Cuộc Sống Hậu Hiện Đại Của Gấu Trúc

Tới tầm tháng mười, thời tiết bắt đầu từ từ chuyển lạnh.

Trầm Trầm sinh tiểu Thanh Lam vào ngày nghỉ cuối cùng của lễ Quốc Khánh(được nghỉ khoảng 1 tuần, mỗi năm 1 khác), vốn hắn cho rằng mình sẽ sinh gấu mèo nhỏ hoặc trúc nhỏ thế nhưng không ngờ rằng hắn lại sinh ra một đứa bé hình người nho nhỏ dễ thương, trong quá trình sinh sản hắn vẫn rất hỗn loạn, có thể là do bản thân hắn là một thần tiên, hắn không thấy đau mấy, vừa tỉnh lại thì phát hiện bên cạnh mình đã có một vật nhỏ được tắm rửa sạch sẽ rồi.

Qủa là một vật nhỏ.

Trầm Trầm nhịn không được, vươn đầu ngón tay chọc cái mặt nhỏ nhắn non mềm của nó, lại không biết chỉ là đụng chạm nhẹ nhàng như thế mà vật nhỏ đang ngủ say cũng tỉnh lại được.

Đứa nhỏ xoay đầu qua nhìn Trầm Trầm đang nằm trên giường cùng nó, bỗng đôi mắt đen to sáng bóng cong lên, giống như trăng lưỡi liềm, dụ dỗ người ta. Trầm Trầm nhịn không được nhướn cổ lên hôn tới cái mỏ nho nhỏ của nó, vật nhỏ lập tức bật cười khanh khách.

… Bé con mới sinh ra biết cười có phải kỳ quái lắm không? Trầm Trầm hơi lo lắng dõi theo nó, nghĩ chẳng lẽ mình đã sinh ra một tiểu quái vật, cạnh đó, Chu Thanh vừa cầm bình sữa đi vào cửa thấy sắc mặt hắn, ánh mắt chuyển qua trên mặt con mình, lập tức biết ý nói: “Bé con mới sinh biết cười là chuyện tốt.”

Trầm Trầm hoài nghi nhướn mắt lên, người sau bình tĩnh nói: “Em lên goojje tìm những thường thức về trẻ con rồi.”

“Ừa.”

Thật đúng là suy nghĩ chu toàn.

Chu Thanh lắc bình sữa trong tay, sau đó thử độ ấm, rồi ôm bé lên, nhét cái núm vú cao su vào cái miệng nho nhỏ của đối phương.

Động tác khá thông thạo.

Trầm Trầm bỗng nhiên nghĩ mình tựa như là một người rảnh rỗi nằm tựa trên giường nên có hơi băn khoăn, bèn tìm đề tài để nói: “Nó sinh ra lúc mấy giờ?”

“Sáng sớm, chín giờ bốn mươi lăm phút.”

“… Anh không có chút cảm giác nào cả.”

Chu Thanh bỗng ngừng lại, rồi nhìn sang khuôn mặt tai tái của Trầm Trầm: “A Trầm, anh khổ cực rồi.”

“A Trầm, cảm ơn anh.”

Trái tim Trầm Trầm bỗng đập mạnh liên hồi.

Cậu ấy vừa gọi mình là… A Trầm?

Đây tuy không phải lần đầu Chu Thanh dùng xưng hô thân thiết để gọi mình, thế nhưng không biết vì sao mà khi nghe được thì hắn có một cảm giác ấm áp kỳ diệu.

Trầm Trầm ghét mình vì sao lại nhanh chóng khuất phục trong ôn nhu của đối phương như thế, bên thì nghĩ mình kỳ thực đã sớm buông tha quá khứ mơ hồ rồi, mình, Chu Thanh, còn có bé cưng mới sinh ra cứ như vậy hợp thành một nhà ba người, đây tựa hồ là một chuyện khá tốt đẹp.

“Thanh Lam.”

“Hử?”

“Thanh Lam ─── là tên của bé.” Trầm Trầm chỉ vào vật nhỏ trong lòng Chu Thanh.

Chu Thanh chớp chớp mắt, mặt có hơi khựng lại rồi lập tức mỉm cười: “Anh thấy hay là được.”

Trầm Trầm đang cân nhắc vẻ mặt Chu Thanh vừa mới lộ ra, lòng mơ hồ thấy không thích hợp, Chu Thanh liền hỏi: “Là tên Trầm Thanh Lam sao?”

Trầm Trầm trầm tư một lát: “Ừ.” Hắn thấy Chu Thanh có hơi mất mát, thuận miệng nói: “Chẳng lẽ tên là Chu Thanh Lam(mây mù xanh đỏ)? Khó nghe chết được.”

Chu Thanh như là miễn cưỡng, nói: “Ừm, huống hồ em vốn cũng không phải họ Chu.”

“Hửm ───?” Trầm Trầm thoáng cái nheo mắt lại: “Lời này của cậu là có ý gì, lẽ nào trước kia cậu còn có tên sao?”

Chu Thanh thầm kêu ‘chết rồi’, phát hiện mình nói lỡ lời, đành phải làm như không có gì, nói: “Em luôn cảm thấy chắc là có.”

Trầm Trầm hoài nghi nhìn cậu một lát, Chu Thanh thì cúi đầu chuyên tâm lắc đồ chơi dỗ bé Thanh Lam ngủ.

“Cậu còn rất biết cách chiếu cố trẻ nhỏ.”

Chu Thanh cười nhe hàm răng: “Cũng tạm, trước đã có chuẩn bị qua, đúng rồi, Trầm Trầm, bây giờ anh có đói không? Có cảm thấy khó chịu hay không?”

Trầm Trầm lắc đầu, nhưng trong lúc vô ý phát hiện sắc mặt Chu Thanh cũng không tốt lắm, trông tai tái, vô thức hỏi: “Thân thể cậu khó chịu sao?”

“Không có, anh có mới phải, anh vừa sinh xong nên nghỉ ngơi cho tốt.”

Trầm Trầm im lặng một lát, nghĩ mình có nên tiếp tục đoạn đối thoại buồn chán này hay không, hắn vẫn cứ cho rằng Chu Thanh trở ngại giao lưu, lúc đầu do ngoại hình như người từ cổ đại xuyên tới, đến bây giờ mỗi lần đều nói chuyện chán ngắt, điều này khiến Trầm Trầm nhất thời sinh ra một loại cảm giác vô lực.

Nhìn sắc mặt Trầm Trầm, Chu Thanh săn sóc nói: “A Trầm, em biết có rất nhiều đều mắc chứng u buồn sau khi sinh, lần trước xem tin tức thấy một người phụ nữ ném đứa con vừa mới sinh được một tháng từ tầng sáu xuống, anh… nếu trong lòng có gì khó chịu thì có thể trút giận vào em, chờ thêm vài ngày nữa em được nghỉ tết, chúng ta cùng nhau đi du lịch nhé.”

“…” Nhìn ánh mắt có phần chờ mong của Chu Thanh, Trầm Trầm bỗng nhiên mỉm cười có phần ác ý: “Thôi, cậu cứ yên tâm ở nhà chăm con đi.”

“…”

Mấy ngày nay, Trầm Trầm phát hiện ra rằng, Thanh Lam cũng được xem như là thằng nhãi gấu mèo khá khó hầu hạ, đương nhiên phần lớn thời gian nhóc ấy đều do Chu Thanh trông, từ lúc vừa tỉnh dậy tới lúc đi tiểu, đút sữa, dỗ đi ngủ, nửa tháng nghỉ tết hầu như đều dùng ở nhà để chăm nhóc.

Những việc ấy cũng chẳng cần Trầm Trầm quan tam, mỗi khi Trầm Trầm nổi hứng định ôm một cái thì Chu Thanh đều sẽ kêu: “Anh vừa mới sinh xong, cứ để em ôm đi.”

… Nè.

Trầm Trầm bất mãn nhìn Chu Thanh đang cưng chiều vật nhỏ trong lòng, thầm nghĩ tên trúc yêu chết tiệt này, có cần cứ cường điệu việc hắn sinh con đến thế không?!

Chu Thanh không nhận thấy oán niệm của Trầm Trầm, mà cậu cứ nhìn chăm chăm vào Thanh Lam, nói: “Mặt mũi nó thực giống anh, có điều cái miệng với cái cằm thì giống em.”

“…”

“Trầm Trầm, anh lúc bé là như thế này sao?”

“Lúc anh mới sinh ra là lốt gấu mèo.”

“Ha hả.”

“… Cười cái gì?”

“Không phải, em chỉ là nghĩ tới dáng vẻ bé con của anh đã cảm thấy dễ thương rồi.”

“Cậu biết tôi khi còn bé thế nào?”

“Không phải, không phải.” Chu Thanh vội vã thề thốt phủ nhận: “Em chỉ là xem chương trình thế giới động vật, nhìn thấy gấu mèo nhỏ cảm thấy rất dễ thương, em làm sao mà thấy anh lúc còn bé chứ… hì hì.”

Trầm Trầm bực, nhìn Chu Thanh lại thốt ra hai từ ‘hì hì’: “Cậu hì hì cái gì, không phải là gấu mèo nhỏ sao.”

Chu Thanh luôn trầm ổn thế mà giờ này cũng có chút xấu hổ, nào ngờ Thanh Lam cực kỳ thức thời khóc ‘oa oa’, Trầm Trầm lập tức sáp lại: “Sao vật nhỏ bỗng khóc thế?”

“Nó đói bụng.”

“À à.” Trầm Trầm thấy Chu Thanh cầm bình sữa đâu vào đấy, bỗng nói: “Để anh thử xem nào.”

Chu Thanh im lặng một lát.

“Goojje nói sữa mẹ tốt lắm…”

“…!”

Ở nhà nghỉ ngơi chừng nửa tháng, Trầm Trầm cảm thấy mình sắp nhàn đến mốc người rồi, thế nhưng bé con còn quá nhỏ, lúc Chu Thanh đi làm, chỉ có thể do hắn phụ trách trông giữ, hắn và Chu Thanh ai cũng không có ý mời bảo mẫu, nhất là Chu Thanh, cậu coi Trầm Trầm và Thanh Lam như một đôi đồ dễ vỡ, nếu không phải bận việc trong công ty, cậu ước gì có thể săn sóc cả hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui