Cơm sáng Lý Cường mua có cơm trắng lại thêm một ít thịt kho làm món chính nên vô cùng ngon lành.
Lý Cường và Mạc Lệ Quyên còn ăn vui vẻ huống hồ gì vợ chồng Mạc Lệ Hồng.
Vì vậy mà giờ phút này cũng được xem như cơm no rượu say rồi, cả đám ôm cái bụng mà mắt nhắm mắt mở, hai hàng mí cứ chờ chực mà sụp xuống.
Nói nữa, cũng nhờ Mạc Lệ Quyên chọn thời gian quá chuẩn, nếu vào năm sau giờ này thì đừng mong ăn ngon được như vậy.
Lúc đó nạn đói đã qua hai phần ba giai đoạn, cho dù có tiền có phiếu cũng khó mà mua được lương thực, nhất là gạo trắng và thịt.
Những người đi tàu hoả đường dài bắt buộc phải mang lương thực khô theo.
Người khá giả thì mang bánh bao không nhân, thời tiết lạnh thì thứ này để được rất lâu, nhưng khuyết điểm là quá cứng và khó nhai.
Người nghèo hơn, những người không có điều kiện thì mang theo rau khô hoặc bất kì thứ gì ăn được.
Có những người không có gì cả, lại buộc bụng làm liều mà leo lên tàu, để rồi cái đói và cái lạnh đã không cho họ thấy được thời tiết mùa xuân...
Hoàn cảnh khốc liệt như vậy, Mạc Lệ Quyên đã trải qua một lần rồi.
Bởi vậy cô hiểu rất rõ về nó.
Nhưng cô chẳng thể làm gì cả, nếu như muốn bảo vệ bản thân và gia đình.
Điều duy nhất cô có thể làm là cứu vớt những người mà mình để ý, che chở gia đình nhỏ của bản thân để tất cả bọn họ không trở thành gánh nặng của xã hội.
Nói cô lương bạc cũng được, nói cô ích kỷ cũng được, dư thừa cảm tình chỉ khiến cho bọn cô rơi xuống vực sâu nguy hiểm mà thôi.
Lúc này, đoàn tàu đã lăn bánh được một lúc lâu.
Ngoài tiếng ồn của động cơ thì thỉnh thoảng toa tàu sẽ rung lắc nhẹ báo hiệu nó đang chuyển động một cách nhịp nhàng.
Khung cảnh ngoài ô cửa sổ bị đoàn tàu lướt qua rồi rời bỏ, như một tên tra nam chính hiệu.
Khi mọi người chợp mắt được tầm một tiếng, ngoài cửa bỗng dưng có tiếng gõ.
Tất cả mọi người, ngoài trừ ba đứa bé, đều giật mình.
Hoàn cảnh này làm Mạc Lệ Quyên nhớ đến việc bị bọn buôn người để ý đến vào bốn năm trước, cũng ở trên chuyến tàu hoả, và cũng có tiếng gõ cửa bất chợt như thế này.
Trong lòng cô hơi căng thẳng.
Mạc Lệ Quyên xua tay ngăn lại Mạc Lệ Hồng và Đinh Tiến Dũng, cô bước xuống giường đứng ngay cửa.
Lý Cường cũng đứng ở phía sau cô, đề phòng có chuyện là lập tức tiếp ứng.
Cánh cửa được từ từ mở ra, khác với suy nghĩ của bọn họ, bên ngoài là một người phụ nữ tuổi tầm năm mươi.
Bà ta có thân hình mập mạp phúc hậu, nhưng khuôn mặt lại lộ vẻ gian xảo khó gần.
Thấy có người mở cửa, bà ta cầm cánh cửa muốn mạnh mẽ mở toang ra, nhưng tiếc thay, cánh cửa đã bị Mạc Lệ Quyên giữ chặt từ đầu, nên bà ấy có gồng hết sức thì cũng không xê dịch một chút nào.
Qua chừng ba mươi giây, thấy thật sự không mở được cửa, bà ta ngẩn mặt lên nhìn Mạc Lệ Quyên rồi cười, nụ cười khiến mặt bà ấy nhăn nhúm lại như một bó hoa cúc héo.
"Này cháu, có thể cho tôi vào trong rồi nói chuyện không?"
Trên mặt Mạc Lệ Quyên vẫn đang cười tủm tỉm, cô để mặc bà ấy gồng mình một lúc lâu mà chẳng hề lên tiếng, giờ nghe nói vậy liền trả lời, nhưng thân mình vẫn đứng chắn ở đấy, chẳng hề nhúc nhích: "Có chuyện gì vậy bà?"
Bà ta ra vẻ khó xử: "Vào trong rồi nói."
Mạc Lệ Quyên lắc đầu: "Dạ không được, chỗ cháu có em bé đang ngủ ạ."
Nghe nói vậy, người phụ nữ này tỏ vẻ không hài lòng, tuy nhiên chẳng cường ngạnh yêu cầu lần nữa.
Ánh mắt bà ta nương theo khe hở mà quan sát toa tàu, từ chỗ chiếc giường đang trống, đảo qua mấy chiếc chăn mới, ánh mắt bà ta hơi sáng lên, đảo qua đến chỗ ba đứa nhỏ đang nằm, con ngươi của bà ta vụt ra ánh sáng như chiếc đèn pha, bên trong chứa sự tham lam vô tận.
Lý Cường lập tức di chuyển chắn đi tầm nhìn của bà ta.
Mạc Lệ Hồng và Đinh Tiến Dũng cũng che ở phía trước ba đứa nhỏ.
Có hai lớp tường thịt, cho dù ánh mắt người phụ nữ này có là tia X quang thì cũng chẳng thể xuyên thẳng qua được.
Bà ta đành hậm hực chuyển mắt nhìn về phía Mạc Lệ Quyên.
Lúc này, Mạc Lệ Quyên đã có chút bực mình.
Cô nhăn lại đôi mày: "Có chuyện gì vậy ạ?"
Kiếp trước Mạc Lệ Quyên đã đứng ở vị trí cao rất lâu, dù cho cô cố tình thu liễm thì khí thế đã rất khác với người thường, hơn nữa lúc này lại cố tình phóng thích chúng, người phụ nữ đối diện lập tức cảm thấy như bị ngọn núi đá đè ép ở ngực, không thở nổi.
Ánh mắt bà ta hơi loé lên, trong lòng càng kiên định thực thi kế hoạch của mình.
Nhưng nhìn trước nhìn sau, nơi này là đường đi duy nhất của đoàn tàu này, sợ rằng sẽ có người đột nhiên xuất hiện...
"Thật sự không thể vào trong sao?"
Mạc Lệ Quyên vô tình đáp: "Không thể!".