“Chị đừng đau lòng quá, anh rể ở trên trời chắc không muốn thấy chị như vậy đâu. Còn nữa, chị còn Tiểu Miên mà, chị phải cố gắng chăm sóc cho Tiểu Miên chứ.” Mẹ của Bạch Cẩm Hi ngồi bên cạnh nhỏ giọng an ủi mẹ của Tô Miên.
Bạch Cẩm Hi cũng ngồi bên cạnh Tô Miên nhưng cô bé không nói gì, chỉ đơn giản là nắm tay Tô Miên.
Gia đình Bạch Cẩm Hi ở lại mấy ngày thì trở về thành phố Giang. Lần chia tay này họ sẽ phải mất hơn mười năm mới gặp lại nhau.
--- ------ ------ ------ --------
“Thành phố Giang?” Một người đàn ông ngồi trên ghế ngạc nhiên hỏi.
Từ Tư Bạch gật đầu không nói. Người đàn ông đó đứng dậy đi đến trước mặt Từ Tư Bạch, hai tay anh ta chấp sau lưng nghiêng đầu cười.
“Anh, em không muốn kế thừa đế quốc phạm tội của ba.” Từ Tư Bạch ngẩng đầu nhìn anh ta nói.
“Không muốn? Em trai, em nghĩ em có quyền quyết định sao?” Nụ cười trên môi Từ Tư Nghị sâu hơn, anh ta xoay người đi đến bên cạnh cửa sổ bắt đầu cắt tỉa chậu hoa được đặt trên bệ.
Từ Tư Bạch im lặng cúi đầu, hai tay đan vào nhau: đúng, anh không có quyền quyết định, mỗi lần đối mặt với ba và người anh trai thiên tài phạm tội này thì anh luôn luôn cúi đầu nghe theo họ sắp xếp.
“Anh, em muốn tự bản thân tạo nên một đế quốc của mình chứ không phải kế thừa những thành quả của ba.”
“Thật sao? Rất tốt, anh sẽ báo với ba khi liên lạc được. Hy vọng em không làm anh thất vọng và không phụ công sức dạy dỗ của ba.” Từ Tư Nghị cười lớn.
“Anh, vậy em đi chuẩn bị hành lý.” Từ Tư Bạch đứng dậy ra ngoài.
Từ Tư Bạch vừa đi thì nụ cười trên môi Từ Tư Nghị cũng biến mất, anh ta gọi điện thoại sau đó nhận được kết quả chuyện mà mình muốn biết.
Từ Tư Nghị cắt đứt một nhánh hoa.
“Tô Miên.”
--- ------ ------ --------
Từ Tư Bạch đến thành phố Giang vào một ngày mưa, anh cầm ô bước chậm rãi trên đường. Từ Tư Bạch cứ bước đi vô định như vậy nhưng bất giác anh đã đi đến trước chung cư nơi mà Tô Miên sống năm năm khi bị mất trí nhớ. Từ Tư Bạch đứng tựa vào cây trước chung cư nhìn lên căn hộ nhỏ đó, mọi suy nghĩ ùa về như một đoạn phim quay chậm.
“Lão Từ, đợi một chút nhé.”
“Lão Từ, em thật sự đói muốn chết rồi. Anh đúng là cứu tinh của em.”
“Lão Từ,..... “
--- ------ ------ ------ ------
“Mẹ, con đi học đây.” Bạch Cẩm Hi tay cầm túi mở cửa chạy ra ngoài. Hôm nay cô bé suýt trễ học rồi nên tới cả giày vẫn chưa kịp buộc cho tử tế đã vội vã chạy đi.
Khi Bạch Cẩm Hi chạy ngang qua cái cây trước chung cư thì bắt gặp một ánh mắt khá quen.
Từ Tư Bạch đang chìm vào suy nghĩ thì bị nước mưa bắn vào người nên anh nhìn sang bên trái. Nhưng chỉ thấy một bóng dáng nho nhỏ, cầm túi xách, chân mang giày bị tuột dây vội vã chạy ra hướng đường lớn.