Mạc Lệ Hồng nhìn kỹ gương mặt của Mạc Lệ Quyên, cô ấy lắp ba lắp bắp hồi lâu mà không thốt ra nửa lời, món đồ chơi cũ đang cầm trên tay rơi xuống giường từ lúc nào chẳng hay.
Đinh Tiến Dũng thấy vợ như vậy thì khó hiểu, quay người xem kỹ hai vị khách không mời mà đến.
Mạc Lệ Quyên nắm chặt tay Lý Cường.
Đôi mắt của cô đã bị sương mù giăng kín.
Không ai biết cảm nhận của cô ngay lúc này, vừa đau xót lại vừa may mắn.
Hai cảm xúc trái ngược thi nhau giằng xé trong trái tim cô, khiến cô nghẹn ngào.
"Chị Lệ Hồng..."
Mạc Lệ Hồng ngờ ngợ, cô ấy lờ mờ đoán ra nhưng không dám xác nhận: "Cô là..."
"Em là Lệ Quyên đây."
Bản thân đoán trúng, nhưng Mạc Lệ Hồng lại cảm thấy khó tin.
Đứa em biệt tích bấy lâu nay tự dưng lại đứng trước mặt mình.
Gặp lại người thân sau bao ngày xa cách, Mạc Lệ Hồng chưa kịp vui vẻ thì bỗng chợt nhớ ra điều gì.
Cô ấy vội hỏi: "Em về đây, vậy đã qua nhà bác chưa?"
Mạc Lệ Quyên lắc đầu, chưa kịp lên tiếng thì Mạc Lệ Hồng đã bước nhanh xuống giường, đẩy cả hai vợ chồng Mạc Lệ Quyên ra cửa: "Đi nhanh đi, đừng ở lại chỗ này, sau này cũng đừng về đây nữa!"
Ba đứa nhỏ thấy mẹ không chơi với chúng nữa thì ê a kêu người, quơ tay múa chân đòi ẵm, nhưng lúc này chẳng ai để ý tới chúng nữa rồi.
Mạc Lệ Quyên, Lý Cường và Đinh Tiến Dũng đều bị Mạc Lệ Hồng làm cho đứng hình vài giây.
Đến khi bị đẩy tới chiếc cửa gỗ, Mạc Lệ Quyên mới phục hồi tinh thần.
Cô dở khóc dở cười: "Chị đợi em nói vài câu đã."
Mạc Lệ Hồng nghe được nhưng vẫn không dừng lại.
Cô gái nhỏ này, đã đi thì đừng có trở về, bộ còn không biết bộ mặt thật của nhà bên kia hay sao?
Thấy Mạc Lệ Quyên chống tay ở cửa không chịu đi, Mạc Lệ Hồng vô cùng sốt ruột, cô sợ em gái ở lâu sẽ khiến cho nhà mẹ đẻ chú ý.
Vừa tức vừa cấp, cô quát lên, nhưng vẫn khống chế âm lượng sợ người khác nghe được: "Chống cái gì mà chống, buông tay ra! Đi đi, nhanh lên!"
Lúc này, tại đây, nếu muốn nói ai hiểu Mạc Lệ Hồng nhất thì người đó chính là Mạc Lệ Quyên.
Cũng bởi vì vậy mà cô rất cảm động.
Cái cảm giác có người lo lắng cho mình, nó âm ấm, tràn đầy cả trái tim cô.
Mạc Lệ Quyên nhỏ nhẹ: "Chị Lệ Hồng, gia đình chị đi theo bọn em nhé?"
Giọng nói nhỏ nhẹ, như chiếc lông chim bay qua, lại như có ma lực mà tràn ngập cả căn phòng, lao thẳng vào trong đáy lòng của Mạc Lệ Hồng và Đinh Tiến Dũng.
Không biết bao nhiêu đêm ngày bọn họ khao khát rời khỏi cái nơi như địa ngục này rồi.
Mạc Lệ Hồng có chút hướng tới, lại có chút sợ hãi.
Cô sợ gia đình mình là gánh nặng cho gia đình em gái.
Mạc Lệ Hồng cắn răng, đang muốn đẩy mạnh một cái làm hai vợ chồng Mạc Lệ Quyên ra khỏi nhà thì nghe được cô gái nhỏ nói: "Nếu mà chị không đi, ba đứa cháu của em làm sao bây giờ?"
Thời gian như bị đóng băng tại giây phút này.
Cả người Mạc Lệ Hồng cứng đờ như người gỗ.
Cô ấy muốn cử động cánh tay, lại như bị rút hết sức lực mà ngồi bệt xuống đất.
Phải rồi, cô còn ba đứa nhỏ.
Nếu mà còn ở lại đây thì chúng có thể sống sót qua mùa đông này hay không? Nghĩ đến đây, lòng cô dâng lên ngập trời tuyệt vọng.
Cảnh khốn cùng đã giày xéo người con gái này, khiến tâm hồn chai sạn của cô vẫn cảm thấy đau điếng không thôi.
Ông trời ơi! Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với chúng con như thế này? Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với chúng con như thế này!
Mạc Lệ Hồng ôm mặt.
Cô không dám gào khóc lớn tiếng, chỉ có những giọt nước mắt rơi xuống từ kẽ tay.
Cả căn nhà tràn đầy tiếng thút thít nấc nghẹn, vô cùng áp lực.
Ba đứa nhỏ thấy mẹ khóc, chúng sợ hãi, thi nhau gào toáng lên khiến cha chúng dỗ chúng cũng không phải mà dỗ mẹ chúng cũng không phải, cực kỳ vô lực.
Mạc Lệ Quyên nhìn tình cảnh này mà thở dài.
Cô bước nhanh đến giường đất, ôm lấy một đứa nhỏ lên dỗ.
Lý Cường cũng ôm một đứa.
Mạc Lệ Hồng nghe con khóc thì quýnh lên, lấy tay áo lung tung xoa mắt vài cái, cũng không dám tiếp tục khóc nữa mà đứng lên ôm đứa nhỏ cuối cùng.
Đến lúc này, Đinh Tiến Dũng cũng không cần rối rắm là ôm mẹ hay ôm con mà ôm cả hai mẹ con vào lòng.
Ba cô công chúa nhỏ được bồng lên, cũng không sợ người lạ mà cười khanh khách không ngừng.
Nụ cười hồn nhiên của bọn nhỏ xua tan bầu không khí trầm thấp khi nãy.
Thấy chị không khóc nữa, Mạc Lệ Quyên mới phào nhẹ nhõm.
Cô nhỏ nhẹ: "Lần này em về thăm chị vì nghe nói bên này bị hạn nặng lắm, không ngờ lại gặp cảnh lúc nãy." Tới đây, cô ngừng một chút: "Nói thật với chị, em không có ý định qua nhà bác cả, em chỉ thăm chị thôi, sẵn tiện nếu mà bên này khó sống thì dẫn chị đi, bên em tuy cũng không có mưa nhưng có con sông lớn, bởi vậy ảnh hưởng rất nhẹ.".