Đợi đến khi bọn nhỏ ngủ hoàn toàn, Đinh Tiến Dũng cũng đã rửa sạch bát đũa trở lại.
Mạc Lệ Hồng chỉnh lại vị trí bình nước nóng, rồi gấp mép chăn cho chặt vào để giữ ấm cho con.
Cả đám đều mệt rã rời.
Trời lại lạnh như vậy, nên Mạc Lệ Quyên kêu Lý Cường nhanh tay chốt cửa lại, cô muốn leo lên giường quấn chăn sưởi ấm.
Nếu mà được ôm chồng thì càng tốt, nhưng đây chỉ là trong suy nghĩ mà thôi, nơi này có người khác, cô cũng biết thẹn thùng.
Vậy là ra hiệu cho chồng lên giường trên nằm nghỉ.
Mạc Lệ Hồng cũng ra dấu cho Đinh Tiến Dũng trèo lên giường.
Mọi người không phát ra âm thanh sợ đánh thức em bé, mặc dù chúng vô cùng ngoan ngoãn.
Khi tất cả đã vào vị trí, Mạc Lệ Hồng mới nhỏ giọng hỏi Mạc Lệ Quyên: "Em mua mọi thứ hết bao nhiêu tiền đấy?"
Vì sợ đánh thức bọn nhỏ nên cô ấy ép giọng rất thấp, tuy vậy ba người còn lại đều nghe rõ.
Lý Cường im lặng nhường câu trả lời cho vợ, còn Đinh Tiến Dũng thì vểnh tai lắng nghe, quyển sổ trong lòng hắn đã mở ra sẵn để chuẩn bị viết.
Mạc Lệ Quyên thở dài ở trong lòng, cô biết ngay mà: "Một hộp sữa bột giá hai đồng và một phiếu sữa nửa cân." Cũng không nói thêm giá của những thứ khác, thứ nhất vì không cần thiết, thứ hai cũng vì sợ Mạc Lệ Hồng thấy quá đắt mà lo lắng.
Dù vậy, Mạc Lệ Hồng và Đinh Tiến Dũng đều choáng váng.
Một năm, bọn họ làm lụng cày cuốc cũng chỉ dư được hai ba mươi đồng mà thôi.
Nhưng nhìn lại ba đứa nhỏ, chúng đều gầy đến nổi chỉ còn da và xương, câu 'lần sau không cần mua' đến cửa miệng mà mãi chẳng thốt ra được.
Đinh Tiến Dũng thống khổ nhắm chặt mắt.
Mạc Lệ Hồng há miệng vài lần cũng không thể phát ra âm thanh.
Một lúc lâu, mới nghe giọng cô nghèn nghẹn: "Lệ Quyên, chị biết thứ này quý lắm, nhưng bây giờ chị và anh không có đồng nào trong người..."
"...những thứ này xem như chị nợ em trước, rồi sau này, anh chị ráng làm việc để kiếm tiền trả lại cho hai vợ chồng em..."
"...em yên tâm, chị thiếu thì chị sẽ trả..."
Biết Mạc Lệ Hồng nghĩ gì, Mạc Lệ Quyên nhẹ giọng an ủi: "Không sao, anh chị đừng lo lắng quá, tiền này xem như anh chị nợ em, có trả là được chứ em không gấp gáp, quan trọng là cháu em được no bụng."
Nói đến đây, cô ngừng một chút rồi nói tiếp: "Mà chị cũng thấy rồi đó, cho dù chị có nhiều sữa cỡ nào thì cũng không đủ cho cả ba đứa bú, nên sữa bột rất cần thiết, uống hết cũng không cần quá lo lắng, em sẽ nhờ người tìm mua, chờ đến mấy đứa nhỏ đủ sáu tháng bắt đầu ăn dặm là tốt rồi."
Phiếu sữa quý hiếm, nhưng không phải không có, chỉ xem người mua có chịu bỏ tiền ra hay không.
Những điều này Mạc Lệ Quyên không nói với Mạc Lệ Hồng.
Mạc Lệ Hồng nghe vậy thì trong lòng vô cùng phức tạp, có cảm động, có biết ơn, cũng có vô thố mông lung.
Mối quan hệ giữa cô và Mạc Lệ Quyên rất tốt, nhưng bọn cô không gặp nhau thường xuyên, vài ba năm chỉ được một lần.
Nên cô không thể ngờ người em gái họ này sẽ giúp đỡ mình nhiều đến vậy.
Nói thật, có nhiều lúc cô nghĩ, phải chăng đây là một cái bẫy? Bởi đâu tự dưng mà lại có chuyện tốt như thế này.
Nhưng bẫy cô thì được gì chứ? Vợ chồng cô ngoài ba đứa nhỏ thì chỉ có hai bàn tay trắng.
Nếu mà ba đứa bé là con trai thì không nói, đàng này còn là bé gái.
Tuy hai vợ chồng cô vẫn vô cùng yêu thương chúng nhưng cô biết ở nhiều nơi, bé gái không đáng tiền, cho không cũng chẳng ai thèm lấy.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là vì tâm tính vợ chồng Mạc Lệ Quyên quá tốt, vì chút tình nghĩa năm xưa mà bỏ tiền bỏ sức, hết lòng giúp đỡ vợ chồng cô.
Như vậy, cô càng phải cố gắng đứng lên, vượt qua khó khăn mới mong sao báo đáp hai người họ.
Đinh Tiến Dũng cũng suy nghĩ như vợ, hai vợ chồng tuy không cùng giường, nhưng ý nghĩa lại như hoà quyện với nhau, thật thần kì.
Lý Cường nằm giường bên cạnh cũng không nhàn rỗi.
Anh âm thầm quan sát biểu cảm của hai vợ chồng chị họ, từ đó có thể đoán đúng tám chín phần suy nghĩ của họ.
Không phải vì Mạc Lệ Hồng và Đinh Tiến Dũng để cảm xúc lộ ra ngoài, mà là Lý Cường quá khôn khéo.
Dù anh không nói một lời theo vợ đến đón hai người bọn họ, nhưng vẫn chưa yên tâm, vì đối với anh Mạc Lệ Hồng chỉ là cô gái được gặp vài ba lần, Đinh Tiến Dũng thì chưa có dịp gặp nhau trước đó, nên anh không chắc vợ chồng họ vẫn còn giữ được tấm lòng hiền lành lương thiện.
Càng quan sát, Lý Cường càng âm thầm gật đầu.
Tuy gặp cảnh khốn cùng nhưng trong mắt bọn họ lại không có sự chịu thua và buông bỏ, tuy gặp vợ anh tiêu tiền như nước lại không có tham lam và ý muốn chiếm đoạt.
Thật như vợ anh nói, họ đều cần mẫn chân chất, đáng để kết giao.
Hiểu rõ hết thảy, Lý Cường thả tâm tư trở lại trong bụng, trở mình chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Suy xét nhiều vậy cũng chỉ vì sợ vợ anh tin lầm người.
Nếu như thế, chỉ cần tìm cách đuổi đi là được, anh chỉ sợ vợ mình đặt nhiều tình cảm rồi bị thương mà thôi...
Giờ thì tất cả đều khá tốt!.