Tôi ở bệnh biện đơn giản kiểm tra một chút,băng bó vùng da bị chảy máu, thuận tiện thoa dược khắp mặt tôi,lúc ra khỏi bện viện,cả người đều tản ra một cỗ vị thuốc Đông y,mặt tôi phỏng chừng đã bịđánh thành đầu heo,điều này có thểđoán được qua ánh mắt của người đi đường cùng khuôn mặt đen xì của Quản Nghiêu từ lúc đầu tới giờ.
“Anh chính làđồ ngốc mà!”Quản Nghiêu ngồi ởđầu giường,mãnh liệt hút thuốc, trong phòng hỗn tạp vị thuốc Đông y cùng mùi khói thuốc,không hề dễ chịu chút nào.
Tôi ngơ ngác đến ngồi cạnh cậu ta,gương mặt sưng thũng khiến tôi nói chuyện có chút không được rõ ràng lắm,”Quản Nghiêu, thực xin lỗi,thực xin lỗi.”
Bỗng nhiên đầu tôi bị kéo mạnh về phía trước,Quản Nghiêu hung hăng vỗ cái ót tôi một chút,sau đó,cậu ta nói,”Thực xin lỗi cái rắm,anh nếu thực con mẹ nóđể Hạ Hạo Thiên đánh chết mới kêu thực xin lỗi với tôi.Tôi thật vất vảđem anh từ trong tay anh ta cứu ra,anh này ngốc tử còn tự mình nộp mạng, anh tới đóđể làm chi a?Báo thù cho tôi sao?Tôi không cần!”
Tôi nhấp hé miệng,há mồm vẫn la lặp lại câu thực xin lỗi kia,bởi vì tôi không biết phải nói cái gì, này hết thảy sự tình đều là do tôi gây ra, nếu không phải tại tôi, Hạ Lập Thiên sẽ không tự sát, Quản Nghiêu sẽ không bị uy hiếp, mà tôi lại càng không bị bắt cóc,này hết thảy đều tại tôi, đều là tôi gây ra,điều này làm cho tôi không thể tự tha thứ cho mình.
“Hác Cốc Vũ, anh mau nói sẽ không đi tìm phiền toái nữa,anh cũng….,cũng đừng khiến tôi sợ hãi nữa!” Quản Nghiêu bắt lấy bả vai tôi. dùng sức lắc lắc vài cái,sau đó tôi thấy Quản Nghiêu khóc,thật nhiều thật nhiều nước mắt chảy xuống,tôi luôn nghĩ Quản Nghiêu vô tâm vô phế,liều lĩnh, thô sơ vĩnh viễn không khóc,ai lại ngờ cậu ta vì tôi mà rơi nước mắt.
Trong nháy mắt.tội ác của tôi lại tăng lên một bậc,tựa hồ muốn đâm thủng tôi,tôi vội vàng ôm lấy đầu Quản Nghiêu,”Anh không làm nữa được chưa,cậu đừng khóc,lớn rồi còn khóc cái thí a!”
“Mẹ nó!Tôi hiện tại chính là nữ nhân,đừng bảo tôi là người lớn gì gìđó!”Quản Nghiêu lau mặt một phen,lại thở hổn hển một chút,hấp hấp cái mũi,đem toàn bộ nước mũi chùi vào quần áo tôi,tiếp tục mắng,”Còn không phải tại con tiểu quỷ hay chít chít nhà anh sao,tôi không phải bị người thao,tay chân đều hảo, anh đi lấy chồng thìđược cái gì a!Tôi lại không chết,hơn nữa,anh lấy chồng rồi còn để bị người đánh thành ra như vậy, anh còn không biết xấu hổ a! Mặt mũi cho anh đều mất hết rồi!”
“Cái này là cóý gì a!Cái gì kêu bị người thao,con mẹ nó không phải cậu nói nhược điểm bị người ta nắm trong tay sao,anh đây không phải làđi trút giận thay cậu sao?”Tôi quay về giọng điệu thường ngày quát, tôi biết Quản Nghiêu làđang cố gắng thoát khỏi cái bầu không khí xấu hổ này.
“Mẹ nó!Có mỗi anh là làm như vậy để xả giận,lại còn đem chính mình biến thành bộ dáng giống quỷ này!”‘Quản Nghiêu rốt cục thì cũng nở nụ cười,khuôn mặt xinh đẹpp cứ thế lộ ra, ánh mắt còn có chút bọt nước, chớp chớp, nước mắt rớt xuống dưới,tôi lau lau khoé mắt cậu ta,nói,”Quản Nghiêu, đừng khóc, anh sẽđau lòng.”
Quản Nghiêu nở nụ cười khúc khích,một cái tát rơi trên mặt tôi,lại là cái giọng điệu thiếu đánh mọi ngày,”Thao! Hác Cốc Vũ anh đừng già mồm cãi láo như vậy được không,l ại còn ra vẻ giống như thư tình: Quản Nghiêu, đừng khóc, anh sẽđau lòng! Thao!,ghê tởm chết tôi.”
Tôi dừng một chút,bỗng nhiên cũng nở nụ cười,tiến lên vỗ cái ót của cậu ta một chưởng,”Cái tên nhà quêẻo lả nhà cậu,bắt đầu xem thường anh a!”
“Tôi còn thực khinh thường anh,ai cho anh như vậy,cư nhiên để bịđánh ra nông nỗi này,giống nhau cả thôi!”
“Anh đây là có ý tốt,anh muốn giúp cậu a, có biết hay không,gan anh không có to lắm đâu,vì cậu nên anh mới đi đánh người,người khác anh còn lười quan tâm!”Tôi ý cười trong suốt nhìn Quản Nhiêu,lại sờ sờ mặt cậu ta.
Quản Nghiêu tách hai tay tay tôi ra,khinh bỉ nhìn tôi,”TKhieepstooi là tâm can của anh vậy tên Kha Thành kia là gì a?”
Tôi cười gượng vài tiếng,gượng gạo nói,”Dù sao cũng không bằng cậu,anh cùng cậu bao lâu rồi,anh mới ở cùng cậu ta,đương nhiên nếu so sánh thì cậu trọng yếu hơn rồi!”
Sau đó,Quản Nghiêu hài lòng nở nụ cười,đem tóc của tôi vò thành một đống,cười ha hả.
Tôi hiển nhiên ở tại nhà Quản Nghiêu,tự nhiên cngf Quản Nghiêu ngủ chung một giường,buổi tối tôi cùng cậu ta nằm nói chuyện,coá lần cậu ta kể kỳ thật Hạ Hạo Thiên đối cậu ta rất tốt, cái gì cũng đều theo ý cậu ta,hơn nữa JJ cũng lớn, trên giường dù gì cũng rất kích thích,tuy rằng anh ta dùng mấy phương pháp có vẻđộc ác nhưng Quản Nghiêu nói cậu ta nhìn ra anh ta cóđể tâm đến cậu.
Tôi không biết có nên tin tưởng lời Quản Nghiêu hay không,dù sao tôi vẫn cảm thấy là vì muốn an ủi tôi nên cậu ta mới nói như vậy,nhưng cậu ta lại giống như thật sự hiểu biết,lúc sau lại nói muốn thoát ế,thấy tôi có tình yêu thật là thoải mái,vui vẻ nên cậu ta ghen tỵ,muốn tìm ai đóđể mà hảo hảo yêu thương,hảo hảo sống,nhưng mà cuối cùng cậu ta không có nói rõ là muốn yêu ai, muốn sống cùng ai.
Là Hạ Hạo Thiên sao?Tôi hỏi cậu ta như vậy.
Cậu ta cười cười,hất hất chút tóc trên trán,thở dài một tiếngkhông biết a,nói vậy thôi chứ người như chúng ta muốn tìm ai đó để hảo hảo sống cùng thật là không dễ dàng chút nào.
Tôi đồng ý,gật gật đầu,tuy rằng tôi và Kha Thành đãở chung một cỗ nhưng cũng chỉ coi là yêu đương suông,tôi như cũ vẫn là danh bất chính ngôn không thuận bởi vì nếu Kha Thành kết hôn,mà tôi lại là nam,đám cưới chắc cũng không quá một bàn.
Qua chốc lát,Quản Nghiêu nói,”Gần đây Kha Thành có phải rất hay không ở nhà hay không?”
“Ân.”Tôi lên tiếng,sau đó bỗng nhận thấy cóđiểm không đúng,lại hỏi,”Cậu nhưthế nào lại biết?”
“Cậu ta xuất ngoại, hẳn là sẽ gặp vợ mình.”Quản Nghiêu quay đầu,khing bỉ nhìn tôi,tôi rõ ràng thấy được biểu tình chọc tức tôi tong mắt cậu ta,một bộ dạng chế giễu.
Gương mặt tôi cứng đờ,ha hả cười, không biết nên nói gì.
Quản Nghiêu không chấp với tôi,tiếp tục nói,”Timd một nam nhân để kết hôn, chung quy lại không dựa vào quy tắc gì bài bản lắm,hơn nữa đối phương anh chọn lại là Kha Thành,lại càng không ổn.Cốc Vũ,về sau nếu có bất cứ tình huống gì xảy ra anh đều phải tự mình chịu trách nhiệm.”
Tôi ngơ ngác nhìn Quản Nghiêu đang tỏ vẻ nghiêm trọng,cười nói,”Lúc nghiêm túc, nhìn cậu đặc biệt đẹp trai nha!”
” Phí lời!”Quản Nghiêu lại lên mặt,dắc ý nhíu mày,rồi sâu đó lại nghiêm túc nhìn tôi,cậu ta nóibất quá tôi vĩnh viễn đứng về phía anh,mặc kệ anh làm gì,quyết định như thế nào tôi đều ủng hộ anh,dùng toàn bộ năng lực để giúp anh.
Màng nhĩ tôi ùù rung động,tôi từng nghĩđến một cô nhi như mình sẽ không có khả năng được người khác yêu thương,quan tâm che chở,mà tựa hồ bây giờ tôi thật quá may mắn,cóđược tình thân,tình yêu,lại còn cóđược một bằng hữu trân quý như vậy,những lời này của Quản Nghiêu khiến tôi lệ nóng doanh tròng,đối cậu ta ngốc ngốc trả lời,”Còn nói anh lưu luyến tình cảm sao.cậu cũng vậy lại cò già mồm cãi láo!”
Sau đó.hai chúng tôi đều nở nụ cười,giống tiểu hài tử cùng nhau lăn qua lộn lại ở trên giường.