Khi tiếng còi vang lên, Từ Tư Bạch nhắm mắt lại tự nhủ với bản thân: “ Người con gái tôi yêu, tiếng còi của em là động lực để anh ta sống tiếp cũng là quyết tâm kết thúc sinh mệnh của tôi.”
Từ Tư Bạch nằm đó chịu đựng cảm giác sinh mệnh từ từ mất đi, anh đã yêu một người con gái vì cô anh có thể từ bỏ lý tưởng, từ bỏ thứ mà anh đã cố gắng gây dựng. Vì cô anh đã làm mọi cách thay đổi bản thân để trở thành người mà cô mong muốn nhưng cuối cùng tình cảm của cô vẫn không dành cho anh, ánh mắt của cô không bao giờ hướng về phía anh. Một giọt nước mắt từ khoé mắt chảy ra.
Khi Từ Tư Bạch tỉnh lại thì anh rất ngạc nhiên, rõ ràng bản thân anh đã bị Hàn Trầm bắn chết nhưng tại sao anh lại ở đây. Từ Tư Bạch nhìn xung quanh sau đó im lặng. Nếu Từ Tư Bạch nhớ không nhầm thì đây là phòng của anh lúc trước khi anh tiếp nhận đế quốc phạm tội của cha mình. Tư Bạch vén chăn bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh, lần này thì anh thật sự ngốc rồi.
Trong gương phản chiếu ra khuôn mặt của một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Đây chính là gương mặt của anh lúc nhỏ, Từ Tư Bạch đưa tay sờ mặt mình sau đó tự tát một cái vào má. Có cảm giác đau! Từ Tư Bạch thật sự muốn hét lên một tiếng nhưng anh đã không làm vậy.
“Sống lại rồi! Mình thật sự sống lại. Nếu theo thời gian này có lẽ ba vẫn chưa ra tay với cảnh sát Tô. Phải ngăn việc này, ít nhất sẽ không phải nhìn Tô Miên dây dứt về cái chết của ba cô ấy.” Trong vô thức Từ Tư Bạch lại nghĩ cho Tô Miên đầu tiên, anh không muốn thấy cô như năm đó.
“Cậu chủ, cậu đã thức chưa?” Một giọng già nua vang lên cắt ngang suy nghĩ của Từ Tư Bạch.
“Ông Trần, cháu thức rồi.” Từ Tư Bạch trả lời rồi mặc quần áo ra mở cửa.
“Cậu chủ, ông chủ để lại một bức thư bảo tôi giao cho cậu.” Ông Trần đưa cho Từ Tư Bạch một bức thư rồi đi xuống dưới.
Có dự cảm không lành nên Từ Tư Bạch do dự xem có nên mở thư ra hay không, cuối cùng anh quyết định xem bức thư đó: “ Tư Bạch, ba đã cho người thủ tiêu tên cảnh sát nhiều chuyện đó rồi. Nhưng sự việc có biến nên ba phải ra nước ngoài một thời gian. Con phải nhớ lời ba dạy đó.”
Từ Tư Bạch xem thư xong thì im lặng, việc anh muốn ngăn chặn cuối cùng vẫn xảy ra. Thật sự thì anh và Tô Miên sẽ lại giống như trước sao? Anh cứ ngồi yên trên ghế không động đậy chỉ đơn giản là nhắm mắt hồi tưởng về những việc mình đã làm, nó thật sự đúng như anh và đồng bọn từng tín ngưỡng hay giống như Tô Miên nói bọn anh chỉ là thoả mãn hư ảo của bản thân. Có lẽ ông trời cho anh trở lại để bắt đầu lại từ đầu. Việc ba anh làm anh đã không thể ngăn chặn vậy thì anh sẽ ngăn chặn sai lầm của bản thân trước khi nó xảy ra.
Từ Tư Bạch cứ ngồi như vậy, bất tri bất giác đã trôi qua một ngày.