Mạc Lệ Quyên nhất quyết không cho vào khiến người phụ nữ này bó tay hết cách.
Nãy giờ bà ta đã lãng phí khá nhiều thời gian rồi.
Nhận thấy dây dưa mãi cũng không thay đổi được gì, bà ấy đành cắn răng, bước sát lại Mạc Lệ Quyên, nói rõ mục đích của mình dưới sự đề phòng của cô.
Thì ra con dâu bà ấy vừa sinh được đứa con trai.
Bà ta thấy gia đình Mạc Lệ Quyên có ba đứa bé gái, nghĩ rằng nhà này cũng trọng nam khinh nữ nên muốn lấy cháu trai của mình đổi với cháu gái của Mạc Lệ Quyên.
Nói là đổi, chứ thực ra giống bán hơn, vì ngoài việc hai đứa nhỏ trao đổi vị trí cho nhau, bà ta còn đòi thêm một trăm đồng.
Nghe xong, ở đây ai cũng cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Phải biết người đương thời rất coi trọng phái nam, nhất là con trai và cháu trai.
Những gia đình nghèo đến không có một mao dính túi cũng không nghĩ đến chuyện đổi con như thế.
Hơn nữa thân hình mập mạp thể hiện nhà họ còn có đầy đủ thức ăn.
Tại sao lại phải làm như vậy?
Mạc Lệ Quyên lạnh lùng: "Không đổi!"
Sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, cả khuôn mặt kéo xuống: "Sinh một lần ba đứa mà toàn con gái là khó có con trai lắm, đổi một đứa về không tốt sao? Hơn nữa phía chúng tôi sẽ chăm sóc đứa nhỏ này, bảo đảm nó sẽ bằng bạn bè cùng trang lứa!"
Mạc Lệ Quyên thấy bà ta dây dưa mãi đã bắt đầu cảm thấy phiền: "Ai nói nhà tôi sinh không được con trai? Cho dù sinh không được thì cũng không sao cả, trai gái gì mà không như nhau?"
Người phụ nữ này nghe đến đây liền bĩu môi: "Con trai mới có thể nối dõi tông đường, dưỡng lão đưa tang, con gái thì làm được gì?"
Thái độ ngoan cố cứng đầu này, Mạc Lệ Quyên không quan tâm lắm vì thời này bảy tám phần mười người dân đều cùng chung suy nghĩ.
Nhưng nhà cô thật sự không có phân biệt nam nữ, vợ chồng Mạc Lệ Hồng cũng vậy.
Nghĩ đến nhiều điểm đáng nghi ngờ, Mạc Lệ Quyên bỗng dưng muốn thử bà ta, cô cố tình liếc xéo, ánh mắt sắc lạnh: "Đổi rồi chưa chắc cháu gái tôi có thể sống đến mùa xuân năm sau!"
Lập tức, mặt người phụ nữ trắng xanh, bà ta liên tục lùi về sau vài bước, biểu hiện chột dạ của kẻ xấu khi bị người vạch trần, lắp ba lắp bắp: "Cô cô cô, cô nói gì vậy chứ?"
Trong lòng Mạc Lệ Quyên thầm nói quả nhiên, cô cười mỉa: "Không phải sao?"
Người phụ nữ thấy chẳng đả động được Mạc Lệ Quyên, lại bị cô nhìn thấu tất cả, hoảng sợ không dám tiếp tục lôi lôi kéo kéo: "Tôi không biết cô nói cái gì! Thật là không biết tốt xấu, đáng đời nhà toàn con gái."
Nói đoạn, sợ Mạc Lệ Quyên mở cửa mà nhanh chóng quay người đi nhanh.
Bước chân như có thú dữ đang rượt vậy.
Bà ta đi rồi, Mạc Lệ Quyên mới mở cửa ra.
Cô định bước ra ngoài thì bị Lý Cường giành trước: "Để anh."
Mạc Lệ Quyên gật đầu.
Hai vợ chồng cô đã quá hiểu nhau nên không cần nói nhiều.
Lý Cường nhanh chóng đuổi theo người phụ nữ kia.
Chỉ có hai vợ chồng Mạc Lệ Hồng là chẳng hiểu ra sao.
Tự dưng có người muốn đổi đứa con trai, rồi tự dưng lại đòi tiền, không thực hiện được còn nguyền rủa.
Quá là kì cục!
Mạc Lệ Hồng vô cùng khó hiểu: "Sao lại có người không quý trọng con cháu trong nhà chứ?" Nếu là cháu gái thì không nói, đàng này là cháu trai.
Chẳng có phải cháu trai là bảo bối trong nhà hay sao?
Mạc Lệ Quyên cười cười, chuyện như vậy cô đã gặp nhiều: "Chưa chắc là cháu ruột của bà ấy."
Trong nhà sinh được đứa con trai, người ta cưng muốn chết, ai mà nỡ lòng đem đi đổi tiền.
Nói là đổi con cho nhau, chứ theo cô xem, đây là bán cháu trai lấy một trăm đồng.
Bên này mà đồng ý, cô dám bảo đảm bà ta sẽ mang cháu gái cô vứt bỏ khi hai nhà đã tách ra khỏi.
Cháu trai bà ta, bà ta còn muốn bán lấy tiền huống hồ gì đứa cháu gái của người dưng nước lã, nuôi tốn cơm tốn gạo?
Bây giờ chỉ cần chờ Lý Cường về để biết đây là ý của cả gia đình hay chỉ là ý kiến của riêng bà ta mà thôi.
Cô càng khuynh hướng vế sau.
Nếu mà như vậy thì càng thú vị đấy.
Mạc Lệ Quyên đoán, có lẽ bà ta gặp được cảnh cô và chồng mua sắm đồ dùng, biết bọn họ có tiền nên mới dám làm như vậy.
Hơn nữa, bà ta có thể đến đây thám thính một lúc lâu rồi mới gõ cửa, nếu không thì sao bà ta biết được ba đứa nhỏ toàn là con gái chứ?
Loại người như bà ta, cô gặp nhiều rồi, chỉ sợ cha mẹ đứa bé còn không hay biết gì đâu.
Nếu mà như vậy, hai vợ chồng cô không ngại làm người tốt một lần.
Người phụ nữa lớn tuổi kia không biết tính toán của hai vợ chồng Lý Cường, nên bà ta đi thẳng một mạch về toa tàu của mình.
Bà ta nghĩ, buôn bán làm không thành thì thôi, bà ta có thể nhắm đến mục tiêu khác, trên đây thiếu gì kẻ giàu sang đâu mà sợ.
Nhưng bà ta không biết phía sau lưng mình có người không nhanh không chậm mà đi theo..