Tuyệt nhiên không nhắc gì đến gia đình Đinh Tiến Dũng - chủ nhân thật sự của số lương thực kia.
Có lẽ ông ta đã quên, hoặc có lẽ nhớ nhưng lão không thèm quan tâm.
Bởi ở cái thôn này, cha mẹ ông bà luôn luôn đúng, đừng nói là chỉ lấy lương thực mà thôi, đôi khi cha mẹ giết con đều được xem là chuyện bình thường.
Con cái nha, không hiếu thảo thì đánh nó, đánh nhiều quá mà nó chết thì cũng chả sao, loại con cháu bất hiếu sống chi cho chật đất!
Nói thật, theo ý hai nhà Đinh Mạc thì bên nào cũng muốn chiếm trọn tất cả.
Nhưng họ cũng biết như vậy thì nhà khác sẽ không đồng ý, thay vì đứng đây cãi nhau mãi chẳng có hồi kết thì sao không cầm lấy một nửa lương thực mà quay về.
Có còn hơn không.
Lại thêm trời đã sắp tối, gió mùa đông thổi nãy giờ, bọn họ cũng đã cảm thấy lạnh lẽo, da gà da vịt đã nổi đầy người rồi.
Vậy là cả đám thi nhau gật đầu.
Thôn trưởng nhìn mà lén lút thở phào ở trong lòng.
Nhìn hai nhà cân đo đong đếm bao tải chứa bắp ở phía trước, Lý Cường càng cảm thấy khó chịu.
Càng làm anh cảm thấy kinh hãi hơn là cả thôn này ai cũng thấy việc này là đúng cả.
Tuyệt nhiên chẳng ai chịu suy nghĩ cho gia đình Đinh Tiến Dũng.
Được rồi, sự ngu hiếu đã ăn vào tận xương tận máu của tất cả người dân của thôn này.
Lý Cường có chút lo lắng mà nhìn Đinh Tiến Dũng, nếu hắn ta cũng là kẻ ngu hiếu, vậy bọn họ có cần giúp đỡ nữa hay không? Đừng nói đến lúc đó giúp người không được còn bị dính một thân tanh.
Điều khác anh không lo, chỉ lo vợ chồng bọn họ bại lộ thì sẽ khó khăn rời khỏi.
Không để Lý Cường rối rắm quá lâu, Đinh Tiến Dũng ngồi chịu trận nãy giờ bỗng chốc vùng dậy, lao tới cướp lấy bao bắp ngô rồi ném vào nhà, sẵn tiện rút ra con dao vừa dài vừa sắc bén mà không biết hắn để đấy từ khi nào.
Đám người hai nhà Mạc Đinh định xông lên cướp lại thì bị cây dao làm cho sợ hãi.
Ai đó đã đốt sẵn một ngọn đuốc, ánh sáng của lửa chiếu vào cây dao càng khiến lưỡi dao trở nên lạnh lẽo.
Bọn họ đành phải phanh gấp, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh mà chẳng dám tiến lên.
Thật sự là biểu cảm của Đinh Tiến Dũng trở nên cực kỳ điên cuồng.
Loáng thoáng còn thấy rõ tơ máu đỏ tươi hiện lên trong đôi mắt của hắn.
Đoàn người chấn động!
Họ nháo nhào, xì xầm nói khẽ.
Một vài kẻ sợ chết lùi chân về phía sau, thầm nghĩ lỡ như có chuyện gì cũng có thể nhanh chân chạy thoát.
Thôn trưởng cũng rén.
Lão hơi co rúm lại, dời bước chân để cách xa Đinh Tiến Dũng một chút, ngoài mạnh trong yếu mà gào: "Này! Này! Này! Cháu làm cái gì đó! Bỏ dao xuống!"
Đinh Tiến Dũng không làm theo.
Hắn càng nắm chặt lấy cán dao, giọng nói như được rít ra từ trong kẻ răng: "Không ai để cho chúng tôi sống thì cùng nhau đi tìm chết!"
Tình thế trở nên căng thẳng.
Nhưng không biết vì sao, Mạc Lệ Quyên lại cảm thấy có đôi chút buồn cười.
Chỉ cần nhìn hai nhà Đinh Mạc, ông trưởng thôn lẫn đám thôn dân sợ chết mà dời từng bước chân thì đủ hiểu cảnh tượng khôi hài như thế nào.
Nếu mà như ở nơi khác, sợ hãi như vậy chắc người ta đã bỏ về nhà, nhưng hai nhà Đinh Mạc lại vì tham lam một ít bắp mà cố gắng chịu đựng.
Còn có thôn dân, ngay cả khi có yếu tố nguy hiểm thì cơn nhiều chuyện vẫn không thể nào dừng, để rồi vừa run lẩy bẩy vì sợ hãi lo lắng, lại vừa ra vẻ người tốt mà phán xét kẻ khác.
Những cái miệng đó vẫn cứ lúc đóng lúc mở, nói nhao nhao "khuyên lơn":
"Mày mà không đưa lương thực ra chính là bất hiếu!"
"Thôn này không chứa kẻ bất hiếu đâu."
"Bỏ dao xuống, từ từ nói chuyện, chuyện đâu còn có đó."
"Cho dù đưa hết lương thực ra, cậu đi đào rể cây ăn cũng được mà, đâu có chết đói đâu mà làm như vậy..."
"Cha mẹ cậu sinh cậu ra nuôi cậu lớn mà có một ít bắp cậu vẫn muốn tính toán với họ sao?"
"Thói đời! Thói đời!"
...
Mọi người nói hồi lâu, đến lúc trời đã hoàn toàn đen hẳn thì dường như Đinh Tiến Dũng đã bị dao động.
Sự điên cuồng trong mắt hắn cũng rút đi dần.
Đám người thấy vậy càng ra sức khuyên nhủ, riêng Lý Cường lại cảm thấy thất vọng.
Chẳng lẽ Đinh Tiến Dũng cũng ngu hiếu đến mức hết thuốc chữa hay sao? Nếu mà như vậy thì anh cũng không còn hứng thú ở lại.
Lại qua một lát, khi mọi người đã nói đến miệng khô cổ rát thì mới nghe Đinh Tiến Dũng nói: "Cháu biết, cháu không đưa lương thực ra là cháu bất hiếu." Cả đám cùng nhau gật đầu.
"Nhưng cháu đã ra riêng, lúc trước khi ra riêng cha mẹ cháu đã nói rõ là sẽ không chia tài sản cho cháu, bù lại cháu không cần cho bọn họ dưỡng lão.
Nhà vợ cháu cũng vậy, cha mẹ vợ cháu cũng bảo là không cho vợ cháu mang của hồi môn, họ nói sau này không cần vợ cháu dưỡng lão mà!"
Đám người im lặng một chút thì có hai giọng đàn bà gào lên, thật thần kỳ là họ lại khớp từng chữ một.
"Không phải! Không có! Mày đừng nói bậy!".