Cuộc Sống Hoang Đường Của Tôi

Cuối cùng, chúng tôi vẫn dùng tới phương pháp truuyeenf thống nhất để giải toả, thuận tiện nhân lúc Kha Thành không cóđây làm càn một phen, Tôi chơi thiệt làđiên cuồng, thậm chí còn đứng trên sân khấu thoát y rồi múa, thẳng đến khi chỉ còn cái quần lót, Quản Nghiêu mới đem tôi từ trên sân khấu túm xuống dưới, sau đó mắng làm nước miếng văng khắp mặt.

“Hác Cốc vũ!Anh muốn chết a!Muốn làm cho người khác tới trêu ghẹo anh a!”

“Mau mặc quần áo vào,người gầy như vậy coa gì mà khoe.Tôi xem một chút hứng thú cũng không có!”

……………..

Bùm bùm, tất cảđều vô nghĩa nhưng cậu ta lại nói đặc biệt hăng say, tôi cũng không phải không biết xấu hổ mà cắt ngang cậu ta, đơn giản cứđể cậu ta nói đủ,dù sao cũng đã lâu rồi tôi cũng chưa cùng cậu ta tán gẫu, như vậy vừa nghe, cảm giác ngoài ý muốn này thật là tốt.

Đi chơi xong, tôi cũng không có về nhà, mà làđỡ Quản Nghiêu đã mềm nhũn về nhà, cậu ta uống nhiều lắm, tôi trước giờ vẫn không có thấy qua cậu ta uống nhiều như vậy, cậu ta hình như là cốý muốn phát tiết, tuy không biết gần đây cậu ta đã tải qua chuyện gì, nhưng tôi có thể hiểu được lần này cậu ta đã gặp phỉ chuyện thực phiền toái.

Về tới nhà cậu ta, Quản Nghiêu liền vọt tới buồng vệ sinh, ngồi bệt dưới đất ôm lấy bồn cầu mà phun, vừa phun vừa chửi đổng,”Thao!Tên hỗn đản chết tiệt kia a!Cư nhiên dám uy hiếp tôi, Quản Nghiêu tôi là ai cơ chứ, dám trêu tôi a!”

Tôi vuốt lưng cậu ta, Quản Nghiêu giờ phút này thần chíđã muốn không rõ, gương mặt hồng như muốn chảy máu, hai mắt rã rời, khoé miệng còn vướng một tia cặn, phòng vệ sinh nhỏ hẹp tràn ngập mùi nôn mửa, thối muốn chết.

Tôi để cậu ta ói trong chốc lát, sau đó xả bồn cầu, đem cậu ta tha lên, cậu ta cơ hồ không nhìn rõđường,hai chân nhuyễn như bùn, nghiêng ngảđi tới bên giường. rồi ngã quỵở trên giường, miệng lại không ngừng hùng hùng hổ hổ, hỗn đản,ngu ngốc,lôi một đống từ ra mắng.

Tôi không biết người cậu ta đang chửi ruốt cuộc là ai, hỏi cậu ta thì cậu ta cũng chỉ ngây ngô cười, vỗ vỗ mặt tôi,ngửa cổ nói,”Bí mật.”

Thật sự là thiếu đánh a,tôi cầm khăn mặt nóng hung hăng chà xát da cậu ta,đem làn da trắng nõ nà ma sát thành màu đỏ, sau đó vừa lòng nghe cậu ta hô một tiéng đau.

“Đau sao?Vậy mau nói cho anh biết, người cậu một mực mắng nãy giờ là ai a?”Tôi dùng ngữ khíôn nhu dụ dỗ cậu ta, nhưng hiển nhiên cậu ta không nói, chỉ là dại ra nhìn tôi vài giây sau, mân khởi môi,ánh mắt lăng lăng nhìn chằm chằm trần nhà,giống nhưđã chết.

Tôi kì thực nghĩ, Kha Thành không có hoàn toàn say, chỉ hơi chút chút thôi, cậu ra rõ ràng thực thanh tỉnh, biết tôi muốn moi thông tin từ trong miệng cậu ta nên cậu ta chỉđơn giản câm miệng.

Quản Nghiêu là một người khôn khéo.Tôi biết mà.

Cuối cùng tôi chê miệng cậu ta thối nên ngủở sô pha trong phòng khách, nhưng căn bản là ngủ không được, trong đầu tất cả đều là người mà Quản Nghiêu cằn nhằn,là tên ngốc hay là tên hỗn đản gid đó,tôi biết đó chỉ là một người nhưng không biết rút cục đó là ai.

Quản Nghiêu đã chịu nhiều uỷ khuất hơn nữa uỷ khuất này cìn không thể nói ra, này thật không giống với tác phing của Quản Nghiêu, cậu ta làđồ miệng rộng, có gì rồi cũng sẽ lỡ miệng mà lộ ra, chứ như vậy uỷ khuất chính mình không thích hợp với Quản Nghiêu.

Tôi dậy sớm hơn cậu ta, sáng sớm vừa đứng dậy, tôi liền ngồi xổm bên giường trợn mắt nhìn cậu ta, cậu ta thấy tôi liền sợ tới mức nhảy dựng lên, cằn nhằn đi từ bên này giường sang tới bên kia,”Hác Cốc vũ!Mới sáng sớm anh đãđến đây làm gì!?”

“Anh chờ cậu rời giường a!”Tôi cười nịnh nọt lấy lòng, lấy tay túm lấy cậu ta nhưng cậu ta lại không cho tôi động, tránh ra thật là xa. chỉa vào người tôi nói,”Anh đến đây làm chi?Lại còn cười đến bỉổi như vậy!”

Tôi”Hắc hắc” cười đi đến trên giường, mưu đồ nhảy lên đem Quản Nghiêu đè xuống, tôi đem cậu ta đặt ở trên giường,”Cậu có việc gì gạt anh, nói mau!Việc gì?”

Quản Nghiêu đỏ mặt tía tai hướng phía tôi rống,”Tôi có thể gạt anh chuyện gì a!Tôi có thể gạt anh chuyện gì a!Anh cũng biết cho tới bây giờ tôi đâu có giấu được chuyện gì, miệng tôi như vậy có thể giấu được chuyện gì sao!?”

“Cậu vẫn còn gạt anh sao!”Tôi nâng mặt cậu ta lên, hung tợn trừng mắt nói,”Tốt nhất hiện tại cậu nên câm miệng!”

Cậu ta trừng mắt nhìn tôi, ngậm miêng lại, vẻ mặt uỷ khuất.

“Muốn gạt anh sao, anh rất hiểu cậu, nhìn cậu quyệt quyệt miệng là anh biết trong lòng có chuyện giấu anh,Anh khuyên cậu nên thành thật khai báo,bằng không sẽ không yên với anh đâu!”Hai ngón tay tôi nhẹ nhàng đặt xuống động mạch chủ bên gáy cậu ta, cậu ta lập tức buộc chặt thân thể, bĩu môi,”Tôi nói này Hác Cốc Vũ, rút cục anh làm vậy đểđược cái gì nha?”

Nửa người tôi, gắt gao dán trên người cậu ta,nhéo nhéo cổ,môi kề sát mặt cậu ta,”Để làm gì sao?Vì anh nghĩ cậu gạt chuyện anh,anh nghe đêm qua cậu nhắc tới tên kia ngu ngốc, hỗn đản, hắn rốt cục là ai a?”

Hình nhưđộng vào điểm chết của cậu ta, Quản Nghiêu sắ mặt trong nháy mắt liền trắng bệch, tôi cảm thấy tim cậu ta cũng đập nhanh hơn không ít, làm cho động mạch cũng nhảy lên nhanh hơn,tôi biết cậu ta khẩn trương, thực khẩn trương.

Tôi buông cậu ta ra, ngồi ở bên cạnh,cậu ta ngốc hồ hồ nhìn tôi,ánh mắt có chút ướt át, cậu ta trơi sinh có khuôn mặt xinh đẹp như nữ nhân, chính là cậu ta lại la làđàn ông, thưởng thức có chút điểm kì quái, chỉ cần nhìn mặt thôi chắn khiến người khác động tâm.

Thì ra Quản Nghiêu lộ ra vẻ mặt khóc không phải khóc, cười không ra cười lại khiến tôi đau lòng đến thế, liền nhẹ nhàng,àđem cậu ta kéo vào trong ***g ngực,”Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?Người mà cậu luôn lẩm bẩm mắng là ai a?”

Quản Nghiêu câm điếc, ôm lấy cổ tôi,dùng sức cọ a cọ,gioongd như mèo con làm nũng a, tôi bị cậu ta làm cho nhột,”Ha hả” cười,thân thủ khẽđẩy đầu cậu ta,”Đừng hòng đánh trống lảng, mau trả lời anh.”

Quản Nghiêu vẫn là không nói lời nào,giống búp bê không biết túc giận tựa vào trên người tôi,một đôi mắt to không có thần thái, tôi cũng không có thúc giục cậu ta,chính là vẫn gắt gao ôm cậu ta, thỉnh thoảng vỗ vỗ lưng cậu ta.

Cách hồi lâu,cậu ta mới giống con mèo bị bệnh nghẹn ngào nói,”Cốc Vũ,tôi phải đi gặp người.”

“Ai a?”

Quản Nghiêu toát ra một tiếng khóc nức nở, mặt vặn vẹo, giật giật miệng,”Là Hạ Hạo Thiên a.”

“Ai “Tôi không có nghe rõ ràng.

“Hạ Hạo Thiên,em trai của Hạ Lập Thiên, tôi bị anh ta quấn lấy.Hác Cốc Vũ,anh ta chính là một tên thần kinh,anh ta bò lên tôi!” Quản Nghiêu cầm chén thuỷ tinh ởđầu tủđầu giường ném mạnh vào vách tường đối diện, bột thuỷ tinh bắn ra, tôi liền cầm gối che mặt hai chúng tôi.

“Thao!Cậu phát điên cái gì a!” Tôi nắm cằm cậu ta, trái phỉa nhìn một vòng,may mắn không có bị bột thuỷ tinh bắn trúng.

Quản Nghiêu bỗng nhiên nở nụ cười, chớp chớp đôi mát dễ thương như con mèo nhỏ,”Anh quan tâm tôi a?”

“Vô nghĩa! “Tôi gõ vào đầu cậu ta,”Anh đang nnghix xem như thế nào gặp khó khăn cậu lại không tới nhà anh chạy,như thế nào lại bị Ha Hạo Thiên cấp cuốn lấy?”

Quản Nghiêu “Hắc hắc”cười,vuốt lại chỗ tóc bị mất trật tự, vỗ vỗ bụng,”Tôi đói bụng,ăn cơm trước!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui