Cuộc Sống Hậu Hiện Đại Của Gấu Trúc

Chu Thanh hỏi: “Có thể nói cụ thể hơn chút được không?”

A Lâm trông cậu ngu hết sức, lòng thầm buồn bực, hắn mơ hồ cảm thấy không đúng, rồi quét người Chu Thanh một hồi, nhìn vẻ mặt khẩn trương pha lo lắng của cậu, nhịn không được nói lời an ủi: “Kỳ thực nói thì dài lắm, cậu cũng không cần để ý quá, ban đầu lúc Trầm Trầm còn ở trên trời đã dây dưa không rõ với Phụng Duyên kia rồi, con người Trầm Trầm cũng thật là, rõ ràng lòng thích đối phương bỏ xừ còn giả bộ không thèm để ý, thực sự là một con gấu mèo kỳ cục.

Chu Thanh hỏi tiếp: “Thích… y? Trầm Trầm thích Phụng Duyên kia ư?” Tuy rằng trước kia cậu mơ hồ biết Trầm Trầm có một tình nhân cũ tên Phụng Duyên, song lần đầu tiên nghe từ miệng người khác vẫn cảm thấy khó chịu.

A Lâm ngoáy lỗ tai, mất hết dáng vẻ của tiên nhân: “Kỳ thực tôi cũng thấy lạ, cậu nói coi, Trầm Trầm bày đặt không cần làm tiên tử xinh đẹp đi thích một nam nhân đã quái lắm rồi, hơn nữa hắn còn gây phiền cho đối phương rồi hai người vất vả giày vò nhau một trận.” Nói tới đây, A Lâm bỗng ngừng lại, hắn lấy một một bình nước ngọt Khang sư phụ từ trong ngăn tủ ra, bật nắp, uống một ngụm lớn, rồi sau đó chớp mắt nhìn Chu Thanh.

Chu Thanh biết tỏng đành mở miệng hỏi: “Sau đó xảy ra cái gì?”

A Lâm nói: “Nói thế nào nhỉ, Phụng Duyên kia là một đại hỗn đản, tôi chưa thấy qua tiên nhân nào hỗn đản hơn y, uổng cho cái danh xưng Đại La Kim Tiên gì gì đó của y, rõ ràng là bản mặt chính nhân quân tử, thế nhưng xử sự thì chẳng ra gì, y một mặt gặp gỡ A Trầm, một mặt lại dây dưa lằng nhằng với mẫu đơn tiên tử, A Trầm biết cũng rất tức giận, buồn cười là mẫu đơn tiên tử kia cứ khăng khăng có ý với A Trầm, A Trầm vì trả thù Phụng Duyên nên đã kết giao với mẫu đơn tiên tử.”

Lúc nghe A Lâm kể chuyện xong, sắc mặt Chu Thanh biến đổi liên tục, trong khoảng thời gian ngắn cậu thực sự không thể nào tiêu hóa nổi cái nội dung vở kịch ba xu như thế, vẻ mặt cậu nhìn A Lâm rất chi là kỳ diệu: “Sau đó thì sao.”

A Lâm như đang hồi tưởng lại chuyện xưa, nét mặt cũng không biết diễn tả ra sao, hắn rất nghiêm túc nói với Chu Thanh: “Sau đó á, hai người cứ cù ca cù cưa, A Trầm vì trốn y mà chạy tới thế gian, ồ, hắn tới thế gian khá là sớm á, hình như sắp được nghìn năm rồi đó, có điều chúng tôi cũng không nỡ nhắc tới chuyện này trước mặt hắn.”

Chu Thanh nói: “Vậy Phụng Duyên kia sau đó thì sao?”

A Lâm suy nghĩ rất là lung một phen: “Tôi cũng không nhớ rõ lắm, đều đã qua lâu rồi, hơn nữa tán tiên nho nhỏ như tôi nào có cơ hội tiếp xúc với tiên nhân loại này chứ, chẳng qua nghe nói là cũng khống sống tốt lắm, ồ, y không sống tốt thì càng hay, y quả thực là một tên thích đùa bỡn cảm tình của người khác.”

Chu Thanh nghe có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng: “Y thực sự giống tôi sao?” Nghe A Lâm nói mình và Phụng Duyên kia tướng mạo giống nhau, nghĩ đến việc Phụng Duyên đã làm với Trầm Trầm, cậu không khỏi bắt đầu dung nhập Phụng Duyên với bản thân, cứ nghĩ như thế, cậu cảm thấy không vui lắm.

A Lâm nhìn chăm chú cậu, nhìn đến mức khiến cậu nổi da gà một lúc lâu, sau mới gật đầu nói rằng: “Đúng vậy, quả thực giống hệt nhau, như lúc đầu cậu để tóc dài ấy, lần đầu gặp cậu tôi thực sự đã hoảng lắm đó.”

Chu Thanh không khỏi thầm nghĩ, trách không được ngày đó Trầm Trầm kiên trì muốn cắt tóc mình, thì ra ở giữa còn có tầng quan hệ ấy.

A Lâm còn nói thêm: “Chẳng qua mấy năm gần đây, A Trầm có vẻ đã thực sự quên Phụng Duyên rồi, không nhắc tới Phụng Duyên nữa.”

Thân thể Chu Thanh lung lay, cuối cùng nói rằng: “Cảm ơn anh, xin hỏi anh có thể nói cho tôi biết Trầm Trầm giờ ở chỗ nào không?”

A Lâm hồ nghi nhìn cậu: “A Trầm làm sao vậy?”

Chu Thanh cúi đầu: “Tôi vừa gây chuyện với anh ấy, anh ấy một mạch chạy mất tiêu, tôi biết anh và anh ấy rất quen thân, cho nên muốn hỏi coi lúc tâm tình không tốt thì anh ấy sẽ đi đâu.”

A Lâm yên lặng một lát, bỗng nói: “Cậu, cậu và hắn giờ ở cùng nhau sao?”

Chu Thanh gật đầu như đúng rồi.

A Lâm gật gù rồi nói: “Bình thường hắn hay một mình, lúc ở trên trời cũng ít nói chuyện với tôi, có điều thời gian hắn sống ở đây dài quá, mọi người cứ thế quen thuộc nhau, người như hắn cậu cũng rõ đấy, hắn bình thường rất ‘trạch’, ngoại trừ đi làm về nhà thỉnh thoảng ra ngoài tản bộ thì hầu như đều ở trong nhà hết, cậu nói vậy tôi cũng không rõ lắm, chẳng qua, hắn có khả năng đi tìm đại sư huynh của hắn rồi.”

Đại sư huynh?! Vẻ mặt Chu Thanh biến đổi, ưu thương trên mặt vụt biến sạch, trong thoáng chốc nghiêm trang hẳn lên: “Anh nói gì? Hắn đi tìm đại sư huynh kia ư?! Không phải quan hệ của hắn và người kia không tốt sao?”

A Lâm gãi gãi đầu: “À, tôi cũng không rõ lắm, thế nhưng hắn ở thế gian chẳng quen ai, lần trước đại sư huynh hắn đến chỗ tôi hỏi về hắn, cho nên tôi nghĩ hắn sẽ đi tìm đại sư huynh kia thôi.”

Chu Thanh lập tức nói: “Sẽ không đâu, hắn không có khả năng đi tìm người kia.” Thế nhưng nói xong thì người tựa như làn gió, thoáng cái đã biến mất, chân dài quàng qua Con Dê Béo, cố sức đạp xe chạy vèo vèo.

A Lâm nhìn Con Dê Béo màu hồng nhạt, thì thào lẩm bẩm: “Sẽ không phải là bị gấu trúc Trầm biến thành hàng thay thế chứ? Quên đi, việc nhà người không liên quan tới mình.”

Chu Thanh lái Con Dê Béo tìm đến con đường đã đi trước đó, chạy đến khu nhà xa hoa của Mộ Tử Dương, cậu dừng xe lại, đi tới cửa nhà, vươn đầu ngón tay ấn chuông cửa, không lâu sau, cậu bé ăn mặc cổ trang lần trước đã thò đầu ra mở cửa: “Anh chuyển phát nhanh à, hôm nay anh tới gửi đồ cho chúng tôi sao?”

Chu Thanh nghe tiếng hắn thanh thúy, một đôi mắt đen thui trên khuôn mặt tuyết trắng nhỏ nhắn, cậu nhìn một hồi, bỗng phát hiện ra cậu bé đáng yêu trước mắt này bộ dáng cơ hồ giống hệt Trầm Trầm.

Cùng là đôi môi ửng đỏ vênh vểnh, cùng là làn mi đen nhánh nhươn nhướn, chỉ là con mắt hắn vừa tròn vừa sáng, nhìn qua rất là ngây thơ, hắn cười tủm tỉm nhìn Chu Thanh có chút sững sờ: “Sao không nói câu nào thế?”

Chu Thanh đã suy tư bay đến ngoài chín tầng mây, thiếu niên đáng yêu trước mặt cậu đây, khiến cậu nhịn không được nhớ tới dáng vẻ bé con của Trầm Trầm, nguyên hình của Trầm Trầm là một con gấu trúc, nhất định rất đáng yêu, cậu lập tức nói với thiếu niên rằng: “Tôi tới tìm một người.”

Cậu mặc dù đã phủ định suy nghĩ của A Lâm, song lòng vẫn lo lắng, lỡ Trầm Trầm thực tìm đến đại sư huynh này thì cậu nên làm sao đây? Hơn nữa Phụng Duyên trong lòng Trầm Trầm dù có quan trọng ra sao, thì cũng chỉ là tình nhân cũ mà thôi, tình nhân cũ ấy còn ở trên trời, chốc lát không thể xuống ngay được, thế nhưng đại sư huynh thì không giống, nơi hắn ở cách khu Trầm Trầm rất gần, không chỉ có nhìn thấy được, còn mò tới được, lỡ đại sư huynh giờ mà thừa dịp lấn tới, vậy tất cả nỗ lực từ lúc ban đầu của cậu chẳng phải uổng phí hết sao?

Đối phương thoáng sửng sốt, lập tức cười rạng rỡ với Chu Thanh: “Anh tới tìm ai thế? Anh chờ một chút, tôi đi mời chủ nhân tới.”

Chu Thanh vẫn chìm đắm trong dáng cười tựa như Trầm Trầm, nếu như, nếu như Trầm Trầm có thể cười tươi sáng với cậu như thế, vậy dù cậu trở về cây trúc như trước để Trầm Trầm ăn cũng được.

Lúc Mộ Tử Dương đi tới cửa thì thấy nhân viên chuyển phát nhanh ở chung với Trầm Trầm đang đứng đờ ra ở cửa nhà mình, lông mi thon dài của y hơi nhăn lại, nói thật ra y không có chút thiện cảm nào với tên nhân viên này, không chỉ là do hắn sống chung với tiểu sư đệ mình thích, thứ hai, điều quan trọng nhất là cái bản mặt của hắn mới là cái y ghét nhất ─── giống như tạc đại tình địch Phụng Duyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui