Bên kia.Sau khi Đinh Tư Nguyệt rời khỏi Cô gia lập tức đi đến bệnh viện, cô ta biết, Cô thiếu gia cô độc còn đang chờ giọng nói của cô ta!Đinh Tư Nguyệt nghĩ ra một biện pháp tốt để nói chuyện với Cô thiếu gia.Cô Thành không nghe không thấy cũng không phải thần kinh bẩm sinh cho nên cô ta có thể dùng xương dẫn truyền tai nghe! Có thứ này, cô ta có thể ghi lại toàn bộ những lời mình muốn nói cho Cô đại thiếu nghe.Đinh Tư Nguyệt suýt chút nữa đã bị chính mình làm cảm động đến phát khóc.Cô ta rất khó tưởng tượng, sau ba năm Cô đại thiếu cô đơn lần đầu tiên nghe được giọng nói của người khác, có thể cũng có xúc động muốn rơi nước mắt hay không?Đinh Tư Nguyệt mang tai nghe về nhà, hắng giọng, ngữ điệu cực kỳ dịu dàng, trút hết tất cả những lời mình muốn nói với hắn, muốn cổ vũ hắn xuống!Buổi tối, Đinh Tư Nguyệt đã ghi âm xong, cập nhật một động thái trên CMore:[Ngày không có ánh sáng, nhất định là tận thế (Hình ảnh)]Cô ta nói một câu hai ý nghĩa, một mặt âm thầm chờ mong thời khắc Cô thiếu gia bị ánh sáng này chiếu rọi tỉnh lại.
Mặt khác cũng cho thấy cô ta sẽ tham gia hoạt động dã ngoại chủ đề mạt thế không lâu sau.Đây cũng là hoạt động long trọng mà hàng năm giới hào môn đều tổ chức, năm nay ngẫu nhiên đến chủ đề mạt thế… Lúc này đây, cô ta chắc chắn sẽ không để Ninh Ý cướp đi danh tiếng nữa!A không… Chờ Cô thiếu gia tỉnh lại, Ninh Ý còn có thể sống tốt hay không cũng là vấn đề!Đinh Tư Nguyệt nở nụ cười.Ngày hôm sau, Cô Thành vừa mới phối hợp xong một vòng kiểm tra.Các bác sĩ ghi chép các số liệu, sau đó vừa tham khảo vừa lẳng lặng đóng cửa phòng lại.“Phương pháp của phu nhân hình như có hiệu quả?”“Hay là chúng ta cũng noi theo một chút?“Có đạo lý, đi, đi chuẩn bị đi…”Các bác sĩ nói chuyện đi xa, một bóng người lén lút tiến vào phòng bệnh.Cô ta mang theo nụ cười, cầm lấy tay Cô Thành, viết xuống mấy chữ.“..." Sắc mặt Cô Thành không chút thay đổi, trong đầu nói với Ninh Ý: "A Ý, qua đây nghỉ ngơi một lát nhé.”Ninh Ý vừa mới ăn no, vốn là muốn nằm một lát.Nhưng mà Cô Thành chủ động bảo cô nằm, hết sức khác thường.Cô cảnh giác gõ gõ trên máy tính, nhẹ nhàng thả lỏng vào hệ thống giám sát của Cô gia, sau đó nhìn thấy bóng dáng rạng rỡ của chị gái: "...”"Không được, ông xã." Ninh Ý thâm tình nói: "Gần đây anh nghỉ ngơi quá ít, em không có gì đáng ngại ^3^"Cô Thành: "...”Rất nhanh, vành tai Cô Thành đã bị chụp một thứ gì đó giống như tai nghe.Sau đó trong tai nghe bắt đầu nổi BGM lên.
Trong khúc tình ca mùa đông thương cảm dịu dàng kia, Đinh Tư Nguyệt bắt đầu độc thoại của nữ chính văn học thanh xuân đau đớn.“Hắc, Cô thiếu gia, anh khỏe không?”“Ba năm của anh, em rất đau lòng.
Anh đau bao nhiêu, em đều hiểu.”“Năm ấy, anh vẫn luôn ở trong lòng em.”Cô Thành: "...”Gân xanh trên mu bàn tay chậm rãi nổi lên.Mà Đinh Tư Nguyệt ngồi ở bên giường, nhìn âm thanh của mình thông qua tai nghe truyền vào trong đầu đối phương, trái tim mềm mại đến rối tinh rối mù.“Em biết, em gái em Ninh Ý đã mang đến cho anh rất nhiều tổn thương.”“Nhưng anh đừng sợ, em vẫn luôn ở đây.”Đinh Tư Nguyệt sợ Cô Thành không biết người luôn làm tổn thương ngược đãi hắn tên gì, cố ý nói cho Cô Thành.
Như vậy, chờ đến khi hắn tỉnh lại, chính là lúc Ninh Ý bị ngược đãi, mà cô ta sẽ được nâng lên!Cô Thành: "...”Hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng hỏi Ninh Ý: "A Ý, thật sự không muốn nghỉ ngơi sao?”Ninh Ý dịu dàng nói: "Suỵt, bảo bối.”Chờ Cô Thành kết thúc trận cực hình này, đã là mười phút sau.Đinh Tư Nguyệt vẫn chưa thèm lấy tai nghe lại… cô ta dốc lòng ghi lại ba bài hát, bởi vì biết Cô Thành đã thật lâu không nghe được âm thanh của người khác, mỗi một câu nói của cô ta đều vô cùng trân quý, đều có thể xoa dịu vết thương trong lòng hắn!Nếu như thời gian cho phép, cô ta còn có thể để thêm ba lần nữa, nhưng ngoài cửa đã có người gõ cửa nhắc nhở, các bác sĩ Cô Thành lập tức sẽ trở về.
Đinh Tư Nguyệt chỉ có thể nhìn mặt mày anh tuấn của Cô đại thiếu lần cuối, lưu luyến lại tràn ngập chờ mong rời đi.Cô Thành hoàn toàn dựa vào ý chí ngoan cường quanh năm, kiên trì.Phàm là khi hắn thiếu một phần sức chịu đựng đều có thể muốn giết người..