Theo lời của Mạc Lệ Quyên , trước mặt Mạc Lệ Hồng như trải ra một cảnh tượng: từng luống hoa màu tươi tốt được xếp thẳng hàng, con sông to đầy nước uốn lượn vây quanh, những người hàng xóm hiền lành tốt bụng.
Và trên hết, nơi đó không có hai gia đình Đinh Mạc, sẽ không còn ai bóc lột gia đình nhỏ của cô nữa.
Suy nghĩ Mạc Lệ Hồng bay xa.
Bất chợt, Đinh Tiến Dũng cầm lấy tay cô.
Từ trong đôi mắt hắn, cô thấy được vẻ nóng lòng muốn thử và niềm khát khao cháy bỏng.
Nhưng Mạc Lệ Hồng vẫn chưa gật đầu liền: "Bây giờ rất khó khăn dời đi hộ khẩu."
Mạc Lệ Quyên nghe ra cô đã buông lỏng, bèn cười: "Chị yên tâm, chỗ em ở ngay nông trường lớn, ở đó đang thiếu lao động nên chỉ cần đi đăng kí là có thể dời hộ khẩu ngay."
Nghe vậy, hai đôi mắt của vợ chồng Mạc Lệ Hồng lập tức sáng lên.
Họ mừng rỡ, cả thân mình có chút run rẩy nhẹ.
"Vậy là tốt rồi.
Vậy là tốt rồi." Nói đoạn, Mạc Lệ Hồng quay sang bảo chồng: "Anh thu dọn hành lý đi, sáng mai mình xin giấy giới thiệu của thôn trưởng rồi vào thành."
Từ năm 1958, những ai đi ra khỏi khu vực sinh sống đều phải có giấy giới thiệu có chữ ký của người có thẩm quyền.
Ví dụ ở Bản Á, khi ra khỏi nông trường thì phải có chữ ký của Trần Thái Học.
Ở đây cũng vậy, nhưng mà xem tình hình ngày hôm nay, vị thôn trưởng này chưa chắc chịu giúp vợ chồng Mạc Lệ Hồng.
Nghĩ đến đây, Mạc Lệ Quyên cũng xem như đoán được vì sao kiếp trước vợ chồng họ vẫn ở mãi trong thôn trong khi Đinh Tiến Dũng đã chuẩn bị hết mọi thứ.
Chắc chắn là khi hai người họ xin giấy giới thiệu, thôn trưởng không đồng ý.
Hơn nữa, có lẽ, chẳng những ông ta không đồng ý mà lão còn báo tin cho hai nhà Đinh Mạc.
Bởi vậy mới tạo thành kết cục thê lương cho vợ chồng Mạc Lệ Hồng.
Mạc Lệ Quyên nhẹ nhàng lắc đầu: "Anh chị chuẩn bị hành lý trước, em với chồng em đi lấy đồ, khuya bọn em quay trở lại, lúc đó chúng mình lên đường." Cô nói thêm: "Không cần chờ sáng mai đi gặp thôn trưởng, nếu không chắc chắn ai cũng đi không được!"
Nghe vậy, mọi người đều cảm thấy có lí.
Mạc Lệ Hồng vẫn còn lo lắng: "Giấy giới thiệu..."
"Mình đi nhanh, cẩn thận né qua đám dân binh tuần tra là được, sau khi đăng kí thì chính quyền sẽ phát cho hai vợ chồng chị một tờ giấy, nó có giá trị giống như giấy giới thiệu.
Bọn em quen được người làm công tác đăng kí nên không cần chờ đến sáng mai, khuya nay đi gõ cửa là được."
Thói quen được hình thành từ kiếp trước, mỗi lần muốn làm gì thì Mạc Lệ Quyên đều suy tính kỹ càng rồi mới làm.
Cũng vì vậy mà sau khi đến nơi này, điều đầu tiên cô và Lý Cường làm là móc nối với người làm công tác đăng kí di dời.
Trên đời này có tiền là có thể sai khiến quỷ thần.
Chỉ cần năm mươi đồng, Mạc Lệ Quyên đã thoả thuận được mọi chuyện, dù là gõ cửa nhà người ta lúc nửa đêm.
Ở nơi này, chuyến tàu hoả sớm nhất bắt đầu vào lúc bốn giờ sáng.
Cô muốn bọn họ lên tàu vào lúc ấy, để tránh đêm dài lắm mộng.
Nếu không, hai nhà Đinh Mạc mà đuổi tới thì ba đánh một không chột cũng què, chứ đừng nói chi là đối diện với người cả một thôn.
Để lại hai vợ chồng Mạc Lệ Hồng tự sắp xếp đồ đạc, Mạc Lệ Quyên kéo Lý Cường rời khỏi.
Nói thật, mớ đồ của Mạc Lệ Hồng đều đã quá rách nát, mang theo chẳng được vài món.
Vì vậy, cô cần rời khỏi để có cớ xách đồ từ trong không gian ra.
May mắn trước khi đi cô đã đoán trước tình cảnh của họ nên đã chuẩn bị đầy đủ hết.
Đầu tiên là quần áo cho ba đứa nhỏ, cần phải chọn loại dành cho mùa đông, áo bông cũng phải dày dặn vì thời tiết ban đêm rất lạnh, trẻ con sẽ không chịu nổi.
Mạc Lệ Quyên chọn nhặt từ mớ đồ cũ của Mạc Lệ San, tuy nói là đồ cũ nhưng cô giữ gìn cẩn thận nên nhìn sơ còn rất mới, chỉ có điều là hơi rộng.
Nhưng không sao, mấy đứa nhỏ mặc vào rồi quấn thêm chăn nên chẳng cần quá lo lắng.
Tiếp theo là thức ăn, trời tối rồi nên Mạc Lệ Quyên chỉ dám nướng một mớ khoai lang, sau đó mang ra ngoài để nguội.
Nếu Mạc Lệ Hồng có hỏi thì bảo là khoai lang và quần áo mua từ một nhà dân gần đấy.
Phần khoai lấy hơi nhiều, lúc chiều cô để ý nhà Mạc Lệ Hồng đã không còn gì ăn.
Đinh Tiến Dũng thì thôi, Mạc Lệ Hồng còn phải cho em bé bú, nếu mà ăn không đủ no sẽ không đủ sữa.
Cuối cùng là hai bộ quần áo cũ của cô và Lý Cường, thêm hai cái áo bông cũ.
Quần áo của vợ chồng Mạc Lệ Hồng đã rách nát khó nhìn, mảnh vá chằng chịt.
Hai người họ không có được cái áo bông nào.
Bây giờ ở trong nhà có lò sưởi thì còn đỡ, nếu bước ra đường thế nào cũng bị đông lạnh đến tím tái.
Cho nên thứ này cũng không thể thiếu.
Mạc Lệ Quyên xếp đống đồ lại, suy nghĩ một lát rồi lấy thêm ba cái khăn và một chiếc khăn choàng lớn, để lát nữa cho chị gái và ba đứa cháu..