Tạ Dực không vạch trần sự vội vàng của nàng, ngược lại còn giả vờ đưa tay ra: "Phu nhân, ta đột nhiên thấy hơi chóng mặt, nàng dìu ta một chút."
"Hả? Chẳng lẽ vẫn chưa khỏi sao?" Hình ảnh hắn ngã quỵ vì dị ứng lạc (đậu phộng) vẫn còn hiện rõ trong đầu, Khương Vãn lo lắng quan sát một hồi, sau đó ngoan ngoãn dìu lấy hắn, "Chàng cẩn thận một chút, dựa vào ta mà đi."
Một tay dìu Tạ Dực, Khương Vãn gọi Tạ Đồng đang đứng phía sau, ba người chậm bước về nhà họ Tạ.
Vương Vũ nhìn bóng lưng ba người khuất dần, cuối cùng cũng hoàn hồn, hắn ta trút giận đá một cái xuống đất, chửi thầm một tiếng.
Trở về nhà, Khương Vãn dìu Tạ Dực ngồi xuống ghế, rót cho hắn ly nước nóng.
Tạ Dực cầm ly nước định uống, chợt cảm nhận được ánh mắt nóng rực nhìn mình, hắn nghi hoặc nhìn lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt lo lắng của Khương Vãn.
Hắn cau mày, trong lòng dâng lên nghi ngờ đối với sự quan tâm thẳng thắn này, sau đó là một tia kháng cự.
Đặt ly nước xuống bàn, hắn hỏi: "Sao vậy?"
"Đầu còn choáng váng không? Có cần mời đại phu đến xem lại không?" Khương Vãn hỏi.
"Không cần, ta nghỉ ngơi một chút là được."
"Vậy được rồi, ta đi nấu chút gì cho chàng ăn." Nói xong, Khương Vãn đi ra ngoài nhóm lửa nấu cơm, nàng phát hiện bát cháo nấu cho Tạ Dực lúc sáng vẫn còn nguyên.
Nàng bưng nồi đất lên bếp, định hâm nóng lại, sau đó quay vào nhà hỏi: "Hôm nay chàng chưa ăn gì sao?"
Tạ Dực im lặng hai giây, vì lúc trước nghi ngờ Khương Vãn nên hắn thà nhịn đói chứ nhất quyết không chịu ăn bát cháo kia, chỉ đành nói: "Không có khẩu vị." Sau đó, hắn hỏi: "Mà này, tại sao hôm qua ta lại ngất xỉu?"
Khương Vãn nói: "Chàng bị dị ứng đậu phộng."
"Dị ứng?"
"À...!đại khái có thể hiểu là cơ thể chàng bài xích loại thực phẩm này."
"Vậy tại sao nàng và A Đồng lại không bị?"
"Dị ứng còn tùy thuộc vào cơ địa mỗi người, mức độ nặng nhẹ cũng khác nhau.
Mỗi người có nguồn dị ứng khác nhau, có người chỉ bị nổi mẩn ngứa, có người thì nghiêm trọng hơn,” Khương Vãn giải thích, trong lòng có chút chột dạ, bổ sung một câu, “...!Đây là đại phu nói.”
Thực tế là Khương Vãn cuống cuồng đi mời đại phu đến, đại phu xem xét một hồi, cũng không nói rõ nguyên nhân.
Lúc đó, Khương Vãn cũng hoảng hốt, Tạ Dực thời gian này đã hồi phục rất tốt, tại sao đột nhiên ăn chút đồ ăn lại ngất xỉu, sau khi hôn mê, sắc mặt hắn cũng không tốt, trên mặt còn nổi mẩn đỏ.
Mãi đến khi đại phu hỏi gần đây hắn đã ăn uống những gì, Khương Vãn mới phản ứng lại là bị dị ứng.
Lần này nàng thật sự bị dọa sợ, may mà dị ứng không nghiêm trọng, nếu không với trình độ y học cổ đại, e rằng đã mất mạng.
Mãi đến khi nghe đại phu nói Tạ Dực không có gì đáng ngại, Khương Vãn mới yên tâm.
Tạ Dực nheo mắt nhìn Khương Vãn, không truy hỏi thêm nữa.
Khương Vãn sợ hắn nhắc đến Vương Vũ, thật sự không muốn giải thích về rắc rối mà nguyên chủ để lại, liền lấy cớ đi xem cháo trên bếp.
Đợi nàng vừa đi, Tạ Dực gọi Tạ Đồng lại gần, ghé vào tai muội muội thì thầm vài câu, sau đó chống gậy quay về phòng ngủ.
Tạ Dực đẩy cửa sổ phòng ngủ ra, vừa hay có thể nhìn thấy Khương Vãn đang bận rộn bên bếp.
Tuy hai người vừa rồi không nhắc đến Vương Vũ, nhưng không có nghĩa là Tạ Dực đã quên người này.
Lúc nãy khi hai người nói chuyện, hắn đã nghe được một chút, nhận ra người này chính là "tình lang" mà Khương Vãn muốn bỏ trốn cùng.
Nhưng cho đến hôm nay, Khương Vãn vẫn chưa có động tĩnh gì, còn dứt khoát từ chối, điều này khiến Tạ Dực càng thêm nghi ngờ.
Rốt cuộc là Khương Vãn thật sự thay đổi, hay là...
Nàng còn toan tính điều gì khác?
Tạ Dực lấy miếng ngọc bội giấu dưới giường ra, đã tỉnh lại lâu như vậy, cũng nên hành động rồi.
Bước đầu tiên, hãy bắt đầu từ Khương Vãn.
Phó đại nương nói ba ngày sau sẽ may xong quần áo cho Tạ Đồng, nhưng thực tế chỉ mất hai ngày, bà đã mang đồ đến nhà họ Tạ.
Từ ngày đến Mã gia thôn, đây là lần đầu tiên Tạ Đồng được mặc quần áo mới, cô bé vui mừng khôn xiết.
Nhưng Khương Vãn sau khi nhận quần áo, không lập tức thay cho muội muội, mà đun nước nóng tắm rửa sạch sẽ cho nàng.
Sau khi lau khô người, thay quần áo mới, Khương Vãn lau khô tóc cho Tạ Đồng, dưới sự hướng dẫn của Phó đại nương, nàng búi tóc cho Tạ Đồng thành hai búi nhỏ xinh xắn.
Ngày thường, Khương Vãn thấy Tạ Đồng lấm lem, người gầy gò nhỏ bé, nói dễ nghe là xấu xí một cách đáng yêu, nói khó nghe thì giống như con khỉ ốm.
Hôm nay thay quần áo mới, cả người Tạ Đồng như biến thành người khác, trông thật đáng yêu.
Mặc quần áo đẹp, Tạ Đồng chạy đến khoe với ca ca.
Tạ Dực nhìn thấy muội muội búi tóc xinh xắn chạy lon ton đến trước mặt, bỗng nhớ đến lúc ở trong phủ, mỗi khi nhìn thấy hắn, Đồng Nhi đều được ăn mặc xinh đẹp, vừa nhìn thấy hắn liền gọi “ca ca”.