Thật ra mấy ngày nay, mọi người xung quanh ai cũng thần thần bí bí, Mạc Lệ Quyên đã kỳ quái rồi, không biết họ đang âm mưu chuyện gì, nhưng cô nghĩ mãi chẳng ra.
Giờ thấy chồng chở đi thành phố, Mạc Lệ Quyên nghĩ, chẳng lẽ anh định dẫn cô đi chơi? Nhưng như vậy thì không đúng lắm, khoản thời gian này họ bận quá đâu có tâm trí mà nghĩ đến chuyện thư giãn.
Đến khi xe đạp dừng trước cửa cục dân chính, cô mớ ngớ người hiểu ra.
Sau đó, Mạc Lệ Quyên thấy anh chồng chất phác của cô móc ra từ túi áo khoác quyển sổ hộ khẩu.
Mạc Lệ Quyên:...
Được rồi, cô bỗng chốc nhớ ra hôm nay là ngày sinh của mình.
Ngẫm lại mà buồn cười, hôm nay là ngày cô tròn mười tám tuổi đấy.
Nhân vật chính là cô lại không nhớ rõ.
Có lẽ vì dạo này bận quá chăng?
Từ cục dân chính đi ra, Mạc Lệ Quyên cầm trên tay tờ giấy kết hôn.
Lúc này cô mới cảm nhận được điều gì là hạnh phúc.
Giống như, giống như từ hôm nay cô mới thực sự là gái đã có chồng.
(Kiếp trước không tính nha.)
Về đến nhà, căn phòng ngủ của bọn họ đã được bọn nhỏ trang trí chăn nệm màu đỏ, chỉ thiếu mỗi nến đỏ và giấy đỏ là y hệt phòng tân hôn luôn rồi.
Trong phòng khách, ông Thụ, bà Mai, vợ chồng Mạc Lệ Hồng, Trần Thái Học, Vệ Quốc, Vệ Gia, Đình Sơn, Lệ Vân, Lệ San đều góp đủ mặt.
Trên chiếc bàn dài bày sáu bảy món ăn, trông ngon miệng và bắt mắt, không biết họ đã chuẩn bị từ khi nào.
Người lớn thi nhau trao lời chúc phúc cho đôi trẻ, mấy đứa nhỏ thì tranh nhau muốn kẹo mừng và bao lì xì.
Không phải đám cưới, nhưng nhộn nhịp, vui vẻ và ấm cúng hơn hẳn đám cưới.
Tan tiệc thì đã bảy tám giờ tối rồi.
Mạc Lệ Quyên bị bắt thay đồ đỏ, ngồi vào trong phòng.
Chiếc đèn dầu xa xỉ được thắp lên.
Chẳng mấy chốc, chàng thanh niên Lý Cường bị mọi người đẩy mạnh vào.
Vẻ nghiêm túc thường ngày của anh đã đi đâu mất, cả khuôn mặt nam tính đỏ rực, miệng cười ngây ngô, lẩm ba lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng cưới rồi."
Mạc Lệ Quyên nghe mà e thẹn.
Bỗng nhiên, Mạc Lệ Quyên nghĩ đến, tính cả hai kiếp cô đã hơn bảy mươi tuổi rồi, mà anh mới có hai mươi tuổi thôi, như vậy có phải là trâu già gặm cỏ non hay không?
Mạc Lệ Quyên che mặt.
Lý Cường cũng không để cô vợ nhỏ của mình đợi lâu.
Chỉ trong nháy mắt, anh đã áp cô lên giường.
Hơi thở đỏ rực phả thẳng vào gò má của Mạc Lệ Quyên.
Cô không biết má mình đỏ vì ngượng ngùng, hay là vì nóng nữa...
Một chiếc cúc áo được mở ra, lại thêm một chiếc nữa, rồi thêm một chiếc nữa.
Dưới ánh đèn mờ, da thịt người thiếu nữ trắng noãn, bóng loáng, như ẩn, như hiện...
Đôi mắt chàng trai đỏ lên.
Là vì say rượu? Là vì say tình? Hay đơn giản chỉ vì say em?
Không biết ai bắt đầu, từng tiếng rên rỉ khe khẽ được thốt ra.
Chiếc thuyền hai người lái dập dờn trước cơn sóng dữ, dù chao đảo dữ dội vẫn quyết tâm xa bờ.
Đêm nay giông tố giăng đầy cả một vùng biển nhỏ...
Đêm nay ai chèo thuyền đến tận giữa khuya...
Đêm nay, hai trái tim như hoà cùng nhịp đập, hai tâm hồn như hoà quyện vào nhau...
Đêm nay...
Mạc Lệ Quyên không biết được, khi cô ngủ say cũng là lúc người bên cạnh đột nhiên mở mắt.
Cô cũng không kịp thời biết được, tại thời khắc này, vô số tầng không gian và thời gian trong nháy mắt hoà làm một.
Và, điều không thể tưởng được đã xảy ra.
Đúng vậy, Lý Cường trọng sinh rồi.
Chuyện phải kể đến khi Lý Cường tắt thở.
Anh thấy rõ, linh hồn mình bị tróc ra khỏi cơ thể, thấy rõ đám tang của bản thân mình, cũng thấy rõ người vợ yêu dấu luôn kiên cường, giờ lại ngất lên ngất xuống.
Một năm, hai năm, rồi năm năm, mười năm.
Lý Cường đi theo sau lưng Mạc Lệ Quyên, thấy cô từng bước từng bước trở nên cô độc, và anh cũng thấy rõ, có kẻ âm mưu ngắt lấy đoá hoa cao quý của anh.
Thẩm Kiến Đình!
Lý Cường nhớ lại mà đỏ cả mắt.
Tên đàn ông này như một con công trống, phơi bày hết mọi thứ tốt đẹp để hòng câu dẫn vợ anh.
Lúc đó Lý Cường đã hận không thể chui lại vào trong thi thể rồi đội mồ sống dậy!
Hai mươi năm trời bị Thẩm Kiến Đình quấy nhiễu, Lý Cường vô cùng chán ghét gã đàn ông này.
Vì vậy mà khi gặp được tên quản lí thời không có khuôn mặt giống Thẩm Kiến Đình y như đúc, anh đã xông lên và gây hoạ.
Ai biết tên đó sẽ bị anh đá bay chứ!
Mà tên đó cũng nhỏ nhen, chỉ vì sự hiểu lầm cỏn con mà âm thầm sửa lại thời gian trọng sinh của anh, để vợ anh phải vất vả nhiều như vậy.
Thẩm Kiến Đình đáng ghét! Những kẻ có khuôn mặt đó càng đáng ghét!
Cũng may vợ anh yêu anh hết lòng, không hề nghĩ đến việc thay lòng đổi dạ, nếu không, sau khi sống lại anh biết chạy đi đâu mà tìm vợ đây?
Càng nghĩ, Lý Cường càng tức, anh muốn lôi vợ dậy hỏi cô rằng ai là người cô thương nhất, nhưng bỗng dưng anh nhớ ra, hôm nay là đêm tân hôn ngọt ngào của họ.
Lý Cường cứng người lại.
Lý Cường cười ngây ngô.
Lý Cường ôm chặt cô vợ nhỏ vào lòng.
Hừ! Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, Thẩm Kiến Đình đừng hòng cướp đi vợ của anh..