẹ Lý Mỹ Lệ nói với cô ta: "Con làm tiếp đi, mẹ ra xem có chuyện gì."
Lý Mỹ Lệ gật đầu: "Dạ."
Tiếng bước chân ngày càng xa, Lý Mỹ Lệ vẫn chưa tiếp tục.
Dường như cô ta đang ngẩn người, hoặc có lẽ đang nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Bây giờ, cả người trên của Hứa Lâm đã cởi trần.
Hắn đang suy nghĩ xem bản thân có nên chớp thời cơ mà đánh ngất Lý Mỹ Lệ hay không.
Đúng giây phút này, tiếng ầm thứ hai lại vang lên, loáng thoáng nghe được giọng người phụ nữ đang năn nỉ ỉ ôi và giọng gã đàn ông đang giận dữ hò hét.
Rồi tiếng ầm thứ ba, thứ tư, đến lúc này Lý Mỹ Lệ không ngồi yên được nữa.
Cô ta lo lắng cho mẹ nên bất chấp tất cả, mặc kệ Hứa Lâm đang nằm đó mà đi ra khỏi phòng.
Nghe tiếng chân của cô ta đi khỏi phòng rồi, Hứa Lâm lập tức bò dậy.
Hắn nhanh nhẹn vớ lấy chiếc áo của mình, mặc vào và gài nút ngay ngắn.
Sau đó...
Sau đó Hứa Lâm mở cửa sổ ra.
Hắn lấy đà, đạp một chân lên khung cửa sổ, cơ thể trong nháy mắt đã ở ngoài căn nhà.
Bên trong, những tiếng ầm ầm vang lên đều đặn và ầm ĩ.
Bên ngoài, đêm đen dày đặc và yên tĩnh.
Hứa Lâm chẳng dám ở lâu mà chạy một mạch ra xa.
Bây giờ đã khá khuya, đường phố không còn ai đi lại nữa.
Ở thành phố này có khu ký túc xá dành cho viên chức thuộc lực lượng cảnh sát.
Hứa Lâm may mắn có được một phòng.
Phải đến lúc khoá trái cửa phòng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Sáng hôm sau, Lý Hùng gõ cửa phòng Hứa Lâm từ rất sớm.
Khi thấy Hứa Lâm mở của ra, tuy gã cố tỏ vẻ tươi cười bình thường, nhưng hắn thấy rõ nét bực bội âm trầm nằm sâu trong đôi mắt gã.
"Cậu Lâm, hôm qua cậu về khi nào đấy?" Gã gặng hỏi.
Hứa Lâm gãi gãi đầu, cố tỏ vẻ không biết làm sao: "Hôm qua em say quá, không biết về đến phòng khi nào."
Tròng mắt Lý á hùng đổi tới đổi lui.
Gã không chắc có phải Hứa Lâm đã biết kế hoạch của mình không, nhưng rõ ràng hôm qua cậu ấy đã say bất tỉnh rồi cơ mà?
Thấy Hứa Lâm khó hiểu nhìn mình, gã cố gắng nặn ra một nụ cười thân thiện, tuy nhiên, trong mắt Hứa Lâm thì nụ cười đó đã vặn vẹo khó tả.
"Cậu về mà không bảo ban ai khiến nhà tôi tìm mãi..."
Hứa Lâm nghĩ, hắn mà lên tiếng thì hôm nay chưa chắc đã bình yên mà đứng ở đây.
Hắn ngượng ngùng: "Có lẽ em say quá, về đến phòng khi nào không hay, anh cho em xin lỗi nha."
Hai người nói gà nói vịt một hồi, Lý Cường thấy mọi thứ đều không khả nghi liền trở về.
Trước khi đi buông lời hẹn Hứa Lâm lần sau nhậu tiếp, khiến hắn sợ chết khiếp.
Hứa Lâm nhìn bóng dáng Lý Hùng đang khuất dần mà đăm chiêu suy nghĩ.
Nếu Lý Mỹ Lệ có thai, sao Lý Hùng không tìm nhà trai mà lại tìm hắn để đổ vỏ?
Lý Hùng bày ra cái bẫy to như vậy cũng chỉ để cho hắn cưới Lý Mỹ Lệ thôi sao?
Từ trước đến giờ, hắn và Lý Hùng chưa từng có mâu thuẫn xích mích, tại sao gã lại nhằm vào hắn như vậy?
Hứa Lâm vò đầu bứt tai, nghĩ mãi chẳng ra.
Hắn quyết đoán xin nghỉ để về nhà tìm đội quân sư của mình.
Một mình hắn không nghĩ ra được, chẳng lẽ bốn năm người còn không nghĩ ra? Không biết vì sao, Hứa Lâm rất có niềm tin vào gia đình Lý Cường.
Vậy là hắn dắt chiếc xe đạp thân yêu của mình ra chạy thẳng về nông trường Bản Á..